Lời nói như đay nghiếng ở hai răng khẽ rít lên . Kỳ Giai Nguyên Thuần từ nhỏ đã là viên ngọc quý tròng lòng Minh Đế , được yêu thương chìu chuộng chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như bây giờ . Càng ủy khuất , nàng càng muốn làm cho nữ nhân ngồi trên cao kia phải càng bẽ mặt .
Từ trên cao nhìn xuống , Tịnh Huyên biết nàng ta chắc chắn sẽ đeo bám vấn đề này đến cùng . Nhưng muốn nàng mở giọng thì còn phải xem bản lĩnh của nàng ta . Tịnh Huyên rời khỏi lòng Chu Hạo Đế , bước xuống dưới đài . Bỗng nhiên trong ngực trống rỗng làm Cổ Thần Phong thật khó chịu , hắn cau mày nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của nàng đang đi dưới kia không khỏi cười khổ . Xem ra hoàng hậu của hắn đã tìm được niềm vui trò vui để chơi rồi .
Đứng đối diện Kỳ Giai Nguyên Thuần , Tịnh Huyên vẫn mang vẻ mặt ngây thơ , cười tủm tỉm nhìn nàng ta , bất chợt nàng nâng tay dùng sức giật mạnh chuỗi ngọc san hô đỏ trước ngực Kỳ Giai Nguyên Thuần . những viên san hô đỏ tươi như máu rơi xuống đất . Tịnh Huyên ra lệnh cho Tứ Tiểu ( 4 nàng hầu của Tịnh Huyên đó :v ) nhặt những hạt san hô đó , bỏ lên một cái khay . Nhìn động tác của Tịnh Huyên mà Kỳ Giai Nguyên Thuần chỉ biết nuốt uất hận vào lòng .
Tịnh Huyên không quan tâm sắc mặt của nàng ta , nàng đếm đếm số san hô trong khay , xong giọng nói mang chút non nớt nhưng không kém phần uy nghiêm vang lên
-“Trong khay này đang có 17 viên san hô , hãy đem 17 viên này chia cho 3 người , người đầu tiên chia một nửa , người thứ hai chia một phần ba , người thứ ba là một phần chín . Điều quan trọng là trước và sau khi chia xong mỗi viên san hô đều phải còn nguyên vẹn “ Ngưng một chút , nàng nhìn một lượt quanh đại điện , xong vừa đi lên chỗ Chu Hạo Đế vừa nói tiếp “ Chỉ cần công chúa đây hay bất cứ ai trong điện có thể chia được …. bổn cung sẽ đồng ý hiến ca “ ( ý Huyên tỷ là đồng ý hát đó :v)
Tịnh Huyên ngồi xuống bên cạnh Cổ Thần Phong , không mặn không nhạt nâng ly trà của mình lên nhấp một ngụm , xong nhìn một loạt bầu không khí trong điện . Tiếng xôn xao nghị luận vang lên , lại có người lắc đầu cau mặt . Kỳ Giai Nguyên Thuần về chỗ của mình ngồi , suy nghĩ mãi không ra , nàng vừa định mở lời nói “ vốn dĩ đây là không thể chia được “ thì đã nghe Cổ Túc Dao bên kia cướp lời
-“ Hoàng hậu không muốn mở giọng thì thôi , cần gì phải làm trò như vậy . Đây vốn dĩ không thể chia được “
-“Thứ lỗi Nguyên Thuần hiểu biết nông cạn … “
Chưa đợi nàng ta nói hết , Tịnh Huyên đã lạnh nhạt hùa theo lời nàng ta “Uh … bổn cung đồng ý với lời Minh quốc công chúa nói “
Nghe nàng nói như vậy , Mạc Viễn phía dưới cố gắng làm bộ mặt nghiêm chỉnh để không phải bật ra tiếng cười mà Cổ Thần Phong kế bên nàng khóe môi cũng co rút không ít . Ai... lời nói của Huyên Nhi thật sự rất dễ làm tổn thưởng người khác . Ở phía dưới , Kỳ Giai Nguyên Thuần nghiếng răng , mỉa mai nói
-“ Nguyên Thuần nghĩ trong điện này chẳng ai có thể chia được đâu … như ý hoàng hậu phải chăng nói tất cả mọi người là hiểu biết nông cạn hay thật sự đây thật sự là một yêu cầu vô lý ? “
Ở trong điện cũng có tiếng xì xào đồng tình với công chúa Minh quốc rằng đây là yêu cầu vô lý , không thể thực hiện được . Huệ Từ Vân thấy bầu không khí có vẻ căng thẳng , vừa định lên tiếng , thì đã thấy nam nhân nãy giờ một bộ dạng “ không liên quan đến mình “ đứng lên bước ra giữa điện . Vừa bước được hai bước , Lữ Hàn cúi xuống , nhặt một hạt san hô dưới chân mình . Tịnh Huyên thấy vậy , con người đen tuyền lóe lên , Chu Hạo Đế nhíu mày đầy nguy hiểm chờ mong . Giọng Lữ Hàn trầm ấm vang lên
-“ Nếu bỏ thêm một viên san hô vào khay là 18 . Một nửa của 18 là 9 viên , một phần ba nghĩa là 6 viên , một phần chín tức là 2 viên ….” Xong hắn đem viên dư còn lại để trong lòng bàn tay , đưa về phía Tịnh Huyên mỉm cười “ phiền hoàng hậu rồi “
Cả điện “ Ồ “ lên đầy kinh ngạc . Cổ Tư Hoàn và Cổ Túc Dao nhìn Lữ Hàn với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ . Huệ Từ Vân gật đầu mỉm cười đầy thưởng thức . Tịnh Huyên nhìn Lữ Hàn không biết nghĩ gì , song lại nhìn sang Tư Hoàn , dịu dàng nói
-“Tư Hoàn …”
Chỉ thấy Cổ Tư Hoàn nhìn nàng hơi do dự , khi thấy Tịnh Huyên nhẹ gật đầu một cái nàng mới hít một hơi thật sâu như lấy can đảm . Khi cùng Tịnh Huyên ở giữa điện , Cổ Tư Hoàn mới len lén nhìn về phía Lữ Hàn , lúc này hắn đã ngồi về chỗ của mình , tay nâng ly rượu nhấm nháp vẫn một bộ dạng thờ ơ thì một sự mất mát lan tỏa trong lòng nàng . Cổ Tư Hoàn dường như hiểu ra điều gì rồi cười một cách yếu ớt . Bàn tay nàng bắt đầu buông lơi trên dây đàn .
Âm thanh của tiếng đàn làm con người ta cảm thấy được sự lắng đọng , da diết khôn nguôi …Tịnh Huyên có thể cảm nhận được sự thất vọng trong cay đắng trong tiếng đàn của Tư Hoàn , nàng nhắm mắt , thở nhẹ ra một hơi , môi đỏ bắt đầu cất tiếng hát
-“Nước hồ mùa thu không một chút gợn
Lặng nghe lá rơi thổ lộ tâm tình
Dĩ vãng hồng trần…giọt nước mắt nỉ non không ngừng
Giữa không gian tĩnh lặng
Nỗi cô đơn rực rỡ bao trùm
Người đã hẹn ước khi hoàng hôn
Phiêu du không thể trở về thời niên thiếu
Tình yêu nếu như có thể quay lại quá khứ
Những đóa hoa đã nở
Phải chăng sẽ vĩnh viễn đẹp tựa thuở ban đầu
Tình yêu nếu như có thể tiếp tục
Liệu có thể nắm chặt một chút không ?
Liệu có thể ôm lấy hơi ấm của người được không ?
Nếu tình yêu có thể trở lại như xưa
Cái cơ hội mà chúng mình đã không nhận thấy
Thì Tình yêu có thể đẹp như lúc nó bắt đầu không?
Và nếu tình yêu vẫn đấy
Chúng ta có thể... mãi mãi bên nhau?
Chúng ta có thể giữ hơi ấm tình yêu, mãi mãi?
Tình yêu trên con đường này
Từ trước đến nay đâu ngại mưa gió
Tình yêu cần phải được hạnh phúc
Từ khóe mắt ai đó, nước mắt rơi.
Rơi xuông …”
Tiếng đàn mang chút nức nở , giọng hát mang chút ưu thương nhưng kiềm nén , từng chút từng chút đi vào lòng người . Cảm giác này là gì , là sự tiếc nuối , trăn trở một đoạn tình cảm …nhẹ nhàng mà sâu lắng . Con người ai chưa từng hay không có một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm một thời . Bài hát này thật sự đã chạm đến nỗi lòng không ít người trong điện
Khi mọi người trong điện đang nhắm mắt chìm vào cảm xúc của chính mình , có một nam nhân , đôi mắt như vô hồn và đầy vẻ không thể tin nhìn chằm chằm về phía 2 nữ nhân ở giữa điện , miệng không thôi lặp đi lặp lại một cái tên “ Nhị Nha …. Nhị Nha “