“Vân Nhi, nếu còn cách khác thì tốt biết bao!!!”
Thúy Vân lẩm nhẩm tính toán, chỗ tiền mà suốt mấy năm qua nàng dành dụm được không tới một trăm lượng, huống chi là ba trăm. Đi vay mượn cũng không biết phải mượn ai, người đồng ý giúp sợ chỉ có Chung đại thúc, có điều thúc ấy không khá giả gì lắm, gia thế bình thường, đào đâu ra ba trăm quan?
Ba trăm quan tiền này là do Chung đại thúc chạy chọt xin xỏ, lợi dụng mấy mối quan hệ trong quận phủ thì mới bảo lãnh cho cha cùng Vương Quan không bị nhốt vào lao ngục, chỉ bị giam giữ ở chỗ công sai, tranh thủ được vài ngày cho tỉ muội các nàng có thể kiếm đủ tiền mà chạy chọt. Hai ngày sau, nếu không kiếm đủ tiền, hậu quả …
Điều này Thúy Kiều cũng biết nên im lặng không nói gì, lại tiếp tục ôm chặt đầu gối ngồi suy nghĩ…
“…Bán thân, có thể sẽ đủ tiền để chuộc cha ra…”
“Tỉ có hiểu một khi đã tiến sẽ không còn đường lui hay không? Chúng ta tìm cách khác đi….”
“Vân Nhi! Cha mẹ nuôi dưỡng ta bấy lâu nay, chẳng lẽ muội bảo ta trơ mắt đó mà nhìn cha cùng Vương Quan chết sao? Vả lại… Nếu cha có mệnh hệ gì, e là mẫu thân cùng tỉ muội ta sống cũng không nổi…”
Thúy Vân nghẹn lại, cổ họng chan chát không rõ đó là mùi vị gì, giọng nói hơi lạc đi: “Vậy… còn Kim Trọng…?”. Nàng hi vọng khi nhắc tới người này, tuy hắn không giúp đỡ được gì nhưng chí ít hắn có thể làm động lực giữ đại tỉ lại không cho tỉ ấy bán thân.
Thúy Kiều nghe tới Kim Trọng thì hai mắt loe lóe sáng lên, nét ảm đạm trên mặt đã tản đi gần bớt nhưng sau đó nàng lại nở một nụ cười chua chát: “Chỉ là một mối lương duyên nho nhỏ, sao có thể so với công ơn nặng hơn núi của cha mẹ…!”
“Có thể nào… không bán thân được không?”
Thúy Kiều nghe Thúy Vân hỏi như thế thì mỉm cười, nụ cười dịu dàng đặc trưng của nàng, man mác một nỗi buồn khiến người ta khó thở: “Vậy muội có cách gì không? Ta đã thử đi hỏi rồi nhưng không ai muốn giúp đỡ cả…”
Không khí xung quanh lại bị bao phủ bởi sự im lặng, chỉ nghe thấy tiếng dế kêu râm ran bên ngoài cùng hơi thở đều đặn của mẫu thân cùng Lục Châu đang ngủ say sưa bên cạnh. Thúy Kiều ngoái cổ nhìn mẫu thân mình, sau đó chầm chậm chui rúc vào vòng tay của bà, tham lam hít lấy vài hơi, nghẹn ngào:
“Vân Nhi, phụ thân cùng mẫu thân yêu thương ta, chăm sóc ta, nuôi nấng ta, chưa bao giờ để ta thiếu thốn thứ gì cả… Ta không thể nào bỏ mặc mọi người để theo đuổi mối tình nhỏ bé kia được, ta phải đem cả cuộc đời mình để đền đáp công ơn của cha mẹ… Còn Kim Trọng, chỉ có thể trách sao chúng ta có duyên nhưng không chung phận thôi…”
Thúy Vân nảy ra một ý nghĩ, không phải bây giờ mới nghĩ ra, vốn trước kia nàng đã nghĩ ra rồi, chỉ là chưa dám làm thôi, có điều bây giờ trông thấy đại tỉ đau khổ như thế, cha cùng Vương Quan lại đang cận kề cái chết… Tuy bọn chúng nói chỉ tống vào ngục nhưng không có tiền đút lót, sớm muộn cũng sẽ chết. Bỏ thây nơi ngục tối, có ai thương tiếc chăng?
Nếu được, nàng có thể sẽ…
Đúng vậy, mặc kệ lời nói của Đạm Tiên, mặc kệ lời dặn dò của trụ trì chùa Hổ Bào, chẳng lẽ đại tỉ đã dám dẹp bỏ lòng tư để hi sinh tất cả, nàng lại không có gan đó ư?
Chuyện Vương gia gặp nạn vừa được đồn đãi tràn lan trong kinh thành thì chuyện Thúy Kiều bán thân đã lan sang cả mấy vùng lân cận. Tuy trước kia Thúy Kiều có rất nhiều người ái mộ, thế nhưng tội trạng mà cha các nàng bị hàm oan chính là thông đồng với kẻ cướp, hoàn toàn có thể bị xử trảm lúc nào, ai mà biết có liên lụy hay không? Do đó có thể tránh được bao nhiêu thì tránh, bọn họ chỉ tiếc nuối trong lòng chứ không có một kẻ nào ra tay giúp đỡ…
Thúy Vân tự hỏi, nếu Kim Trọng có ở đây, liệu hắn có đứng ra bảo lãnh cha cùng Vương Quan ra khỏi ngục hay không? Hay cũng sẽ như những kẻ kia?
Ngay buổi chiều hôm đó đã có một bà mối dẫn theo một vị khách tới vấn danh, bà ta đến từ một vùng phụ cận nào đó, Thúy Vân cũng không quan tâm, cái nàng quan tâm chính là… Người đàn ông đi theo bà mối, tướng tá đạo mạo, tuy đã ngoài tứ tuần nhưng lại ăn vận rất bảnh bao, mày râu nhẵn nhụi, cưỡi một con bạch mã dừng lại trước lầu trang. Trông thấy bộ dạng tàn tạ của gia đình các nàng, hắn chỉ nhẹ nhíu mi, có vẻ gì đó khinh khỉnh, sau đó mới nhàn nhạt leo xuống ngựa.
Thúy Vân đứng từ trên lầu nhìn xuống, thấy người đàn ông kia thì suy nghĩ… Trong trường hợp này, người đàn ông kia ắt hẳn phải là Mã Giám Sinh đi?
Nàng khẽ chỉnh sửa quần áo cùng búi tóc, kiểm tra lại phấn trang điểm trên mặt, sau đó hít vào một hơi…
Còn hối hận cái gì nữa? Đại tỉ có Kim Trọng, tỉ ấy còn cả một tương lai phía trước, còn Thúy Vân mày chẳng có gì, tương lai không có, quá khứ lại vô cùng mờ mịt…
Vả lại, cuộc sống của Thúy Vân sau khi đại tỉ Thúy Kiều bán mình đi để cứu gia đình thế nào, nàng đã rõ từ trước, dù cho người bán thân là ai đi chăng nữa, số kiếp của Thúy Vân vẫn như vậy, không khá hơn là bao…
Kiếp trước đại tỉ đã chịu cũng không ít khổ đau, kiếp này để tỉ ấy sống vui vẻ đi, dù sao nàng cũng đã ở bên cạnh gia đình rất lâu rồi,…
Thúy Vân vừa bước chân ra ngoài đã hết hồn, ngạc nhiên nhìn người trước mặt, sau đó trân trối nhìn sang Lục Châu, ánh mắt không ngờ. Thúy Kiều cười nhẹ, đôi mắt xuất hiện một tầng nước mỏng, bước tới cốc nhẹ lên trán Thúy Vân, sau đó ôm chầm nàng lại:
“Tiểu muội ngốc, muội nghĩ ta dễ dàng để Lục Châu hạ thuốc mê thế ư? Chiêu này của muội có thể lừa được mẫu thân chứ không thể lừa được ta đâu! Đại tỉ đã quyết định, muội cũng không thể thay đổi được…”
Lâu lắm rồi, từ trước kia rồi, Thúy Vân cũng không nhớ rõ là bao lâu… Dường như đã lâu lắm nàng mới khóc lại, nước mắt cứ lặng lẽ rớt ra, chầm chậm thấm ướt vai áo. Thúy Kiều nhẹ nhàng lau đi lớp phấn son trang điểm trên gương mặt Thúy Vân, sau đó nâng cằm nàng lên, giả vờ hắng giọng: “Tiểu mĩ nhân, nàng khóc trông thật xấu! Cười một cái cho đại gia xem!”
Thúy Vân nghe thế thì bật cười, cũng thôi không khóc nữa, lấy ống tay áo lau nước mắt. Thì ra đại tỉ vẫn còn nhớ, ngày đó khi đại tỉ tập đánh đàn đến nỗi mười đầu ngón tay rướm máu, tỉ ấy cũng không dám nói với ai, chỉ lén lút khóc suốt đêm. Thúy Vân bò đến dỗ dành đại tỉ, sau đó còn lớn giọng: “Cười một cái cho đại gia xem, mĩ nữ cười là đẹp nhất!”. Nhớ tới những chuyện đó, nước mắt vốn tưởng ngừng nào ngờ lại tiếp tục trào ra.
Lúc này bên ngoài vọng vào âm thanh hối thúc của bà mai: “Vương đại cô nương, Mã đại gia đã tới rồi, cô còn chần chờ gì nữa?”
Thúy Kiều nghe thế thì lặng người đi, khuôn mặt tuy đã được đánh phấn kĩ lưỡng nhưng vẫn xám như tro tàn, lặng lẽ rút tay về, chỉnh lại cổ áo đã bị Thúy Vân làm cho nhàu nhĩ, sau đó tuyệt vọng bước đi theo bà mối. Thúy Vân thôi không khóc nữa, lặng lẽ cùng Lục Châu tiến vào bên trong.
Nhìn người đàn ông đang ngồi khoái chí nhịp chân bên ngoài, Thúy Vân đã không có thiện cảm, càng nhìn càng cảm thấy hắn giống một bên tên bại hoại. Thực chất hắn đã là một tên bại hoại rồi nên có giống cũng không sao…
Từ lúc xuất hiện đến giờ chỉ có mỗi bà mối là nói nhiều nhất, bà ta luôn miệng tấm tắc khen Thúy Kiều tài giỏi như thế nào, xinh đẹp ra làm sao, tay cứ vén tóc lại nâng tay cốt chứng tỏ cho vị đại gia lắm tiền nhiều của thấy Thúy Kiều đẹp đến nhường nào, còn Thúy Kiều vẫn tiếp tục giữ im lặng, mắt đẹp mang nặng nỗi buồn cứ trĩu xuống, trong mắt người khác lại mang vẻ đẹp phong tình vạn chủng, ngại ngùng thẹn thùng như e sương ngại gió…
Mã Giám Sinh cao hứng nâng mí mắt, cứ nhìn chằm chằm vào Thúy Kiều, lâu lâu lại bê một tách trà lên uống, môi nhếch lên, vừa dâm đãng vừa đốn mạt lại giả vờ ra dáng người quân tử. Ngắm nhìn đã hắn mới chậm rãi nói: “Ta vốn muốn cưới thêm vài vị tiểu thiếp nhưng chỉ xinh đẹp thì chưa đủ…”
Bà mối nghe thế thì vội thúc giục Thúy Kiều đề một bài thơ lên cánh quạt của ông ta, lại bắt nàng đàn một khúc tự tình. Sau một hồi cân sắn đo tài, cuối cùng ông ta mới cảm thấy hài lòng, đi thẳng vào vấn đề: “Nay ta muốn đưa Thúy Kiều về Lâm Thanh, chẳng hay giá cả bao nhiêu?”
“Không giấu gì đại nhân! Với tài năng cùng nhan sắc bậc này ít nhất cũng hơn ngàn lượng, nhưng vì nhà đang có đại nạn nên nào dám đòi giá đó, chỉ xin ngài thương tình, chúng tôi không dám nài ép!”
Thúy Kiều nghe thấy thế thì buồn bã cúi thấp đầu, nghĩ tới việc mình không khác gì món hàng hóa để người ta mua bán thì nước mắt tủi nhục lại lăn ra liên tục, sớm ướt đẫm khăn tay nàng đang giữ chặt trong tay. Thúy Vân đứng yên bên cạnh lại bất ngờ lên tiếng: “Không biết vị đại nhân kia có đồng ý hay không? Tiểu nữ nguyện thay đại tỉ gả cho ngài.”
“Vân Nhi, muội!!!!”
“Vương Nhị cô nương, cô!!!!”
Hai âm thanh thảng thốt cùng vang lên, ai cũng trân trối trợn mắt nhìn vào tiểu cô nương chưa đến tuổi cập kê đang đứng bên cạnh mình, Thúy Kiều thì vừa kinh hãi vừa tức giận, vội lớn tiếng: “Vân Nhi, muội ăn nói hàm hồ cái gì vậy?”
Bà mối thấy Thúy Vân nói như thế thì sợ nàng làm khách quan phật ý nên vội cười nói ngọt ngào: “Đại nhân, cô nương ấy chỉ nói đùa, ngài không cần để ý!!!”
Mã Giám Sinh lại có vẻ bỏ ngoài tai lời nói của hai người, ánh mắt hứng thú quan sát Thúy Vân một lượt, không ngờ hắn lại bảo: “Vương Thúy Vân, tuy đẹp thì cũng khá đẹp đấy nhưng thua xa đại tỉ cô, vẻ lại ngoài nhnh sắc ra thì cô không biết gì cả, thứ vô dụng ấy đại gia ta… không cần!”
Thúy Kiều nghe hắn nói thế thì nhẹ nhàng thở ra, sau đó vội nắm Thúy Vân kéo ra đứng sau lưng nàng, còn không quên trừng mắt với nàng một cái. Thúy Vân cụp mắt xuống, không biết đây là phúc hay là họa…
Mẹ mi mới là kẻ bất tài vô dụng, cả dòng họ mi mới là kẻ bất tài vô dụng…
Thúy Vân lầm bầm chửi rủa hắn trong cổ họng nhưng không dám nói ra, chỉ bắt chước đại tỉ cúi thấp đầu lại…
Cuối cùng giá cả được thỏa thuận là bốn trăm năm mươi lượng, Mã Giám Sinh vội trao đủ tiền, làm lễ nạp thái, sau đó còn không quên nhắc, nạp thái vu quy xong hắn sẽ rước dâu ngay lập tức. Ở nơi này, người có quyền lực nhất là hắn, hắn đã nói ai dám không nghe?
Đến khi Vương phu nhân biết chuyện cũng không còn kịp ngăn cản, chỉ có thể ôm chặt lấy Thúy Kiều mà khóc, ngay cả Vương lão gia cùng Vương Quan vừa được chuộc về cũng nước mắt tuôn rơi, cha các nàng luôn miệng hối hận vì mình đã tin lời kẻ xấu, bây giờ còn liên lụy tới cả nhà…
“Nuôi con khôn lớn là mong con có một tương lai sung túc, được hạnh phúc về sau, được trao tơ đúng lứa gieo cầu đúng nơi chứ đâu phải để con tự đem thân mình đem bán thế này? Ông trời ơi, Lưỡng Tùng ta đã làm nên chuyện tày trời gì mà phải gánh chịu số phận này? Trước sau gì cũng một lần chết, ta thà chết để khỏi chứng kiến cảnh thương tâm…”
Ông vừa nói xong thì lao thẳng hướng cây cột giữa nhà mà lao tới, Thúy Vân hoảng hốt vội cùng mẫu thân mình giữ chặt lấy cha, Vương Quan thì ôm chặt cây cột cốt không cho ông tự tử. Vương lão gia ngồi phịch xuống, nước mắt chảy dài qua những nếp nhăn: “Sao không để ta chết đi, chết đi để không liên lụy mẹ con các nàng nữa…”
Vương phu nhân không nói không rằng, ngồi bệt xuống đất ôm chặt lấy cổ phu quân, Thúy Kiều cũng nhanh chóng ngồi xuống an ủi cha mình:
“Mạng nhỏ của con có đáng gì khiến cha phải làm như thế? Cha mẹ nuôi dưỡng bấy lâu nay, con chưa từng có một cơ hội nào để đền đáp, đã không có cơ hội của cô Đề Oanh dâng thơ lên vua Hán để xin tội cho cha thì không có lý gì con lại không làm được việc cửa nàng Lý Ký ngày xưa bán mình để nuôi cha mẹ? Cha tuổi đã cao mà phải gánh vác biết bao là gánh nặng, nếu cha có mệnh hệ nào thì chắc bốn mẫu tử đều chết hết…”
Thúy Kiều nói đến đây thì nghẹn giọng, cố gắng kiềm nén tấm trạng, không thể để cha mẹ đau lòng thêm vì nàng: “…Xin cha cứ xem như chưa bao giờ sinh ra con, nếu cha mẹ làm được như vậy thì cơn bão tố này sớm muộn cũng sẽ đi qua… Thà rằng hi sinh một mình con mà cả nhà được giải thoát…”
“Con ơi…!!!”, Vương lão gia ôm chặt lấy Thúy Kiều mà kêu khóc không thôi, Vương phu nhân đau khổ vật vã nức nở, ngay cả Vương Quan cũng nước mắt lưng tròng, tay bám chặt áo của nhị tỉ nhà mình mà kiềm nén tiếng nấc. Thúy Vân mông lung nhìn mọi người trước mặt, sau đó ngoảnh mặt ra ngoài…
Liệu có thể thay đổi được số mệnh của một con người không?
Hai chữ số mệnh này, xem ra nặng nề hơn nàng nghĩ rất nhiều, trước kia nàng chỉ là đứa trẻ ăn không no lo không tới, lại không biết điều biết chuyện, không hề suy nghĩ hậu quả trước sau… Bây giờ thì… Haiz…