• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vực sâu vạn trượng, vạn kiếp bất phục!

Bàn Yêu cốc trên Bàn Vân sơn, yêu ma thành đàn. Nếu phàm nhân ngã vào đây thì chết không thể ngi ngờ, không những thế còn bị xẻ thịt phanh thây, xương cốt cũng không còn. Bởi vì trong cốc này rất hiếm yêu ma chê máu thịt, thành ra bước vào nơi này cũng như vào hoàng tuyền đệ nhất.

Bạch Tử Phi lúc này đang ở trong Bàn Yêu cốc.

Cả người đau đớn, chua xót dị thường, yêu khí dày đặc khiến hắn không thể hô hấp, mùi máu tươi nồng nặc khiến người ta muốn ói mửa. Một đám tiểu yêu vây quanh hắn, tuy e ngại tiên khí trên người hắn nhưng cũng nhịn không được mà thèm nhỏ dãi

“ Đây là tiên sao? sao yếu ớt vậy?”

“Nhìn không giống lắm, tiên sao lại ngu ngốc vậy?”

“Chẳng lẽ chỉ dân công tiên , chuyên làm osin á?”

Bạch Tử Phi ngồi trên tảng đá thở phí phòa.

Khi hắn ngã xuống, thắt lưng đã bị đá núi làm cho bị thương, không chỉ có huyết nhục mơ hồ mà trong người cũng đau đớn phi thường. Hắn đã đọc chú ngữ để vết thương mau hồi phục nhưng lại càng làm máu chảy nhiều hơn, làm đám yêu quái càng thêm hưng phấn, mà như vậy tính mạng của hắn càng khó bảo toàn.

Hắn đúng là bị đám yêu quái này làm cho dở khóc dở cười, thần là thần, tiên là tiên, còn có dân công tiên là sao? đám yêu quái này cũng khéo tưởng tượng ah.

“Tránh ra!” Hắn lớn tiếng hét đám yêu quái “ ta chính là người của đại đệ tử của Huyền Thiên Đại Thần, chẳng qua là đi ngang qua đây, nếu các ngươi còn dám ở trước mặt ta gây cản trở, cẩn thận ta thu thập các ngươi”

Đám tiểu yêu bị dọa sợ, vội vàng dạt ra

Đột nhiên cách đó không xa lại có ma khí lượn lờ, đúng là một đàn ma vật ngửi được mùi máu mà tìm tới

“Tránh ra, đám tiểu yêu kia”

Ma vật đông hơn yêu vật, lại càng thêm bá đạo, vừa tới đã nhào lên đấu đá.

Yêu không thể so với ma nên có ba phần sợ hãi.

Ma vật tức giận, lớn giọng quát “ đám tiểu yêu các ngươi, chẳng lẽ không biết có đồ ăn thì phải dâng tặng ma vương trước sao?cẩn thận ta một ngụm cắn chết các ngươi”

Đám tiểu yêu sợ hãi vội chạy đi.

Vì thế Bạch Tử Phi liền bị một đám ma vật mặc áo choàng đen bao quanh. Ma vật ánh mắt đều có màu xanh biếc, không dám phơi mình dưới ánh mặt trời mà luôn giấu mình trong áo choàng. Hai mặt quét tới quét lui trên người Bạch Tử Phi, bộ dáng tham lam làm hắn phải hít khí lạnh.

“Ý, là tiên nha, ta ngửi được tiên khí trên người hắn, nhưng mà rất yếu, nếu ăn tiên vào thì ma lực của chúng ta sẽ tăng lên rất nhiều”

“Hay là mang hắn về cho Ma vương, nói không chừng khi vương ăn vào là có thể lập tức xông thẳng lên Cửu Trọng thiên”

“Khi đó thì hai giới thần tiên đều nằm trong tay Ma giới chúng ta, hahaha”

Đám ma vật nghĩ tới đây thì cười to sung sướng.

Bạch Tử Phi nhìn chúng, trán nổi gân xanh.

Bất quá đám ma vật còn chưa kịp ra tay thì đám yêu quái vừa đi đã quay lại, lần này có thêm ba con yêu đã tu luyện ngàn năm, thực lực tăng lên đáng kể.

“Hồng ma! Mau cút về lãnh địa của các ngươi, nơi đây là địa bàn của chúng ta, nếu thần tiên rơi xuống đây thì theo lý phải thuộc về chúng ta”

Đám ma vật không chịu kém cạnh “ Lục yêu, ngươi bớt nói nhảm đi, nơi này thuộc quyền sở hữu của Ma giới, tên tiên này hẳn là của chúng ta”

“Ngươi nói bậy, nơi này sao có thể thuộc quyền sở hữu của Ma giới? lần trước Ma vương và Yêu vương đã thỏa thuận phân chia ranh giới rõ ràng là ở nơi này” Lục yêu vừa nói vừa vạch ra một đường thẳng trên đất.

“Không phải, Ma vương và Yêu vương phân định ranh giới là ở đây” Hồng yêu không cam lòng, vẽ một vạch ngang khác.

Lục yêu nổi giận, vẽ đường gạch của mình dài hơn “ rõ ràng là ở đây”

Hồng ma cũng không chịu thua kém, “Rõ ràng là ở nơi này!”

“Nơi này!”

“Nơi này!”

“Này!”

“Kia!”

Hồng ma cùng Lục yêu tranh cãi bất phân thắng bại.

Bạch Tử Phi bị chúng làm cho rối loạn, nghĩ nên nhân cơ hội này mà chuồn đi, ai ngờ vừa mới động đậy đã bị Lục yêu nắm lại

“Được, bản yêu cũng không muốn so đo với ngươi, ranh giới lúc trước Ma vương và Yêu vương phân định giờ lấy tảng đá này làm chuẩn”

“Đúng vậy” Hồng ma lại không phản đối.

Bạch Tử Phi lại đang ngồi trên chính tảng đá đó.

Không ngờ đường đường là thần tiên như hắn lại có lúc trở thành ranh giới giữa Yêu giới và Ma giới.

Lục yêu và Hồng ma đều nhìn chằm chằm hắn, tựa hồ như đang nghĩ sẽ chia hắn làm hai nửa.

Bạch Tử Phi toát mồ hôi lạnh.

Nếu chỉ đối phó với yêu thì hắn coi như có tám phần thắng, dù sao hắn cũng là tiên.

Nếu chỉ đối phó với ma thì hắn nắm chắc năm mươi phần trăm, dù sao Tiên giới cũng có phục ma chú rất hiệu nghiệm.

Nhưng mà lúc này hắn rơi vào tình thế hai bên đều là địch, nếu cả yêu và ma cùng lúc ra tay thì hắn sẽ phải bó tay, chấp nhận bị hút tiên khí, thân xác cũng không còn.

Bạch Tử Phi cực kỳ khẩn trương.

Lục yêu và Hồng ma cũng khẩn trương nhìn chằm chằm hắn, rồi lại nhìn tảng đá được định làm ranh giới, sau đó lại nhìn hắn.

Cứ vậy, một tiên, một ma, một yêu, sáu ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nhau.

Bỗng nhiên Hồng ma vỗ đùi “ được, theo quy tắc cũ mà làm việc đi, chúng ta đấu với nhau một trận, ai thắng thì có được hắn”

“Hảo!” Lục yêu cũng là thống khoái đồng ý “ đấu thì đấu, ai sợ ai chứ”

Vì thế Lục yêu và Hồng ma đột nhiên biến mất như là đang muốn chuẩn bị gì đó.

Bạch Tử Phi thấy bọn họ đột nhiên biến mất, càm thấy đây là cơ hội tốt, mặc kệ hai tên kia đấu với nhau thế nào thì kết quả cũng đều không tốt cho hắn, cho nên hiện tại tẩu vi thượng sách.

Bạch Tử Phi đưa tay đỡ lấy thắt lưng, muốn bỏ đi thì đột nhiên vang lên một loạt âm thanh loảng xoảng, loảng xoảng…tiếp theo là tiếng chiên trống vang lừng…

Bạch Tử Phi giật mình kinh hãi.

Trong không trung đột nhiên xuất hiện một đoàn yêu quái áo quần toàn thân màu lục, bên hông còn quấn sợi dây lưng màu hồng thả rủ xuống tới tận chân.

Bên kia cũng không yếu thế, một đám ma vật mình mặc đồ hồng, thắt lưng màu lục cũng đột nhiên xông ra.

Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng!

Đương đương đương!

Chiêng trống vang trời, tiếng ca hát khắp nơi

“Tháng giêng lý tới là tân niên, hồng hồng trù đoạn súy đứng lên, chúng ta yêu quái có khí phái, vui ương ca nữu đứng lên!” đám lục yêu quái hát trước

“Thùng thùng sang! Thùng thùng sang! Tề cổ rét đậm sang! Chúng ta xao chiêng trống, chúng ta mặc đường trang, tiểu bằng hữu nhóm không hoảng hốt trương, xếp thành hàng ngũ xướng hảo ca, vui ương ca rung trời vang!” đám ma vật áo hồng cũng hét to không kém

Bạch Tử Phi thiếu chút nữa bị dọa ngã vào vách đá.

Ôi trời ơi, đây là trận đấu giữa ma vật và yêu vật sao? quá mức kinh khủng, tưởng so tài cái gì ai dè lại là đấu ca múa. Lại còn mặc áo quần hồng hồng lục lục nữa, sợ không ai biết các ngươi là lục yêu hồng ma biến thành sao?

Bạch đại tiên nhân khoe1m iệng run rẩy, ngồi bệt xuống đất

“Ca hát, hát ca sẽ làm trong lòng thấy vui vẻ!”

“Múa múa nhảy nhảy thân thể khỏe mạnh, không sinh bệnh, không cần uống thuốc”

“Ca hát là tốt nhất”

“Múa mua nhảy nhảy là hay nhất”

“Chúng ta đều thích ca hát nhảy múa”

Đám yêu quái ma vật càng hát càng hăng, càng mua càng say, tiếng chiên trống cũng ngày càng kịch liệt, trên không trung hồng hồng lục lục đan xen vào nhau loạn thành một đoàn

Bạch Tử Phi ngửa mặt lên trời thở dài: đám yêu ma quỉ quái này thật rảnh nha, ông trời ơi, ngươi mau điều mấy thần tiên không có việc gì làm tới đây chơi đùa cùng bọn chúng đi, nếu không tâm lý bọn chúng nhất định sẽ xảy ra vấn đề a. Như vậy thì tới khi nào mới đạt tới cảnh giới nhân thần tiên yêu ma quỷ hài hòa thống nhất đây?

Nhưng mà nhân lúc bọn chúng đang lo ca hát nhảy múa, hắn phải nắm bắt cơ hội hiếm có này mới được, mau chuồn thôi. Nếu để bọn chúng phân thắng bại xong thì chẳng phải người chết là hắn sao?

Bạch Tử Phi nhìn thấy hai bên đều rơi vào tình trạng hỗn loạn lập tức khom người, lén lút rời đi, muốn thoát khỏi nơi quỷ quái này.

Nhưng có lẽ trong cốc này tiên khí của hắn rất khác thường cho nên hắn vừa đi được hai ba bước đã bị đám yêu ma phát hiện

“Uy, hắn muốn trốn kìa”

“Tên thần tiên muốn bỏ chạy”

Đám yêu ma lập tức hô hoán.

Bạch Tử Phi giống như là bị chọc giận “ các ngươi chẳng phải đang thi đấu sao? sao lại không chuyên tâm như vậy?”

Hồng ma và Lục yêu thấy vậy cũng vội vàng từ trên không trung đáp xuống “thần tiên chạy đi đâu”

“Mau mau chịu chết đi!”

Hồng ma đưa ra ý kiến “ hôm nay chúng ta không cần so, mau đánh trống để tinh thần thêm hăng hái rồi chia hắn ra mà ăn đi”

“Được” Lục yêu sảng khoái đáp ứng “hôm nay chúng ta chia hắn làm hai, giết rồi tính sau”

Xong rồi, tiêu rồi, Bạch Tử Phi không ngờ vậy mà vẫn bị phát hiện, không cần nói nhiều, tốt nhất là nên chạy trốn thôi…

Đám yêu ma quỷ quái đâu dễ gì buông tha cho hắn, từ trên không lao xuống, ào ào đuổi theo.

Bạch Tử Phi hông bị trọng thương, lại chẳng còn nhớ nổi cách gọi mây thế nào nên đành trông cậy vào hai cặp giò mà thôi.Chẳng lẽ ngày này sang năm thực sự là ngày giỗ của hắn sao?

“Đứng lại! Không được trốn!” Lục yêu kêu to.

“Đứng lại! Ngươi là của ta!” Hồng ma giọng cũng to không kém.

“Có một nửa là của ta!” Lục yêu bất chấp tất cả, xông thẳng tới., xòe móng vuốt chụp thẳng vào đầu vai Bạch Tử Phi.

Tiên khí của Bạch Tử Phi đã rất yếu ớt nên đành trơ mắt nhìn.

Hồng ma cũng vọt xuốt, móng tay như bộ xương khô như muốn xuyên qua lưng của Bạch Tử Phi.

Xong rồi, lần này thì xong thật rồi. Bạch Tử Phi trong lòng thầm mặc niệm.

Đúng lúc này.

Loảng xoảng leng keng…

Đột nhiên có kiếm quang xuất hiện, chém đứng móng vuốt của Lục yêu cùng khô chỉ của Hồng ma.

“A ——” “Nha ——”

Hồng ma, Lục yêu đau đớn hét to, từ trên không trung té nhào xuống đất.

Ah, là vị thần tiên nào tốt bụng hạ phàm cứu hắn phải không? muốn tới thì sao không tới sớm một chút, hại hắn sợ hãi đến mức tim cũng sắp rớt ra ngoài.

Có người tới cứu nhưng Bạch Tử Phi lòng vẫn còn bất mãn quay đầu lại, không ngờ hình ảnh vừa nhịn thấy đã dọa hắn đến mức suýt chút nữa là hồn bay phách tán.

Thân ảnh trong không trung, tay cầm bích kiếm nổi tiếng, vẻ mặt không chút khẩn trương mà còn mỉm cười nhìn hắn, tay còn làm ra dấu chiến thắng.

Bạch Tử Phi đổ mồ hôi lạnh “ Sơ Thất”

Đúng vậy, người cầm ngọc bích kiếm cứu hắn, người đang mỉm cười nhìn hắn, người mà thân ảnh mơ hồ trên không trung kia chính là Ngôn Sơ Thất đang hôn mê bất tỉnh trên giường.

Bạch Tử Phi kinh hãi “ ngươi sao lại đến đây? Không thể tới đây được, mau về lại Ngôn gia đi”

“Không cần.” Ngôn Sơ Thất cầm chắc ngọc bích kiếm trong tay, giọng điệu kiên quyết “ ta phải bảo vệ ngươi”

Bạch Tử Phi trong lòng bỗng dưng đau xót.

“Nói tầm phào, ngươi hiện giờ chỉ là một u hồn sao có thể bảo hộ ta được. Đây là Bàn Vân sơn, nơi yêu ma quỷ quái tung hoành, nếu lỡ ngươi bị chúng bắt được thì ngươi sẽ không thể nào quay lại thân thể của mình được nữa” Bạch Tử Phi tức giận rống to, đây là lần đầu tiên hắn sốt ruột, tức giận với nàng như thế.

Giờ thì tới lượt Ngôn Sơ Thất bị hắn dọa cho sợ

Nàng đứng trên không trung, yên lặng nhìn hắn, đôi mắt to tròn trong suốt lóng lánh nước, vẫn linh khí mười phần như cũ nhìn chằm chằm hắn.

Nàng khẽ nhếch môi, nhẹ giọng nói “ không”

“Sơ Thất!” Bạch Tử Phi rống to.

“Ta phải bảo vệ ngươi. Nơi này yêu ma đều rất lợi hại, ngươi đánh không lại chúng nó, cho nên ta phải đi theo ngươi. Hồn phách có quay về được hay không cũng không sao, ngươi vì cứu ta nên mới tới đây, cho nên ta nhất định phải cùng ngươi” Ngôn Sơ Thất nắm chặt ngọc bích kiếm trong tay, chân thành mà kiên quyết.

Bạch Tử Phi nhìn nàng, không biết nên nói gì.

Trong lòng có chút khẩn trương lại có chút chua xót, phần nhiều lại là ngũ vị tạp trần, rất nhiều cảm xúc hỗn loạn…

Hắn là thần tiên, là thần tiên nha, khi nào thì phải nhờ hồn phách của một nữ nhân để bảo vệ mình? Chua xót tới mức nước mắt cũng muốn rơi ra

“Ta mới không cần ngươi bảo hộ!” Bạch Tử Phi tức giận đáp trả, nắm lấy tay nàng, kéo nàng từ không trung xuống.

Sơ Thất rơi xuống, quay cổ tay nắm lại bàn tay hắn.

Nàng tuy biết mình đã sớm phiêu phiêu ẩn ẩn, có thể bay lượn nhưng khi được hắn nắm tay thì vẫn có cảm giác yên ổn. Cảm giác này so với lúc hắn và nàng ở Ngôn gia cũng không giống nhau, có lẽ do đang trong tình cảnh nguy hiểm, phải nương tựa lẫn nhau mà nảy sinh cảm xúc như vậy.

Đám yêu ma quỷ quái nhìn thấy hồn của Sơ Thất xuất hiện thì không ngừng rít gào

“Lại xuất hiện thêm một phàm nhân, ăn nàng”

“Được, chúng ta mỗi người một phần, ăn bọn họ đi”

Nói xong liền nhào tới tấn công, Ngôn Sơ Thất cũng vội vàng chắn trước Bạch Tử Phi, vung ngọc bích kiếm đánh trả.

Bạch Tử Phi bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, nhớ tới lời An hồ ly từng nói: ngày nào đó, nàng sẽ trả qua sinh lão bệnh tử, rơi vào lục đạo luân hồi. Hắn đột nhiên muốn rơi lệ, muốn nắm tay nàng, vứt bỏ thế giới thần tiên cùng thiên quy, cả Hỗn thế đan, cứ đời đời kiếp kiếp nắm tay nàng, ngày ngày đêm đêm không phân ly, từ nay về sau vĩnh viễn không chia xa…

Đương đương!

Bạch Tử Phi hét to “ Sơ Thất, cẩn thận”

Hắn vội lấy ra pháp khí hướng về phía nàng, ngọc bích kiếm lập tức tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Hồng ma, Lục yêu đang hùng hổ xông tới…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK