Ngôn Tiểu Thanh, Ngôn Tiểu Lục, Ngôn Tiểu Lam châu đầu vào một chỗ, ba người sáu con mắt nhìn chằm chằm vào Ngôn Sơ Thất
“Uy, các ngươi mau tránh ra, muốn đè chết muội muội ta sao” Ngôn Sơ Tam lập tức đưa tay kéo ba nha đầu ra ngoài.
Nhưng mà ba cái đầu này vừa xích ra thì đã có mấy cái đầu khác nhào vô
“Sơ Thất, Sơ Thất” “Muội muội” “nữ nhi bảo bối”
Cả đám người sốt ruột gọi um lên, làm cho Ngôn Sơ Thất vừa tỉnh lại đã thấy hoa mắt nhức đầu.
Ngôn Sơ Thất cố gắng mở mắt, muốn nhìn rõ nhưng mà trong phòng rất nhiều người, ngoài trừ các ca ca còn có phụ thân, nha hoàn, hộ viện, cả các tiêu sư trung thành của Ngôn gia nữa. Vừa nghe tin nàng tỉnh lại, mọi người liền lập tức tới đây.
Ở sát bên giường nàng cất tiếng hô “ tiểu thư tỉnh rồi”
“Oa —— tiểu thư tỉnh!”
“Tiểu thư mở mắt mở mắt rồi”
“Tiểu thư mở mắt”
“Tiểu thư nhìn chúng ta!”
“Da —— tiểu thư nhìn chúng ta!”
Ai nấy đều phấn khởi hồ hởi
Nhiều người ở sau không nhìn thấy rõ liền lấn tới, muốn lại gần chỗ Ngôn Sơ Thất hơn, làm cho Ngôn Sơ Tam phải la lên
“Đừng chen lấn nữa, ta sắp bị các ngươi đè chết rồi”
Ngôn Sơ Nhị cũng không khá hơn “ uy, giày của ta sút rồi”
Ngôn Sơ Tứ “ ai muốn nhìn tiểu thư thì mau bỏ tiền, mười hai lạng bạc một lần”
Cho dù là thế cũng không ngăn cản được tình cảm mọi người dành cho Ngôn Sơ Thất, đám người vẫn tiếp tục xô đẩy, chen lấn…kết quả là…
Ầm…
Giường lớn khắc hoa của Ngôn Sơ Thất lập tức bị gãy làm hai.
“Ngô. . . . . .” Ngôn Sơ Thất nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ.
Thực ra lúc đầu nàng tốt lắm, Tu Hồn thảo đã giúp nàng thu lại hồn phách nên liền nhanh chóng tỉnh lại, nhưng mà lúc này…ô…đau quá
Mấy người này làm gì vậy chứ, chen lấn xô đẩy làm nàng muốn nhìn một chút cũng không được, muốn xem hắn…ở chỗ nào, có khỏe hay không?
Bạch Tử Phi lúc này đang ở hành lang thủy tạ
Bên hông đau đớn phi thường, quần áo rách te tua, vết máu đã khô nhưng vẫn rất đau. Chẳng lẽ là bị nội thương.
“Ngươi bị thương?”
Bỗng nhiên có tiếng vang lên sau lưng.
Bạch Tử Phi vừa xoay người thì nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Vân Tịnh Thư.
Hắn lập tức lấy áo khoác che lại, mỉm cười “ không có gì, chỉ là vết thương ngoài da”
Vân Tịnh Thư nhíu mày, nhìn Bạch Tử Phi rồi không có hỏi tiếp.
Hắn đứng bên cạnh Bạch Tử Phi, lặng người thật lâu cũng dùng đôi mắt sáng ngời nhìn Bạch Tử Phi thật lâu. Rốt cục mới mấp máy môi…sau đó…
Bạch Tử Phi trừng hắn.
Trừng mắt nhìn khỏa chu sa của hắn, nhìn bờ môi đang mấp máy của hắn, nhưng mà Vân công tử chỉ có vậy rồi không lên tiếng.
Hắn không chịu nổi nữa, sắp bị nghẹn chết rồi. Chẳng lẽ gặp yêu ma không chết mà phải bị nghẹn chết sao
“Được rồi, ngươi muốn nói cái gì thì nói đi, ta cũng không phải Ngôn Sơ Thất, không thể mắt đi mày lại với ngươi suốt cả canh giờ được” Bạch Tử Phi nhịn không được
Vân Tịnh Thư nhíu mày “ ta đến để tạ ơn…”
“Uy, đừng cảm ơn ta vì đã cứu Ngôn Sơ Thất, ta cũng không phải vì ngươi” Bạch Tử Phi không khách khí cắt lời “ ta và Sơ Thất quen biết mười lăm năm nay, ta vì nàng mà ra tay, không phải vì ngươi. Hơn nữa ngươi cũng đừng cho rằng Sơ Thất là của ngươi, kết quả luận võ chiêu phu kia, dù Ngôn đại bá chịu nhưng ta còn chưa thừa nhận ah”
Vân Tịnh Thư giật mình sửng sốt
Hắn mặc dù có chút cảm giác, lại không ngờ Bạch Tử Phi lại thản nhiên nói thẳng ra như thế.
Nhưng mà hắn phải làm sao đây? Vân Tịnh Thư còn nhớ rõ lời Quân Mạc Ức, hắn nói Bạch Tử Phi là thần tiên, mà Sơ Thất…nàng chẳng qua chỉ là nữ tử bình thường, là phàm nhân giống mình, phải chịu qua sinh lão bện tử…
Vân Tịnh Thư trầm tĩnh hỏi “ ngươi không phải là phàm nhân, sao lại ở thế gian? Còn ở đây suốt mười lăm năm?”
Bạch Tử Phi ngẩn ra.
Thực ra hắn cũng biết sau chuyện Ngôn Sơ Thất té xỉu lần này, thân phận của hắn cũng không thể che giấu được nữa, bây giờ không chỉ Ngôn Sơ Thất biết mà Vân Tịnh Thư cũng biết. Mà lần trước cùng bọn họ xông vào Đường môn thì cũng biết bọn họ đã có nghi ngờ, lần này chẳng qua là chứng thật mà thôi.
“Ta ở đây là có việc của ta” Bạch Tử Phi thản nhiên “ ta hiểu ngươi muốn nói cái gì nhưng giờ không phải là lúc ta giải thích chuyện này, cũng may có ngươi ở bên cạnh bảo hộ thân thể của Ngôn Sơ Thất nên nàng mới có thể thuận lợi quay về. Chúng ta cũng không cần nói cảm ơn nhau, ngươi trước tiên nên đi thăm Sơ Thất đi, lúc nào đó ta sẽ giải thích cho ngươi nghe”
Quan hệ của Bạch Tử Phi và Vân Tịnh Thư bởi vì sự kiện lần này mà có chút biến hóa, dù không nói ra nhưng cũng biết trong lòng đang nghĩ gì. Trong lòng bọn họ đều có nữ tử kia, mà cũng vì nàng nên bọn họ mới tin tưởng lẫn nhau, hợp tác với nhau tuy vậy bọn họ cũng không muốn thực sự thẳng thắng với nhau.
Vân Tịnh Thư đương nhiên hiểu được nguyên nhân nên cũng không hỏi thêm, gật đầu rồi nhanh nhẹn rời đi.
Bạch Tử Phi nhìn theo bóng dáng hắn, nhịn không được mắng một câu “ có cần ở trước mặt nam nhân cũng tỏ ra lãnh khốc vậy không, tuy biết rằng ngươi rất tuấn tú nhưng cũng không có tác dụng gì với ta. Chuyện tiên giới không liên quan gì tới ngươi, ngươi vẫn nên an tâm làm phàm nhân của ngươi đi”
Bạch Tử Phi xoa xoa thắt lưng, thực sự rất đau, vừa rồi hắn ráng chịu đựng để nói với Vân Tịnh Thư nhưng giờ thì không thể nữa rồi.
Vừa cởi bỏ ngoại bào để xem vết thương thì đã nghe phía sau có người lên tiếng “ vì sao không nói với hắn?”
Ông trời ah, hắn muốn xem vết thương một chút cũng không có cơ hội là sao.
Bạch Tử Phi thở phì phì quay đầu, đang muốn phát tác thì lập tức đứng hình. Bởi vì người vừa lên tiếng không phải ai khác mà chính là Tuần Sử Thiên Quân Quân Mạc Ức mặc ngân bạch khôi giáp oai phong lẫm liệt.
Người ta là thượng tiên, hắn sao có thể sánh bằng nên tức giận gì cũng phải tan biến nhanh chóng, ra vẻ nịnh nọt nói “ Thiên Quân rảnh rỗi vậy, không cần đi thị sát ở nơi khác sao?”
“Yêu ma ở Ngôn gia còn chưa trừ hết, cho nên ta tạm thời sẽ không rời đi” Quân Mạc Ức lãnh đạm đáp.
Bạch Tử Phi hai chân run rẩy, suýt chút nữa thì ngã ngồi.
Vị thiên quân này đúng là rảnh rổi a, hết chạy tới Bàn Vân sơn giúp hắn lấy Tu Hồn thảo giờ lại có mặt ở đây tám chuyện cùng hắn. Thực ra hắn rất sợ vị thiên quân này, đang mong hắn có thể rời đi càng sớm càng tốt
“Ngươi rất muốn ta rời đi?” Quân Mạc Ức như đọc được tâm sự của Bạch Tử Phi “ sao lại sợ ta như thế?”
“Nào có, Thiên Quân đại nhân, tiểu tiên nào dám đuổi ngài, ngài cứ ở lại, muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu. Nhà của ta ngay bên cạnh, ngài có muốn sang uống chén trà cho biết chỗ không?” Bạch Tử Phi cực kỳ lấy lòng.
Quân Mạc Ức cũng không vì thái độ của hắn mà dao động, chỉ nheo mắt nhàn nhạt đáp “ ngươi muốn ta rời đi là vì sợ ta phát hiện ra chuyện Ngôn Sơ Thất đã nuốt Hỗn Thế đan?”
Bạch Tử Phi lập tức hóa đá.
Đã biết không thể gạt được mà, tiên lực của hắn cao thâm biết bao nhiêu, ngay cả thượng đế trên trời cùng thần tướng cũng phải nể hắn ba phần huống chi chỉ là một tiểu tiên bảo vệ tiên đang như Bạch Tử Phi.
“Thì ra…thì ra Thiên Quân đã biết…ha ha” Bạch Tử Phi không dám nói dối
“Ngày đó yêu ma tung hoàng Ngôn gia, ta tới đây cứu bọn họ, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra nàng bị Hạt Tử Ma cắn, nếu là phàm nhân thì chỉ sau ba ngày sẽ vì mất máu mà chết nhưng huyết mạch toàn thân của nàng lại đảo lưu, hồn phách rời khỏi thân thể nhưng tánh mạng lại không sao, chuyện này rất lạ” Quân Mạc Ức lãnh đạm nói “ nhìn kỹ thì phát hiện trong bụng của nàng có tiên đan, lại là Hỗn Thế đan của Huyền Thiên đại thần, khó trách lại có uy lực lớn như vậy, có thể bảo trụ tính mạng”
Bạch Tử Phi cúi đầu, không nói.
Hắn đương nhiên biết. Hỗn Thế đan ở trong bụng Ngôn Sơ Thất tuy không có ảnh hưởng gì tới nàng nhưng mỗi khi nàng gặp nguy hiểm hay bị thương…thì đan kia sẽ giúp nàng bảo trụ tính mạng, dù thân thể bị tra tấn đến mức nào thì cũng không tới nỗi mất mạng. Đây cũng là nguyên nhân khi hắn phát hiện ra nàng bị Hạt Tử Ma cắn thì không lập tức lấy lại tiên đan mà yêu cầu Vân Tịnh Thư bảo hộ cho nàng, còn mình thì đến Bàn Vân sơn tìm Tu Hồn thảo, giúp nàng khôi phục hồn phách rồi tính sau.
Quân Mạc Ức thấy Bạch Tử Phi không lên tiếng thì cao giọng “ Bạch Tử Phi, ngươi thân là tiên nhân hộ đan của đại đệ tử của Huyền Thiên Đại Thần thì phải biết tội làm mất tiên đan nặng như thế nào, giờ còn ở trong thân thể phàm nhân, nếu để thượng giới biết được, ngươi có gánh vác nổi không?”
Bạch Tử Phi nghe vậy liền ngẩng đầu, có chút khủng hoảng nhìn Quân Mạc Ức “ Thiên Quân, xin ngươi rộng lòng giúp đỡ, tiễn người tiễn tới Tây phương. Hồn của Sơ Thất vừa nhập vào thân thể, còn rất yếu, không thể lập tức lấy lại tiên đan, nếu không nguyên khí của nàng sẽ bị tổn thương, sẽ mất mạng”
Quân Mạc Ức thấy hắn biểu tình cấp bách như vậy, hai mắt hoang mang lo lắng thì ngạc nhiên hỏi “ ngươi dù tiên vị thấp cũng biết tội này thế nào, lại vì một nữ tử thế gian, đáng giá sao?”
Bạch Tử Phi không do dự gật đầu “ đáng giá”
Quân Mạc Ức giật mình, khó hiểu nhìn Bạch Tử Phi.
Dù cũng là thần tiên nhưng hắn tuyệt không hiểu nỗi tiểu tiên trước mặt. Làm mất tiên đan, còn để phàm nhân nuốt phải, thời gian lâu như vậy còn không chịu lấy lại, đã vậy còn lợi dụng tiên đan mà cãi mệnh, chuyện này ở tiên giới là không thể tha thứ được. Hơn nữa bạch Tử Phi là tiên nhân đặc biệt để hộ đan, cho nên có thể nói đây là mệnh của hắn, nếu hắn đánh rơi mệnh của mình thì không biết khi thiên giới biết được sẽ định tội hắn thế nào?
Hắn sẽ không vì một phàm nhân mà làm ra chuyện như vậy, dù sao hắn cũng chưa từng quen biết phàm nhân, nếu không phải vì Bạch Tử Phi cũng là tiên thì hắn cũng không thèm quản chuyện này.
“Ta cho ngươi hai mươi ngày” Quân Mạc Ức lạnh lùng ní “ ta đã biết được chuyện này thì không thể không quản. ta cho ngươi thời gian để lấy lại tiên đan kia, mặt khác ngươi không phải không biết Tu Hồn thảo đã giúp nàng thu lại hồn phách nhưng độc của Hạt Tử Ma phải dùng vương hạt vĩ đột châm thì mới giải bỏ hoàn toàn, nếu không nàng vẫn bị độc phát”
“Ta biết.” Bạch Tử Phi gật gật đầu, “Ta sớm đã dự tính sau khi tìm được Tu Hồn thảo sẽ đi tìm Hạt Tử vương”
“Được” Quân Mạc Ức gật đầu.
Bạch Tử Phi thấy Quân Mạc Ức gật đầu, biết hắn đã đồng ý cho trì hoãn thời gian lấy lại tiên đan. Tuy Quân Mạc Ức chỉ cho hai mươi ngày ngắn ngủn nhưng cho dù thêm một ngày đối với Ngôn Sơ Thất cũng đã tốt lắm rồi. Cho nên hắn phi thường cảm kích Quân Mạc Ức, lập tức thi lễ “ đa tạ Thiên Quân”
Nhưng vừa mới cúi người thì đã cảm thấy thắt lưng tê rần.
Quân Mạc Ức lập tức nhìn ra biểu hiện khác thường của hắn “ ngươi bị thương?”
“Ách, ha hả, một chút. . . . . .” Bạch Tử Phi đỡ lấy thắt lưng.
Trong lúc bọn họ nói chuyện thì từ phía Ngôn gia vang lên âm thanh rất lớn, binh binh bang bang, nghe rất loạn.
Bạch Tử Phi đưa tay xoa trán, hắn biết mấy người Ngôn gia nhìn thấy Ngôn Sơ Thất tỉnh lại sẽ đắc ý, phấn khích, huynh đệ Ngôn gia và cả Ngôn đại lão gia đều rất khôi hài.
Bạch Tử Phi hồ nghi nhíu mày, cười lấy lòng Quân Mạc Ức “ không có gì, Thiên Quân, Ngôn gia luôn ồn ào như vậy, cả nhà bọn họ luôn là những người thích náo nhiệt”
Quân Mạc Ức cau mày, nghiêng tai lắng nghe
“Ta hình như nghe được yêu…thanh âm vỗ cánh, đúng vậy, thực sự có yêu nhân”
Quân Mạc Ức nhún một cái, cả người đã lập tức bay lên, tốc độ so với sao xẹt còn nhanh hơn, so với thái dương còn uy phong hơn.
Bạch Tử Phi nhíu mày, âm thầm than thở “ thượng thần đúng là thượng thần, thần kinh luôn vững như vậy, ai, ta vẫn nên xem vết thương của mình đã”
Bạch Tử Phi vừa vén áo thì một tiếng thét chói ta đã vang lên
“A! Bạch công tử!”
“Đừng có Bạch này Bạch nọ được không, ta đây xin cúi chào, ở Ngôn gia xem vết thương một chút thôi mà cũng không được..”
“Bạch. . . . . . Bạch công tử. . . . . . Đừng. . . . . . Đừng cúi chào. . . . . . việc không may rồi, tam thiếu gia bị yêu quái bắt đi” Ngôn Tiểu Thanh vừa chạy, vừa thở hồng hộc, vừa la, nàng rất hoảng sợ, suýt chút nữa là ngã quỵ trước mặt Bạch Tử Phi.
Bạch Tử Phi đột nhiên liền đứng lên, giật mình hỏi: “Ngươi nói cái gì? Ngôn Sơ Tam bị quái vật bắt đi”