Hai người ở cùng nhau cũng hơn bốn năm rồi, từ cái ngày mà Thước Hỉ trốn thoát khỏi tay Hồ Tôn Hiến, lưu lạc đến Sơn Đông để rồi gặp được Thúy Vân, cả hai sống chung một mái nhà, mọi việc đều có Thước Hỉ phụ giúp... Thúy Vân cứ nhớ mãi lúc ấy Thước Hỉ rất cứng đầu, tính cách lại lưu manh giang hồ như đệ tử cái bang khiến mẫu thân cùng Vương Quan tức hộc máu! Tuy nhiên Thước Hỉ lại rất lo lắng cho Thúy Vân, đối xử rất tốt với nàng, cái gì cũng ưu tiên lợi ích Thúy Vân lên đầu tiên, trong thâm tâm của Thúy Vân đã sớm xem Thước Hỉ như người nhà...
Không ngờ hôm trước cả hai còn nắm tay nhau lén trốn khỏi nhà, phi thân bay vi vu trên nóc khách điếm, đánh nhau với mấy tên gia đinh ở kĩ viện... vậy mà bây giờ...
“Muội... cũng cố gắng giữ sức khỏe!”
Mắt Thúy Vân đỏ lên, tuy nhiên nàng lại không hề khóc. Thước Hỉ ngẩng đầu lên nhìn Thúy Vân, lưu luyến một hồi lâu mới chịu buông Thúy Vân ra, sụt sùi chùi nước mắt, bước lên thuyền rồi vẫn ngoái nhìn theo Thúy Vân, nhìn một hồi lại tiếp tục khóc nên nàng ấy không đứng ở khoang thuyền nữa mà chui tọt vào trong. Trần Đông, Đình Trung cùng Trọng Nghĩa chỉ biết thở dài, mặc kệ Thước Hỉ, đã có lệnh triệu hồi của thuyền chủ, bọn họ không thể trái lời mà dắt Thước Hỉ ngao du thiên hạ nữa, xem ra trên đảo có có biến cố gì rồi.
Trần Đông đi đến choàng tay qua ôm lấy vai Từ Hải, cười cười: “Nhớ bảo vệ người ta cho tốt, đây là ân nhân của Thước Hỉ đấy nhé!”
Từ Hải không thèm trả lời, cũng không thèm đáp trả lại hành động thân thiết của Trần Đông, chỉ hẩy mũi hừ lạnh mấy cái, sau đó xoay người dắt ngựa đi.
“Xong việc ta sẽ trở về.”
“Biết rồi!”
Từ Hải với Trần Đông chào hỏi nhau rất đơn giản, nói vài câu như thế, một người thì lên ngựa, người kia xoay lưng bước lên thuyền, chia làm hai hướng khác nhau mà đi. Đến lúc này Thúy Vân không kiềm chế được nữa, nước mắt cứ ứa ra như mưa, cố gắng cách mấy cũng không chùi hết được. Nàng ngước đầu nhìn vẻ mặt tỉnh ruội của Từ Hải, nghẹn ngào hỏi: “Từ đại ca, huynh không thấy buồn ư? Phải chia tay như vậy...”
“Sẽ còn gặp lại bọn hắn mà!”
“Huynh gặp nhưng ta không được gặp Thước Hỉ nữa...”
Thúy Vân vẫn chưa khỏe hẳn, đành phải tựa vào lòng Từ Hải mà ngồi. Từ Hải từ phía trên nhìn xuống thấy mi mắt của người ngồi trước mình ướt mem, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên nỗi cảm xúc không vui buồn bực. Kéo kín áo choàng lại cho Thúy Vân, Từ Hải thúc chân vào lưng ngựa, tăng tốc đi về phía Lâm Tri.
Nơi cuối cùng mà Thúy Vân giữ liên lạc với Thúy Kiều chính là khi Thúy Kiều vẫn còn ở kĩ viện kia. Muốn tìm được Thúy Kiều thì phải bắt đầu từ đó.
Giữ đúng lời hứa với Thúy Vân, mọi người chuẩn bị lên đường thì có một tín thư của thuyền chủ Uông Trực gửi đến, nói mọi người phải trở về ngay. Trần Đông là người khá quan trọng nên bắt buộc phải trở về, Thước Hỉ cũng không thể đi cùng. Cuối cùng suy đi tính lại chỉ còn mỗi Từ Hải là có thể đi cùng Thúy Vân. Lúc này Thúy Vân còn rất yếu, chất độc kia tuy không làm hại gì đến sức khỏe nhưng một lần thì không thể giải hết độc nên cả người như không còn sức sống, đành phải phụ thuộc vào Từ Hải rất nhiều. Cho dù bọn Trần Đông không cho Từ Hải đi cùng, Thúy Vân cũng phải sống chết bắt kéo Từ Hải đi.
Từ Hải không đi thì lấy ai mà cứu đại tỉ?
Đoạn đường trở về này dài hai tháng, bằng với lúc các nàng đi, Thúy Vân thì gấp muốn chết trong khi Từ Hải lại chậm chạp đến nỗi làm nàng phát bực, như lúc này chẳng hạn.
Thúy Vân đen mặt túm lấy áo của Từ Hải mà kêu to: “Từ đại ca, huynh đi nhanh một chút đi có được không?”
Từ Hải nghe Thúy Vân nói thế thì dừng ngựa lại luôn, hắn thì leo xuống ngựa, để Thúy Vân ngồi lại trên yên, sau đó từ tốn dắt ngựa đi tới phía trước.
Thúy Vân: “...”, đại ca, huynh không chọc tôi tức ói máu huynh không chịu nổi đúng không?
“Cảnh đẹp thế kia không phải lúc nào cũng có đâu!”
Thúy Vân ngoái đầu nhìn sang bên phải, đúng là từ lúc đi tới giờ nàng chưa từng để ý tới phong cảnh hai bên. Hiện tại đầu nàng rối như tơ vò, dù có cố gắng nhớ lại những tình tiết của kiếp trước như thế nào đi chăng nữa cũng không thể đoán ra chính xác xem hiện tại Thúy Kiều đang ở đâu, làm sao đến được nơi đó. Nàng ngây người nhìn cánh đồng lúa vàng ươm trước mặt, chớp mắt vài cái, mối sầu não trong lòng đã vơi đi rất nhiều.
Cánh đồng lúa rộng mênh mông bát ngát, trời hoàng hôn ráng chiều màu cam nhạt, ánh sáng cứ tối dần từ từ nhưng không vì vậy mà trở nên lạnh lẽo, ngược lại nó càng tăng thêm vẻ mĩ lệ. Trên trời chỉ lưu lại vài cánh chim nhỏ bé, gió nhè nhẹ hiu hiu phớt nhẹ lên gương mặt bầu bĩnh của Thúy Vân. Nàng lấy tay vén mấy lọn tóc lại, sau đó thích thú nhìn khung cảnh kia, sau đó mắt hơi liếc nhìn Từ Hải.
Không ngờ một người khô khan như tỉ phu mà cũng biết phong cảnh hữu tình!
Thúy Vân nghĩ nghĩ một hồi lại nắm lấy cái tay đang dắt dây cương của Từ Hải mà kéo ngược lại: “Đại ca, ta muốn xuống đi bộ!”
“Không được, ngồi yên trên ngựa đi!”
“Nhưng ngồi suốt mấy ngày rồi... đau ... ờm, hơi ê ê!”
Từ Hải không biết nói gì hơn, đành phải đưa vai lại gần cho Thúy Vân vịn vào rồi chậm rãi đỡ nàng xuống. Chân Thúy Vân vừa chạm đất đã ngây người ra, đứng yên không nói gì cả, sau đó ôm bụng cười hi hi trông rất ngáo, vừa ngố vừa ngốc nhưng Từ Hải càng nhìn càng không muốn rời mắt ra. Mấy hôm nay Thúy Vân cứ ủ dột lo lắng, nào được vui vẻ như lúc này?
Nàng cười đến chảy cả nước mắt, bỗng dưng phiền muội trong lòng bay biến đi lúc nào không hay.
Cả hai đi trên con đường mòn nhỏ, cỏ hai bên mọc um tùm cao quá lưng quần, đường càng đi càng thoáng ra, cây cỏ cũng dần biến mất. Khi vừa đến thành Lâm Tri, trời cũng vừa sập tối.
Việc đầu tiên mà Thúy Vân làm chính là tìm Lục Châu.
Việc này không hề khó, nàng chỉ cần tìm đến kĩ viện mà trước kia tú bà cùng Mã Giám Sinh đã đưa đại tỉ về. Đứng trước tấm bảng hiệu “Phỉ Thúy Lâu”, Thúy Vân ngạc nhiên ngoái đầu nhìn vào bên trong, sau đó bước ra ngoài nhìn lần nữa rồi lại bước vào bên trong.
Này, hình như không có tìm nhầm chỗ, nơi này đúng là Phỉ Thúy Lâu, là kĩ viện, cơ mà sao nhiều cô nương thế kia? À không, nói nhảm, ý Thúy Vân chính là tại sao các cô nương kia lại ăn mặc quần áo trang nhã tinh tế thế kia?
Lại nói ngay cả cách bài trí bên trong cũng khác hẳn, giữa sảnh lớn là một bục đỏ cao, phía trên có một cô nương xinh đẹp đang nhẹ nhàng đàn một khúc nhạc trầm lắng, các gian phòng bên trên trước kia treo một tấm mành tre dày, nay đã được thay bằng lụa mỏng xanh nhạt, tất cả rèm đều được buộc lên gọn gàng, cây cối xanh tươi, không khí rất dễ chịu không hề có chút son phấn.
Nơi này mà là kĩ viện thì hơi kì quặc nhỉ?
Thấy Từ Hải cùng Thúy Vân bước vào, một cô nương nhỏ tuổi, tóc xõa ra sau vai đi đến, tao nhã khom người xuống chào, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Xin hỏi hai vị công tử có yêu cầu gì, nô gia sẽ gọi cho hai vị!”
“À không, ta muốn gặp Lục Châu...”
“Lục Châu?”
“Vâng, không biết cô nương có biết...”
Cô gái ấy chỉ hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, mắt phượng khẽ chớp chớp, mi mắt rũ xuống. Ực, càng nhìn càng... Nàng ấy nhỏ giọng bảo: “Công tử, Lục Châu đã bị bắt giam rồi, hiện giờ vẫn còn đang ở trong ngục.”
Thúy Vân choáng! Mới mấy tháng trước cô ta còn làm rùm beng lên cho người đánh bắt Thúy Vân bằng mọi giá, vậy mà giờ đây đã vào ngục ngồi?
Vốn lần này tự tin có Từ Hải ở bên cạnh, dù trời sập cũng không sao, có hắn thì ai dám đánh nàng nên mới hùng hổ xông thẳng vào kĩ viện, vậy mà bây giờ... lại phải đột nhập ngục tối tìm cô ta. Dường như nàng và Từ Hải rất có duyên với mấy đồng chí quan binh trong triều đình!
Nếu là Thúy Vân của trước kia, chắc chắn nàng sẽ chạy chọt khắp nơi để kiếm đủ tiền đút lót cho bọn quan binh, tiếc là sau một thời gian lăn lộn giang hồ cùng Thước Hỉ và có Từ Hải đại nhân bên cạnh, Thúy Vân chỉ cần nhờ Thúy Vân xách mình lên nóc nhà, tung một gói thuốc mê, bịt mũi Từ Hải lại, chờ cho bọn quan binh ngất xỉu hết thì quang minh chính đại mà đạp cửa đi vào.
Nhìn đi, làm gì có ai đi cướp ngục mà thoải mái vô tư như vậy!
Thúy Vân nhanh chóng tìm ra ngục giam Lục Châu, nàng không cho Từ Hải vào, chỉ sợ Lục Châu sẽ nói lung tung lộ thân phận. Trước kia đã không muốn Từ Hải biết, bây giờ càng không. Hiện tại chỉ có hai người đi cùng nhau, nàng lại sợ khi biết nàng là nữ nhân Từ Hải sẽ...
Ặc, ặc, Từ Hải sẽ???? Sẽ như thế nào?
Câu hỏi đó vừa xuất hiện đã bị Lục Châu làm Thúy Vân quên béng đi mất. Lục Châu nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng cảnh giác: “Nhị tiểu thư, đã lâu không gặp!”
Vẻ mặt Lục Châu khá bình tĩnh, nàng ta ngồi dậy nhận dạng Thúy Vân xong lại tiếp tục nằm xuống đống rơm bên cạnh, dường như muốn ngủ. Mùi rơm ẩm ướt, mùi khai ngấy khó chịu khiến Thúy Vân nhăn mặt bịt mũi lại, không dông dài, đi thẳng vào vấn đề chính: “Lục Châu, đại tỉ đang ở đâu?”
Lục Châu khinh khỉnh nhếch mép cười, giọng điệu rất khó nghe: “Nhị tiểu thư cứ đùa! Hiện giờ nô tì đang ở trong ngục tối, làm sao mà biết Đại tiểu thư đang ở đâu?”
“Lục Châu, ta không có thời gian đùa với ngươi.”
“Ta thật sự không biết! Phải làm thế nào Nhị tiểu thư mới tin ta nhỉ? Dù sao bây giờ ta cũng không còn gì để mất!”
Có lẽ sớm đoán được thái độ của Lục Châu nên Thúy Vân chỉ khẽ đứng dậy, phủi phủi bụi trên quần mình xuống, quay lưng rời đi. Đi được ba bước thì Lục Châu gọi nàng lại: “Không phải cô đến đây để cười nhạo ta sao? Cười đi, cười đi, Vương Thúy Vân, cô cười đi!!!!”
Mặc kệ cho sự điên cuồng của Lục Châu, Thúy Vân vẫn yên lặng đứng yên tại chỗ, vẻ mặt khá bình thản, không có chút gì gọi là khinh thường hay lo sợ.
“Ta chưa từng có ý định chế nhạo ngươi...”
Thúy Vân nói xong thì đi ra cửa, bỗng dưng từ phía sau truyền tới tiếng thét của Lục Châu: “Nhị tiểu thư, ta không cam tâm, Thúy Kiều biết làm gì, ta cũng biết làm thứ đó, thậm chí còn giỏi hơn cả nàng ta nhưng tại sao không ai công nhận ta? Chỉ vì ta không xinh đẹp bằng Thúy Kiều ư? Vì ta xấu xí hơn nàng ta ư? Ta không cam tâm, không cam tâm...”
Nàng ta nằm rạp người xuống đống rơm ít ỏi mốc meo mà khóc, tóc tai bù xù, bộ dáng thảm thương không thể tả được. Có lẽ Thúy Vân không ghét Lục Châu như nàng tưởng, thấy nàng ta có kết cục như vậy, đâu đó trong đầu Thúy Vân lại nhớ về hình ảnh đáng yêu ngày xưa của Lục Châu. Cô bé đó cũng sống bên cạnh Thúy Vân một thời gian khá lâu rồi, nàng ta xấu hay tốt, Thúy Vân rõ hơn ai hết.
Trước kia nàng cũng vậy, luôn ghen tị ganh ghét với đại tỉ một cách vô cớ, chỉ cần có ai khen ngợi lấy đại tỉ, nàng cũng sẽ cố gắng hết mình mà phấn đấu, tiếc là không bao giờ làm được như Thúy Kiều, luôn luôn chịu thua tỉ ấy. Bây giờ sống tới kiếp thứ hai rồi, thôi thì rút kinh nghiệm vậy. Thúy Vân vịn thanh thắt chắn trước mặt nàng, nhìn Lục Châu mà thở dài: “Cô thắng Đại tỉ thì cô đạt được lợi ích gì?”