“Ghen tỵ vì tới giờ con vẫn chưa ôm được vợ hả?”
Tiểu Tiểu Cố tức đến đỏ mặt, cậu hất tay ba ra, lạch bạch chạy đến cánh cửa biệt thự, “Mẹ ơi ~”
Cánh cửa mở ra, một giọng nói dịu dàng truyền đến.
“Sao thế?”
Cậu bé chạy ùa tới, buồn bã mách mẹ, “Mẹ ơi, ba ăn hiếp con!”
Nghe như cậu tủi thân lắm ấy…
Người phụ nữ với nước da trắng như tuyết, tóc được cột gọn gàng đằng sau, vài sợi tóc rủ xuống trước mặt, trông rất dịu dàng.
Cố Thần cười lạnh, “Con nghĩ mẹ con ngốc hả?”
Vừa nói xong đã quay ngoắt 180 độ, tủi thân nhìn Sở Dư, “Sở Tiểu Dư, em không tin thằng bé đúng không ~”
Người đàn ông đã trưởng thành, nổi tiếng là Diêm Vương, nhưng lại trưng ra vẻ mặt tội nghiệp tự nhiên như thế.
Sở Dư vừa nhìn đã biết hai cha con nhà này lại ầm ĩ. Thú thật, hai người này trời sinh đã đối địch nhau, hoàn toàn không giống mấy đôi cha con nhà khác.
Sở Dư vén tóc ra sau tai, nhẹ nhàng nở nụ cười rồi quyết định đứng chung chiến tuyến với con trai, “Vậy mẹ con mình không thèm để ý đến ba nữa.”
Cô dắt cậu nhóc vào nhà, không thèm nói chuyện với chồng.
Tinh lực Cố Thần quá dồi dào, cần phải yên tĩnh một chút.
Tiểu Tiểu Cố nhướn mày nhìn người đàn ông phía sau rồi kiêu căng bước đi.
A ~
Có vợ thì được gì ~ Người ta có để ý đến ba đâu ~
Cố Thần: …
Ban đêm.
Tiểu Tiểu Cố tắm rửa sạch sẽ, mặc chiếc quần sịp vịt vàng lạch bạch chạy ra.
Cậu lấy ra mấy vật dùng cần dùng, “Vẽ tranh.”
Lúc nãy khi ăn cơm cậu đã nói với ba mẹ, hôm nay cô giáo bảo các bạn về nhà cùng vẽ tranh với ba mẹ.
Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ đối với Cố Thần và Sở Dư, nhưng lại là chuyện lớn với Tiểu Tiểu Cố.
Lúc trước Cố Thần không thích mấy cái này, Tiểu Tiểu Cố thì “trò giỏi hơn thầy”, cậu lại càng không thích vẽ tranh, cũng chưa bao giờ vẽ, có vẽ thì cũng không ai nhìn ra cậu vẽ gì.
“Em vẽ kiểu gì thế hả?” Cố Thần chậc chậc, nắm chặt tay Sở Dư, “Đừng có run tay.”
Giọng điệu tuy hơi khó nghe nhưng không hề mất kiên nhẫn, càng không có khinh bỉ… phối màu và mấy cái khác.
Chấp nhận để mình mặc một chiếc áo sơ mi nửa xanh nửa đỏ.
Nhưng lúc vẽ đến Sở Dư, anh lại lên tiếng, “Con tránh ra, vợ ba để ba tự vẽ!”
Vợ anh xinh đẹp thế này, không được~
Sở Dư chống cằm nhìn hai cha con bọn họ rồi nằm xuống sàn nhà, nhìn bức tranh cãi qua cãi lại.
Đôi mắt cô ngập tràn ý cười.
Bức tranh nhanh chóng được hòa thành, sau khi vẽ xong, Cố Thần lật người chui vào lòng Sở Dư.
“Vợ ơi ~ ôm cái đi!”
Tiểu Tiểu Cố cuộn bức tranh vào… có xấu không nhỉ… Sau đó bò lên giường, nhưng lại không ngủ cùng Sở Dư, cậu kéo chăn lên cằm rồi chuẩn bị nghe kể truyện trước khi ngủ.
Thật ra, vừa nãy Sở Dư có hỏi Cố Tư Ngự có muốn ngủ cùng mẹ không.
Nhưng vì nghe lời ba, Tiểu Tiểu Cố mạnh mẽ khoát tay ra vẻ: “Con là đàn ông, sau này sẽ ngủ cùng vợ mình, còn mẹ là vợ của ba…”
Cố Thần hài lòng nhìn con trai, khen ngợi, “Giỏi lắm.”
—— Không uổng công anh đào tạo.
Sở Dư đỡ trán, bó tay với Cố Thần.
Cô ngồi lên giường chuẩn bị kể chuyện cổ tích cho con nghe, bỗng dưng Cố Thần dựa sát vào.
Nhưng mà… dựa không được.
Cố Thần nghiến răng nghiến lợi nhìn thằng nhóc trong lòng vợ mình.
Tính tình Tiểu Tiểu Cố vô cùng ngang ngược, cứ nhìn cái dáng nằm kia là biết.
Nhìn thằng nhóc bé vậy thôi chứ lúc giành chỗ không hề nương tay, cả người dạng ra hình chữ đại (大), chỉ hận không thể chiếm cả giường. Cố Thần vừa ngồi xuống là bàn chân múp kia liền đạp ba mình ra ngoài.
Ánh mắt của cậu cứ như đang nhìn kẻ thù, tựa như lúc nhỏ khi cậu còn đang bú sữa mẹ… cậu bé vừa cảnh giác nhìn ba mình vừa lấy tay che luôn bên còn lại.
Người đàn ông bị đá ra ngoài, u ám nhìn giường lớn.
Thằng gấu này!
…
Câu chuyện kéo dài nửa tiếng.
Tiểu Tiểu Cố ngáp một cái, hai mẹ con hôn lên trán nhau rồi chúc ngủ ngon.
Ở ngoài cửa…
Sở Dư tắt đèn giúp cậu rồi cùng Cố Thần ra khỏi phòng.
Lúc xoay người.
Người đàn ông ôm cô từ phía sau, tì cằm lên vai cô, cất giọng buồn bã nhận lỗi, “Sở Tiểu Dư ~ anh sai rồi ~ không có bị thương mà ~”
“Em quan tâm anh đi mà ~”
Anh đâu muốn bị thương đâu, nửa tháng thì dài quá.
Sở Dư quay đầu, cong môi nở nụ cười, cô cất giọng hờ hững, “Đừng có mà làm nũng, ngủ đi.”
Bị thương một lần thì ngủ thư phòng nửa tháng.
Người đàn ông buồn bã đáp, “Anh đã bị thương rồi mà em còn để anh ngủ thư phòng hả ~”
Anh ôm cô càng thêm chặt, đầu cứ cọ cọ lên hõm cổ của cô, làm dấu ấn mà anh mất khống chế tối qua càng đậm lên, cọ qua cọ lại không chịu buông tay.
Sở Dư bật cười, kéo tay anh ra, nhìn người đàn ông tủi thân kia một lát rồi hôn anh một cái, nhưng cô lại nói…
“… Ngủ ngon.”
Sau đó đóng cửa phòng cái rầm.
Cố Thần úp mặt lên cửa, “Hu hu! Vợ ơi! Anh sai rồi!”
Nghe thấy thế thì cậu nhóc đang thiu thiu ngủ tỉnh dậy, như nhớ ra điều gì, cậu ngồi dậy.
…
Trong màn đêm.
Bóng dáng nho nhỏ mò mẫm trong đêm.
Cậu lén lút mò đến ngăn tủ, lấy một trang giấy được giấu bên trong rồi quay về phòng, mở đèn lên.
Đặt bút lên bức tranh.
Trên bức tranh, một người đàn ông cúi đầu, hai tay nắm lấy lỗ tai, tội nghiệp nhận lỗi với một người phụ nữ.
Tiểu Tiểu Cố đóng nắp bút, hài lòng ngắm nghía bức tranh trong tay.
Người phụ nữ đang ôm một cậu bé trong lòng.
Cậu bé cười toe toét nhìn người đàn ông đang nhận lỗi.