Chu Hạo Đế nheo con ngươi đen nguy hiểm nhìn nữ nhân mới vừa nói những lời kia , ánh mắt mỗi lúc một tối lại đầy thâm trầm và kiềm nén tức giận . Duy chỉ có Huệ Từ Vân là từ ngạc nhiên mau chóng chuyển sang vui sướng , cười híp mắt nhìn Mạc Tịnh Huyên nói
-“haha , quá tốt rồi . Ai gia biết mà , Huyên nhi là một người hiểu chuyện . Hoàng thượng à , nếu hoàng hậu đã đồng ý thì quyết định vậy đi . Mau bảo Thông Thiên giám chọn ngày lành làm lễ tấn phi cho Thanh Ninh rồi ... “
Huệ thái hậu chưa nói hết lời thì đã thấy Chu Hạo Đế kéo Mạc Tịnh Huyên đi thẳng vào trong tẩm điện hạ lệnh đuổi khách . Huệ thái hậu hơi sượng mặt nhìn Tử Mộc Thanh Ninh ,gương mặt nàng ta lúc này hoa lê đái vũ , cuối cùng thì cười xòa an ủi
-“Khụ khụ ...Được rồi , ai về cung người đó đi , hoàng thượng chắc còn phải dỗ hoàng hậu . Thừa tướng mau đưa Ninh nhi về nghỉ ngơi đi , còn phải chuẩn bị cho việc phong phi nữa . “
Lần lượt mọi người li khai khỏi Cảnh Dương cung , mặc dù không cam tâm mọi chuyện dễ dàng cho qua như thế nhưng trong lòng Cổ Túc Dao cũng có chút hả hê . Hừ , Mạc Tịnh Huyên để xem ngươi còn có thể đắc ý được bao lâu ?
Quay lại bên trong tẩm điện Cảnh Dương cung , Chu Hạo Đế trừng mắt nhìn nữ nhân đang yên ổn ngồi trên ghế kia , nhưng giọng nói vẫn còn kiếm chế
-“Nàng làm như vậy là ý gì ?
-“Hoàng thượng hỏi vậy là sao ? Thần thiếp đây không phải là làm theo ý người sao ? _ Mạc Tịnh Huyên lạnh nhạt vừa nói vừa thổi thổi tách trà
XOảng ! Chu Hạo Đế tức giận hất tay quăng tách trà mà Mạc Tịnh Huyên đang cầm trên tay , hắn tức giận gầm lên
-“Nàng biết ta không có ý muốn lập Thanh Ninh làm phi ? Nàng sao có thể hùa theo mẫu hậu để ép ta ? “
Mạc Tịnh Huyên không tức , không giận chỉ nâng mắt nhàn nhàn nhìn người đàn ông đang tức giận kia . Hắn nói nàng ép hắn ? Nàng ép hắn sao ? Nếu trong lòng hắn kiên định không có sự hoang mang kia thì nàng còn có thể cùng hắn chống chọi đến cùng để bảo toàn vĩnh viễn tình yêu của họ ...chỉ cần hắn !
Nhưng mọi thứ không thể như nàng mong muốn được nữa , vậy nàng còn có thể làm gì ngoài chấp nhận thôi . Tình yêu đối với nàng phải hoàn toàn là thuần túy , không được lẫn một chút tạp chất nào , không thể do dự , không thể hoang mang càng không được để vấn đề bên ngoài làm lung lay suy nghĩ trong lòng được nếu không được thì hà cớ gì phải tiếp tục nữa đây ?
-“Thần thiếp cảm thấy trong người không khỏe , không thể phụng bồi hoàng thượng “ _ Nàng cuối đầu hành lễ , xong xoay người định lại giường nằm , nào ngờ Chu Hạo Đế giật phắt tay nàng lại
-“Mạc – Tịnh – Huyên ! “
-“Cổ Thần Phong , hãy nhớ giao dịch lúc đầu của chúng ta “
Nói xong nàng lại nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay của hắn ra khỏi cổ tay mảnh khảnh của mình , rồi với tay buông tấm rèm mỏng ngăn cách người nam nhân ở bên ngoài .
Chu Hạo Đế tay vẫn còn đưa trên không trung , gương mặt vô hồn nhìn bóng dàng mở ảo sau màn che , đầu óc hoàn toàn trống rỗng , chỉ vang vọng tiếng nói non nớt nhưng lạnh lùng
“Hãy nhớ giao dịch lúc đầu của chúng ta _ hãy nhớ giao dịch lúc đầu của chúng ta .... giao dịch lúc đầu của chúng ta ... giao dịch lúc đầu ... giao dịch ....”
Khi Chu Hạo Để bừng tỉnh lại từ trong suy nghĩ thì cả căn phòng yên lặng chỉ còn tiếng hít thở đều đều của nữ chủ nhân của nó . Chu Hạo Đế chỉ lẳng lặng nhìn ngắm bóng lưng đầy cô quạnh của nàng , bạc môi mỏng giương lên một nụ cười bất đắc dĩ mà cay đắng . Hắn cứ đứng đó hơn một khắc mới nhẹ nhàng xoay lưng rời đi , mà khi bóng dáng của hắn ra khỏi cửa thì người nằm trên giường mới từ từ mở mắt
Tách
Một bóng dáng trắng nhẹ nhàng đáp xuống bên cửa sổ , Mạc Tịnh Huyên khẽ liếc mắt một chút rồi nhẹ nhàng nâng thân ngồi dậy
-“Tìm ta có chuyện gì ? “
Nam nhân vẫn đôi mắt màu xám tro đầy ưu thương vẫn nhìn nàng , nhưng môi lại giương lên nụ cười ưu nhã như mang hơi thở mùa xuân . Mạc Tịnh Huyên thật cảm thấy gương mặt kẻ này mang đầy vẻ bất đồng . Đôi mắt màu xám tro của hắn mang cho người ta cảm giác buồn và cô độc nhưng nụ cười của hắn thì lại nhẹ nhàng như vậy . Ngoại hình và tính cách bên trong hắn lại càng bất đồng hơn .
Mà Lữ Hàn thấy nàng như vậy cũng không lấy làm hiếm lạ , y ngồi vắt vẻo bên cửa sổ , miệng còn ngậm một phiến lá trúc , giương lên nụ cười đầy sự đồng cảm nhìn nàng nói
-“ Nàng thật vô tâm , biết Cổ Thần Phong sắp lập phi , ta lo nàng buồn muốn đến an ủi nàng , không ngờ … “_ cuối lời bỏ ngỏ là một tiếng thở dài
Mạc Tịnh Huyên không vội lên tiếng , nàng chỉ như có như không đưa mắt nhìn về một hướng khác , Lữ Hàn để ý , hắn cười nhạt nói tiếp
-“ Nếu Cổ Thần Phong đã không thể trở thành nam nhân như nàng mong muốn …bằng không để ta mang nàng đi ? “