• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huynh đệ Ngôn gia còn đang tức giận, còn đang tính xử lý Bạch Tử Phi thế nào thì hắn đột nhiên không giãy dụa nữa, xoay người bước đi làm cho ai nấy đều ngẩn ngơ, chưng hửng.

Bạch Tử Phi một đường chạy như điên quay về Bạch phủ, Tứ Hỉ thấy công tử trở về liền mở miệng nói “Công tử, công tử, vừa rồi Tứ Hỉ thật sự không có cố ý, ta rõ ràng đã nói với A hoàng là phải đi tìm Sơ Thất tiểu thư, nào ngờ nó lại nghiện cái mông của công tử”

“Bớt nói nhảm đi, mau giúp ta thu thập hành trang, ta phải xa nhà” Bạch Tử Phi ngay cả tâm tình mắng chửi thư đồng cũng không có, chẳng thèm liếc Tứ Hỉ một cái, vọt thẳng vào phòng mình.

Tứ Hỉ vội vàng chạy theo “ công tử, ngươi phải xa nhà sao? tính đi đâu? Lão gia đi Châu Lâm cũng sắp về, phu nhân dặn dò người hai ngày này không được ra ngoài ah”

“Mau thu thập quần áo!” Bạch Tử Phi cũng không quay đầu lại, hung hăng ra lệnh.

Bản thân hắn cũng không ngừng tay, giấy bút, nghiên mực, quần áo…nhồi hết vào trong bao, thuận tay còn mang theo cả một cái hà bao nhét vào ống tay áo, rồi lại hộc tốc lao ra khỏi phòng, cầm lấy lồng sắt đựng Hoa hồ ly lao đi.

An hồ ly đang ngủ trong lồng sắt bỗng nhiên cảm thấy đung đưa, suýt chút nữa là đụng đầu vào vách chuồng, mở mắt, còn nửa tỉnh nửa ngủ thì phát hiện mình bị xách lên, đang tính mở miệng hỏi thì nghe âm thanh của Tứ Hỉ liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại

Tứ Hỉ giữ chặt Bạch Tử Phi: “Công tử, ngươi vừa rồi không nghe ta nói gì sao? phu nhân sẽ không phép cho người đi xa ah”

“Bây giờ ta không thể không đi, nếu còn chần chờ thêm nữa thì mạng của Sơ Thất sẽ tiêu tùng”

Bạch Tử Phi giống như lửa cháy tới mông, tức giận phi thường rống to.

Bạch Tứ Hỉ bị dọa đến suýt nhảy dựng lên.

Hắn chưa từng thấy công tử phát hỏa lớn như vậy, hơn nữa hai mắt còn đỏ ké, giống như mắt sư tử, chỉ cần một chuyện không như ý là sẽ hung hăng nhào tới cắn liền, vẻ mặt cau có, hung ác, phẫn nộ.

Tứ Hỉ thấy vậy không dám hó hé thêm nữa, đưa tay vỗ vai Bạch Tử Phi

“Ngươi muốn chết sao!” Bạch Tử Phi lửa giận bốc càng cao

Bạch Tứ Hỉ sợ sệt ôm đầu nhưng vẫn đưa tay chỉ ra ngoài phòng “ thực ra…công tử…ta muốn nói với ngươi…phí diễn xuất của Đông Thi Thi tiểu thư ngươi còn chưa có trả ah”

Ân? !

Bạch Tử Phi trừng mắt

Đông Thi Thi đứng ở ngoài cửa lắc lắc eo, liếc mắt đưa tình với hắn.

Bạch Tử Phi suýt chút nữa thì nôn mửa

“Chút tiền diễn xuất đó cũng phải làm phiền ta, ngươi không tự do được sao?”

Tứ Hỉ thật muốn rơi nước mắt “ công tử, cuối tuần trước khi đi chợ, ngươi đòi ăn 1 chén đậu hủ, hai cái bánh bao, ba khối chao tiễn đều do ta trả tiền ah, ta đâu phải là đại gia đâu? Chỉ là hầu hạ ngươi mới kiếm được chút đỉnh thôi mà”

“Được rồi, được rồi.” Bạch Tử Phi nhìn thấy bộn dáng ra vẻ uất ức của hắn thì không hiểu khi tán gái hắn sẽ có bộ dáng gì liền lấy trong túi ra hai lạng bạc vụn đưa cho Bạch Tứ Hỉ “ mau bảo nàng đi đi”

Tứ Hỉ cầm lấy bạc “ công tử, ngươi là cho ăn xin sao?”

Phun!

Bạch Tử Phi tin rằng ngày nào đó hắn nhất định sẽ bị Bạch Tứ Hỉ làm cho tức chết, oán hận lục lọi trong bao quần áo một hồi lại đưa thêm cho hắn mấy lượng “ chỉ có bấy nhiêu thôi, ta còn phải giữ lại một ít để đi Bàn Vân sơn”

“Bàn Vân sơn? !” Tứ Hỉ trợn tròn hai mắt “ công tử, nghe nói Bàn Vân sơn là nơi mà để Yêu giới, Ma giới, Quỷ giới và Tiên giới liên hệ với nhau, người bình thường đều không dám tùy tiện đi vào, cho dù người có chút tiên thuật đều chỉ tới lưng chừng núi là biến mất không còn tăm tích, công tử sao lại muốn tới đó?”

Bạch Tử Phi nhíu mày, đều do chính mình lanh mồm lanh miệng, cư nhiên lại nói ra, bây giờ thì phiền phức rồi.

Không thèm nói tiếng nào, vội chạy ra khỏi Bạch phủ.

Bạch Tứ Hỉ muốn kéo Bạch Tử Phi lại nhưng hắn đã chạy đi rất nhanh chỉ đành trơ mắt nhìn, dậm châm la to “ người đâu, công tử gom đồ bỏ trốn”

Đương.

Bạch Tử Phi lảo đảo, suýt chút nữa thì đụng đầu lên đại môn Bạch gia.

Bạch Tứ Hỉ thật cả gan, được, ngươi điên rồi, đủ ngoan. Chờ ta từ Bàn Vân sơn trở về sẽ tìm ngươi tính toán sổ sách.

Gia đinh Bạch phủ nghe tiếng Bạch Tứ Hỉ liền vội chạy tới, Bạch Tử Phi nghiến răng, trừng mắt chỉ tay vào Bạch Tứ Hỉ…

Hắn chỉ muốn lên núi cứu người thôi, giờ lại làm như hắn trộm đồ bỏ trốn. Bạch Tứ Hỉ, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, trong lòng thầm thề với bản thân.

Bạch Tử Phi tức giận không thôi, từ nhà mình đi ra ngoài giờ lại thành như kẻ trộm. Bạch Tứ Hỉ, ta cảm tạ ngươi ah.

Nhưng hiện tại không phải là thời điểm để tức giận, việc không thể chậm trễ được nữa, phải mau tới Bàn Vân sơn tìm linh vật thì may ra mới cứu được Ngôn Sơ Thất.

Bạch Tử Phi khí phách hiên ngang quyết định rời đi, An hồ ly đã sớm tỉnh lại, líu ríu hỏi “ tiên nhân, ngươi muốn đi Bàn Vân sơn sao? mau thả ta ra ngoài, ta muốn đi cùng ngươi”

“Không được! yêu khí trên người ngươi rất nặng, nếu lỡ có tiên nhân đạo trưởng nào đó phát hiện ra thì phiền toái to” Bạch Tử Phi cũng không có thời gian để đôi co với An hồ ly.

An hồ ly lại tuyệt không an phận, ở trong lồng lộn xộn “ không a, tiên nhân, nơi này rất tối, ta sợ, hơn nữa…ta sáng nay còn chưa đi vệ sinh, ta nhịn không được nữa”

Bạch Tử Phi thật sự bị nó đả bại.

“Uy, vậy ngươi ở trong bao của ta đi, nơi đó có tiên khí của ta” Bạch Tử Phi trán nổi gân xanh, thật sự muốn tát nó một cái

Bao bao còn chưa cởi ra, An hồ ly cũng chưa có ra ngoài thì…

Bá!

Đột nhiên một trường kiếm xuất hiện, kiếm quang lòe lòe suýt chút nữa đã rạch lên mặt Bạch Tử Phi.

Bạch Tử Phi giật mình nhìn qua.

Trước mắt chính là Chu sa công tử Vân Tịnh Thư ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng.

“Hô…” Bạch Tử Phi thở dài “ là ngươi sao? ta còn tưởng ai. Ta vừa mới bước chân vào giang hồ, chẳng có cừu nhân gì, cho nên ngươi không cần cứ chỉa kiếm vào người ta như thế có được không? cứ chỉa vào mà chẳng có động tác gì, ngươi nghĩ ta sợ sự uy hiếp của ngươi sao?”

Bạch Tử Phi đưa tay đẩy lưỡi kiếm của Vân Tịnh Thư sang một bên, không chút sợ hãi bộ dáng của hắn.

Vân Tịnh Thư nhíu mày, thu kiếm lại

“Ngươi muốn đi đâu?”

Bạch Tử Phi tà nghễ liếc hắn một cái “ chuyện đó có liên quan gì tới ngươi”

“Chỉ cần chuyện có liên quan tới Sơ Thất thì liền có liên quan tới ta”

Bạch Tử Phi thật muốn đập vào gương mặt tuấn tú của Vân Tịnh Thư, có cần ngày nào cũng nhắc đi nhắc lại rằng Ngôn Sơ Thất là hôn thê của hắn hay không?

“Nói cho ta biết bệnh tình của Sơ Thất” Vân Tịnh Thư trừng mắt, hàn quang lóe sáng làm người khác không dám nhìn thẳng.

Bạch Tử Phi nhíu mày, biết ở trước mặt tên này mà đùa giỡn là vô ích “Ta không biết, ta xem không ra.”

Bá!

Kiếm trong tay Vân công tử liền động, lần này là hạ ngay cổ của Bạch Tử Phi “ ngươi lừa được người khác nhưng không thể qua được mắt của ta, nói cho ta biết, Sơ Thất rốt cuộc thế nào?”

Bạch Tử Phi nhíu mày.

Thực ra không phải hắn không muốn nói mà không biết nên nói thế nào, hắn nên giải thích cho một phàm nhân biết vết thương nơi nách của Ngôn Sơ Thất thế nào đây?

“Nói mau! Dù kết quả thế nào ta cũng chấp nhận, dù là tiên nhân hay yêu ma gì, chỉ cần ngươi nói cho ta biết” Vân Tịnh Thư bá đạo ra lệnh.

Bạch Tử Phi giật mình, nói như vậy là hắn đã phát hiện ra chuyện gì?

Nhìn Vân Tịnh Thư giận dữ, Bạch Tử Phi nhíu mày, suy nghĩ một hồi mới lên tiếng “ đúng vậy, bệnh của Sơ Thất cũng không phải là căn bệnh bình thường, nách của nàng có một vết thương rất nhỏ, nhìn như bị kiến cắn nhưng thật ra là do bị Hạt Tử Ma cắn mà để lại vết thương”

“Hạt Tử…Ma?” Vân Tịnh Thư dù đã có sự chuẩn bị nhưng nghe Bạch Tử Phi nói vậy cũng giật mình kinh hãi

“Ân. Thế giới này thật ra có rất nhiều chuyện phàm nhân không nhìn thấy. Thần, tiên, ma, yêu, quỷ và nhân giới được xưng là lục giới, mà sáu giới cũng có thể xâm nhập lẫn nhau. Ta không biết Sơ Thất chọc tới ma khi nào nhưng mà chuyện nàng bị Hạt Tử Ma cắn là sự thật. ma khác với yêu, khi ma khí theo miệng vết thương tiến vào thân thể phàm nhân thì ma khí sẽ hút máu, bức linh hồn rời khỏi thân thể, so với việc yêu đem phàm nhân biến thành yêu càng khủng bố hơn, tà ác hơn” Bạch Tử Phi nhiệt tình giải thích, cũng không biết Vân Tịnh Thư trong khoản thời gian ngắn như vậy có tiếp nhận nhiều sự kiện kỳ quái được hay không.

Kiếm trong tay Vân Tịnh Thư sắp rơi xuống đất nhưng hắn lại cau mày, tựa như vẫn muốn nghe tiếp.

“Cho nên hiện tại máu huyết của Sơ Thất đều nghịch chuyển, tập trung về phía miệng vết thương, cho nên tứ chi của nàng dần trở nên lạnh như bằng, hồn phách đang từng chút một bị bức ra khỏi cơ thể. Vì vậy giờ ta muốn tới Bàn Vân sơn là nơi thần ma yêu quỷ giao nhau để tìm một cỏ tên là Chỉ Tu Hồn, chỉ có dùng loại cỏ đã nhiễm tiên khí nhiều năm này mới có thể giải hết ma khí trên người Sơ Thất, thu lại ba hồn bảy vía của nàng”

Bạch Tử Phi rốt cuộc cũng nói hết mọi chuyện với Vân Tịnh Thư.

Vân Tịnh Thư dường như đang thả hồn tận đâu đâu, hồi lâu mới giật mình nói “ thì ra trên thế giới này thực sự có thần tiên yêu ma…”

Bạch Tử Phi gật gật đầu, “Đúng vậy, thực ra ngươi cũng đã từng gặp yêu, ngày đó mẫu thân ngươi và chưởng môn Đường môn trên người cũng có nhiễm yêu khí, có điều yêu đó không hiện nguyên hình nên phàm nhân không nhìn ra mà thôi”

Vân Tịnh Thư nghe nhắc tới mẫu thân thì nhịn không được mà nhíu mày.

Thảm trạng ngày đó như đang hiện ra trước mắt, là do yêu quái gây ra sao? là bị yêu khí xâm nhập cho nên mẫu thân mới nghe lệnh chúng mà hành xử như vậy sao?

Vân Tịnh Thư đột nhiên ngẩng đầu: “Ngươi muốn đi đâu? Ta cùng ngươi đi!”

“Không được!” Bạch Tử Phi không chút suy nghĩ liền lập tức cự tuyệt hắn, “Bàn Vân sơn kia là chỗ phàm nhân không thể vào được, người trải qua tu luyện, có chút công lực mới có thể phá bỏ kết giới mà tiến vào bên trong được. Hơn nữa nơi đó là chổ giao kết giữa năm giới, hỗn loạn dị thường, một phàm nhân như ngươi đi vào nhất định sẽ có nguy hiểm, nếu gặp hỗn hợp khí thì ngươi không thể chống cự nổi”

Vân Tịnh Thư lập tức huy lưu tinh truy nguyệt kiếm trong tay “ ngươi nghĩ rằng ta sợ mấy yêu ma đó như ngươi sao?

Bạch Tử Phi mỉm cười ảm đạm “cho dù ngươi không sợ thì cũng không thể nào, một mình ta sẽ đi Bàn Vân sơn, còn ngươi ở lại đây bảo hộ cho Sơ Thất. Hồn phách của nàng đã rời khỏi thân thể, lúc này cực kỳ nguy hiễm, chỉ cần có yêu ma nào đó phát hiện ra thân thể đã mất hồn phách sẽ lập tức nhập vào thân thể nàng, kéo vào thế giới yêu ma quỷ quái, như vậy dù ta có lấy được cỏ Tu Hồn về thì cũng không thể giúp Sơ Thất hồi phục hồn phách như cũ, không thể làm nàng tỉnh lại. Cho nên ngươi nhất định phải ở lại, dùng võ công của ngươi để đối phó với bọn chúng, bảo hộ cho Sơ Thất”

Hai nam nhân vốn giống như đôi oan gia, không ai xem ai vừa mắt thế nhưng lúc này lại là đồng minh đứng chung một chiến tuyến.

Bạch Tử Phi vỗ vai Vân Tịnh Thư “ sau khi ngươi trở về, mỗi ngày dùng là dữu mầm chà vào mắt, đem nước dữu tử chiếu lên người Sơ Thất, còn treo một thanh kiếm gỗ đào bên cạnh thân thể nàng như vậy sẽ tránh được nhiều yêu quỷ, về phần ma…”

Bạch Tử Phi lấy từ trong túi ra một quả cầu giống như pháp khí, lăn qua lăn lại trên kiếm của Vân Tịnh Thư một vòng. Lưỡi kiếm vốn sắc bén liền tỏa ra ánh sáng màu lam.

“Dùng thanh kiếm này của ngươi có thể đánh bại nhiều ma, nhưng ngươi nhớ lấy, có thể lui thì liền lui, không cần ham đánh, bảo vệ tốt cho Sơ Thất chờ ta trở lại”

Vân Tịnh Thư nhìn kiếm trong tay rồi lại nhìn Bạch Tử Phi, cau mày gật đầu.

Bạch Tử Phi mỉm cười, xoay người rời đi.

Vân Tịnh Thư nhìn theo bóng dáng hắn, nhịn không được mà hỏi

“Bạch huynh, thần tiên ma quỷ yêu quái, vậy ngươi…rốt cuộc là loại nào?”

Bạch Tử Phi quay đầu lại, cho hắn một cái nhìn khiêu khích nói “ ngươi thử đoán x

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK