Hoạn Thư nhớ tới trước kia, lúc nàng và Thúc Sinh vừa mới cưới nhau, cuộc sống rất đơn giản. Hắn ngày ngày đi học sách rồi đàm luận cùng vài người đồng học, Hoạn Thư ở nhà phụng dưỡng cha mẹ, quán xuyến mấy chuyện trong gia đình. Thiếp thất có vài người, tuy không dễ chịu gì nhưng vẫn có thể nhẫn nhịn được. Khi ấy Hoạn Thư sợ, nếu nàng làm gì sai trái Thúc Sinh sẽ không vui. Có điều, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Đám thiếp thất ấy của Thúc Sinh khá là “biết điều biết chuyện”, gây ra không ít rắc rối cho Hoạn Thư.
Nếu không muốn bị người khác ức hiếp, mình phải ra oai khiến bọn họ sợ mà thôi.
Nàng cũng không nhớ mình hung dữ đanh đá như thế từ bao giờ, có lẽ mọi chuyện Hoạn Thư làm, Thúc Sinh đều biết nhưng những lần đó hắn đều cho qua, chỉ là lần này hắn yêu Thúy Kiều quá nên mới giận dữ bực dọc ra mặt như vậy.
Tướng công sống cùng với mình, trong lòng luôn tơ tưởng nhớ thương tới người khác...
Sống như vậy có hạnh phúc không?
Thúc Sinh không hiểu được lí do vì sao Thúy Kiều không muốn trở về bên cạnh Thúc Sinh nhưng Hoạn Thư hiểu được. Nếu Hoạn Thư là Thúy Kiều, nàng cũng sẽ làm vậy thôi. Thúc Sinh có thể từ bỏ Hoạn Thư để đến với Thúy Kiều thì sau này hắn cũng sẽ có thể bỏ rơi Thúy Kiều để đến với một người khác. Hoạn Thư là đương gia chủ mẫu trong nhà, cha mẹ Thúc Sinh rất coi trọng nàng, do đó Thúc Sinh cũng phải kiêng nể nàng vài phần, còn nếu một thiếp thất bị tướng công mình bỏ rơi, khi ấy chẳng khác nào một nô tì hạ đẳng trong phủ cả.
Bây giờ Thúy Kiều có nhan sắc, thế nhưng nhan sắc ấy giữ được bao lâu trong khi nếu không theo Thúc Sinh, Thúy Kiều sẽ được quay về đoàn viên với gia đình, có thể sống một cuộc sống mới, không cần phải sợ hãi hay bất an về cuộc đời trôi nổi của mình nữa.
Tự do mà sống...
Có lắm lúc Hoạn Thư nghĩ cha mẹ nuôi nàng từ nhỏ tới lớn, yêu thương không hết, nâng như trứng, lúc nào cũng giấu trong lòng bàn tay mà bảo bọc, đến khi lấy chồng lại quay về nhà chồng sống, làm gì cũng phải nhìn vẻ mặt của người ta, mãi rồi trở nên khôn ngoan đến đáng sợ từ khi nào không hay. Cha mẹ nàng nuôi nàng lớn, chưa từng đòi hỏi gì, chỉ mong muốn Hoạn Thư sẽ có một cuộc sống tốt...
Sống như thế này có tốt không?
Trở về rồi, giữa Hoạn Thư nàng và Thúc Sinh sẽ có một vết rạn rất lớn, khó mà hàn gắn lại được. Trước kia Hoạn Thư còn điên khùng nghĩ rằng nàng sẽ chịu được, chấp nhận được hết, nàng sợ một khi nàng cùng Thúc Sinh hòa ly rồi, hưu thư cũng kí rồi, khi ấy mặt mũi của cha mẹ nàng sẽ để ở đâu, làm sao mà ra ngoài nhìn người đời được...
Nhưng nếu không rời bỏ Thúc Sinh, Hoạn Thư lại phải tiếp tục cam chịu. Hôm nay Thúc Sinh dắt một Thúy Kiều về, ngày mai ai biết sẽ có bao nhiêu Thúy Kiều nữa? Nàng làm gì đây, tiếp tục hành hạ bọn họ, không cho bọn họ một ngày sống yên ổn, không cho kẻ thứ ba kia vui sướng trên nỗi đau của nàng? Lại tiếp tục đóng vai ác, ra tay tàn bạo?
Hoạn Thư mệt rồi, làm chuyện ác cũng mất sức lắm...
Cha mẹ mà biết tin Thúc Sinh cùng nàng hòa ly, chắc chắn sẽ rất tức giận nhưng thời gian sau sẽ thông cảm cho nàng thôi. Trái tim này đã sớm nguội lạnh, nhìn thấy Thúc Sinh chỉ cảm thấy mệt mỏi. Nhiều khi muốn trách móc, trách sao Thúc Sinh quá đa tình, gặp ai cũng đều có thể đem lòng yêu mến nhưng lí trí đã ngăn lại, những lúc ấy ngoài việc trong lòng rơi lệ nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng ngoan cường ra, nàng còn biết làm sao?
Mấy hôm trước, dù cho Hoạn Thư có nằm trên giường bao lâu đi nữa cũng không thấy Thúc Sinh đến thăm, tuy tiểu tử kia không chịu nói nhưng Hoạn Thư biết, Thúc Sinh ngày ngày đứng chờ chỉ để được gặp Thúy Kiều nói vài câu.
Người lạ như Trần Đông còn chịu khó ở bên hỏi han, giúp Vân tiểu tử chăm sóc nàng, vậy mà cái tên tướng công trên danh nghĩa kia lại bỏ mặc nàng không ngó ngàng tới.
Thúy Vân cũng từng nói qua: “Đa tình như Thúc Sinh, càng yêu hắn, tỉ càng khổ...”
Đúng vậy, cần phải biết điểm dừng thôi, vị trí của mình như thế nào, mình cần phải rõ.
Trước kia Thúc Sinh từng nói sẽ dùng cả đời này yêu nàng, bây giờ hắn bắt nàng dùng cả đời còn lại để nhìn hắn hạnh phúc bên người khác.
Hoạn Thư à, từ bỏ đi...
Ngày còn bé, nàng đã ao ước sẽ được ngao du bốn bể, đi khắp chân trời rộng lớn kia, một mình cũng được nhưng không bị thứ gì gò bó cấm cản, có thể làm mọi thứ mình thích! Nữ hiệp giang hồ cũng được, một kẻ lang thang cũng được! Nàng đã từng rất mạnh mẽ, đã từng khao khát được bước chân ra thế giới bên ngoài như thế, thứ gì đã khiến nàng trở thành một phụ nhân nhàm chán tầm thường như bao người khác thế kia?
Hoạn Thư bất giác giảm tốc độ, ghìm chặt dây cương, thất thần nhìn về phía Thúc Sinh, sau đó đầu ngoảnh lại nhìn con đường nàng vừa đi khi nãy...
Nữ nhân thì lúc nào cũng phải cam chịu cảnh chồng chung à? Lúc nào cũng phải ở nhà à? Không biết tam tòng tứ đức, công dung ngôn hạnh thì sẽ bị người ta cười chê à? Bọn họ lấy cái quyền gì mà cười chê người khác? Bọn họ lấy quyền gì mà sống chà đạp trên đau khổ của người khác? Hoạn Thư không trách Thúy Kiều được, nàng ấy cũng là thân phận bèo bọt trôi nổi, ai vớt được thì là của người đó. Đang trong chốn lầu xanh nhơ nhuốc mà có Thúc Sinh đến cứu nàng ấy đi, chắc chắn nàng ấy sẽ đi cùng nhưng đó không phải làm tình yêu mà là sự cảm kích. Thứ tình yêu vọng tưởng này, Thúy Kiều không cần, Hoạn Thư cũng không cần.
Thiên hạ to lớn như vậy, chẳng lẽ không có chỗ cho nàng dung thân?
... Bây giờ không đi, sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại bọn Thúy Vân, Từ Hải...
Hoạn Thư bỗng nhiên tăng tốc, thúc ngựa đuổi kịp Thúc Sinh, không những đuổi kịp mà còn chặn trước mặt của hắn, đôi mắt sáng quắc như chim ưng. Chưa bao giờ Hoạn Thư cảm thấy mình đúng đắn như thế này cả!
Thúc Sinh khó hiểu nhướn mi nhìn nàng: “Nàng làm gì vậy? Tránh đường...”
Hoạn Thư vẫn không nhúc nhích mà lấy trong túi hành lí ra một phong thư đã được gấp lại tỉ mỉ, đoạn, đưa nó đến trước mặt Thúc Sinh. Thúc Sinh nghi ngờ nhận lấy tờ giấy kia, mở ra đọc, đọc xong thì tái mặt, mở to mắt trừng Hoạn Thư: “Nàng điên rồi, sao lại...”
“Đừng nói ta điên. Thúc Sinh, ngươi chán ghét ta, ta cũng không còn yêu ngươi nữa, đã vậy, ngươi kí vào hưu thư đi rồi gửi sang cho cha mẹ ta. Ta đã kí sẵn trong đó, càng không làm gì cho ngươi khó xử.”
Bỏ mặc Thúc Sinh đứng đó, Hoạn Thư đi tới đưa một lá thư khác cho tiểu thư đồng, dặn hắn đưa cho cha mẹ Thúc Sinh, chuyện này nàng có lỗi, nàng cần phải xin lỗi cha mẹ một tiếng.
“Sau này ta cùng Thúc Sinh ngươi không còn bất kỳ quan hệ nào với nhau nữa...”
Hoạn Thư điều khiển ngựa tiến thêm mấy bước, sau đó lại khựng lại. Một câu “sống tốt” nói xong, nàng liền phi ngựa đi mất, đến lúc Hoạn Thư đi thật xa rồi, Thúc Sinh vẫn chưa hoàn hồn, trong lòng đủ trăm thứ tư vị, không biết là vui hay là buồn nữa...
Nàng đã sớm chuẩn bị những thứ kia, khi đó Hoạn Thư nghĩ, nếu Thúy Kiều quay về bên Thúc Sinh thì nàng sẽ hòa ly cùng hắn nhưng bây giờ chuyện Thúy Kiều đi hay ở, Hoạn Thư không quan tâm nữa. Tại sao cuộc sống của nàng mà phải phụ thuộc vào người khác?
Lại nói về Trần Đông, sau hôm đầu tiên bị Hoạn Thư say rượu đánh cho tơi tả, ngày hôm sau đã phải chăm sóc nàng.
Đối với Trần Đông, Hoạn Thư là một người rất kì lạ.
Thông qua Thúy Vân, Trần Đông biết được vài chuyện của Hoạn Thư. Nàng ta theo chồng đến đây để nài nỉ xin một thê thiếp là Thúy Kiều trở về nhà.
Hay thật, chuyện như vậy mà cũng làm được!
Trừ hôm đầu tiên ra, những ngày còn lại, đôi mắt của Hoạn Thư lúc nào cũng âm u lạnh lẽo rất khó gần. Tuy nàng chưa từng mở miệng làm khó nhưng thái độ của nàng nói rõ, nàng không muốn tiếp cận ai cả!
Hắn cũng không rõ tại sao hắn lại nghĩ nhiều như vậy, khi thấy Hoạn Thư đi rồi, trong lòng chỉ hơi hụt hẫng một tí. Có lẽ chỉ như người qua đường với nhau, nàng ấy cũng đã có tướng công, thôi thì đường ai nấy đi, nếu sau này may mắn gặp lại...
Vừa nghĩ xong, Hoạn Thư đã lù lù xuất hiện!
Trần Đông ban đầu rất ngạc nhiên nhưng sau đó không kìm được mà nhoẻn miệng cười.
Có một thứ gì đó rất kì lạ nảy nở trong lòng Trần Đông mà ngay cả hắn cũng không rõ đây là cái gì!