• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Jojo Nguyen

Chưa tới hai ngày, Linh Giang lại nghe thấy tiếng ưng gào phẫn nộ của Hải Đông Thanh truyền đến từ cánh rừng dưới ngọn núi, Vạn Hải phong so với mặt biển quá cao, thời điểm đứng từ trên vách đá vạn trượng trông xuống, chỉ có thể nhìn thấy mây loãng mỏng manh cùng rừng xanh bị sương mù bao phủ như một tấm màn che mông lung.

Thế nhưng mặc dù không nhìn thấy nơi đó, Linh Giang cũng vẫn như ngửi thấy một cỗ mùi vị nóng bức ngột ngạt của lá thối, y theo bản năng giật mình, trong lòng đồng tình với Hải Đông Thanh một hơi, sau đó nhanh chóng nghĩ, Ân Thành Lan đến cùng là muốn làm cái gì?

Nghẹn hai ngày, Linh Giang rốt cuộc không nhịn nổi nữa, vào một ngày sau khi luyện bay kết thúc, ngậm cái bát gỗ nhỏ của mình bay đến trước mặt Ân Thành Lan, vẫy vẫy cánh, muốn hắn rót cho mình một bát trà, vẻ mặt "Ta có lời muốn nói" nghiêm túc ngồi xuống.

Ân Thành Lan đối với điệu bộ nhân mô điểu dạng này của nó thực sự không dám khen tặng, cúi đầu nhấp một ngụm trà, từ trong hương trà nhàn nhạt nâng mắt lên, ra hiệu có chuyện mau nói, có rắm mau thả, thả xong mau đi rèn luyện.

Hắn phát hiện mình ở cùng con chim này càng lâu, càng dễ bị xù lông.

Linh Giang không nhanh không chậm mổ một hớp trà, phát hiện mình phẩm không ra, đành ngẩng đầu lên hỏi: "Có rượu không?"

Ân Thành Lan suýt chút nữa không nhịn được liền đem nó ném ra ngoài cửa sổ.

Linh Giang nói: "Con chim ngốc kia của ngươi đang làm gì?"

Ân Thành Lan ôm cuốn sách trong tay, nghe vậy hơi nghiêng đầu, nhìn một nắm Linh Giang đánh giá chút: "Uống trà đi."

Linh Giang dừng lại: "..."

Ân Thành Lan âm thầm bật cười, dần dần cảm thụ được lạc thú chọc chim của Liên Ấn Ca.

Nhưng mà Linh Giang lại không mắng đến nghẹn chết đối phương như khi đối xử với Liên Ấn Ca, mà thâm tình chân thành nhìn hắn, nói nghiêm túc: "Ngươi thừa nhận ta là chim của ngươi?"

Ồ quên mất, hắn còn chưa có thừa nhận muốn dạy bảo nó đâu, Ân Thành Lan cong ngón tay lại gõ gõ móng vuốt trên bàn của nó, nhắc nhở: "Bắt trọng điểm."

Xem ở nước trà là Ân Thành Lan tự tay rót, Linh Giang quyết định uống hết toàn bộ, cúi đầu mổ một ngụm lớn, vung cái cổ lên ùng ục nuốt xuống, nói: "Ngươi bắt trước đã, rồi ta bắt."

Vì thế, Ân Thành Lan quyết định không cùng con chim này luận cao thấp nữa.

"Bùi Giang Nam còn nhớ không."

Linh Giang gật đầu, không chỉ còn nhớ, đêm hôm đó lúc Quý Ngọc Sơn nhắc đến, y rốt cuộc cũng bừng tỉnh nhớ ra, lần đầu tiên y nghe tên đá Bắc Đẩu chính là do Bùi Giang Nam nói tới.

Âm thầm ảo não một hồi lâu, sớm biết cái tảng đá vụn này là một phần thuốc giải của Ân Thành Lan, ngày đó y thế nào cũng không nên thả hắn đi, cho dù có đánh rớt tay chân, cũng phải ép hỏi cho ra tung tích đá Bắc Đẩu.

Nhưng biết làm sao khi trời không chiều lòng chim đây.

"Còn nhớ thì tốt rồi, Bùi Giang Nam là chạy trốn tới rừng Mi Tà ở Tây Nam."

Linh Giang sững sờ, ấn tượng đối với "Mi Tà" liền đột nhiên nhập lại làm một với nước bùn tản ra mùi hôi thối ở sườn núi giam giữ Hải Đông Thanh, y lập tức hiểu ra vì sao Ân Thành Lan lại làm ra một nơi như vậy.

Bởi vì rừng Mi Tà chính là có đặc điểm này, cây rừng chết héo cùng với những cái xác mục nát đứng thành tư thế cứng ngắc, cành khô cùng xương trắng đan xen hỗn độn nhằng nhịt khắp nơi, đem cánh rừng che kín chặt chẽ dày đặc, phía dưới cánh rừng vốn là một hồ nước, không biết từ lúc nào đã mọc ra chi chít rêu xanh cùng cỏ nước, bên trên nổi cành khô lá rụng cùng thi thể, hóa thành một đầm lầy tởm lợm đầy mùi hôi thối tanh nồng.

Người hoặc thú hoang đi nhầm vào đó, bùn nhão dưới đầm liền giống như một bàn tay vô hình túm lấy cổ tay cổ chân từng chút từng chút lôi xuống đầm lầy thối nát tanh tưởi.

Xác chết trong đầm càng ngày càng nhiều, mùi tanh hôi cũng càng ngày càng nặng.

Nơi đó thật sự là chim cũng không muốn nhả phân.

Sở dĩ Linh Giang biết được, là vì trong lịch sử Hành Tín không nhiều lắm của y kia có thể đếm được số lần đưa thư quan trọng trên đầu ngón tay, nhưng y không phụ sự mong đợi của mọi người mà lạc đường, suýt nữa thì đi nhầm vào trong rừng Mi Tà, song y cũng mới chỉ đánh một vòng xung quanh cánh rừng, đã thiếu chút nữa bị hương vị ẩm ướt ngột ngạt tanh nồng bốc ra từ rừng Mi Tà hun cho té ngã.

Từ đó về sau, Linh Giang hết sức tập trung chuyên chú ăn no chờ chết trong tổ chim chữ Hoàng một thời gian dài.

Ân Thành Lan đối với sổ sách Hành Tín của nó rõ như lòng bàn tay, biết được nó đã từng đi ngang qua nơi đó, liền muốn nghe một chút về cái nhìn của chim đối với rừng Mi Tà.

Chỉ thấy tiểu hoàng điểu nằm thành một đống trên án thư lộ vẻ trầm tư, bộ lông nhung nhỏ nhắn kia bông lên thành viên cầu lông xù, lại như cái bánh trôi trộn với bột khoai lang, vì thế không nhịn được duỗi tay chọc một chút.

"Viên trôi vàng" liền mờ mịt ngẩng đầu lên.

Đầu ngón tay còn lưu lại xúc cảm mềm mại, lúc này Ân Thành Lan mới phát giác động tác vừa rồi của mình tựa như một thiếu niên lỗ mãng bỗng nhiên có được món đồ chơi, ấu trĩ không chịu nổi.

Tự biết làm mất thân phận, liền vội ho một tiếng, chuyển rời tầm mắt, làm bộ làm tịch nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ như cái gì cũng chưa từng phát sinh.

"Ngươi vừa rồi có phải là..." Linh Giang chậm rãi nói.

"Không có gì cả." Ân Thành Lan ngắt lời nó, nhíu mày lại, ánh mắt kiên định nhìn tiểu hoàng điểu.

Linh Giang hơi giật mình nhìn hắn, ánh mắt hồ nghi, y vừa rồi thất thần hơi quá đà, không chú ý Ân Thành Lan làm cái gì, nhưng mà nhìn dáng vẻ có tật giật mình của hắn kia cũng không truy hỏi nữa, chỉ là trong lòng còn cảm khái một trận mình quá thấu tình đạt lý rồi.

"Ta là muốn nói, rừng Mi Tà ngươi vừa nói, loại chim như Hải Đông Thanh là vào không được, quá lớn, không có cách nào giương cánh bay lượn bên trong rừng."

"Vậy ý của ngươi là?" Ân Thành Lan hỏi.

Linh Giang rốt cuộc đứng lên, chậm rãi xoay người giãn gân cốt: "Có thể để ta thử xem."

Ân Thành Lan chưa bao giờ ngăn nó, cũng thật sự muốn xem bản lĩnh con chim nhỏ này: "Được, muốn đi thì đi."

Tuy nói đi được, nhưng không phải ngay lập tức liền khởi hành, mỗi ngày Ân Thành Lan vẫn yêu cầu Hải Đông Thanh đi thích ứng với hoàn cảnh tương tự rừng Mi Tà như trước, đồng thời đưa Linh Giang cùng gia nhập vào huấn luyện.

Hôm nay Linh Giang luyện bay buổi sáng xong, biết mình cũng phải đi tới chỗ nước bùn hôi thối lăn một vòng mới được, y do dự một chút, liền đồng ý, nhưng vẫn muốn Ân Thành Lan chờ y một lát, nói xong liền bay đến mái hiên chui vào trong tổ chim.

Ân Thành Lan ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy ở lối vào của cái tổ chim lẳng lơ, một cái mông nhỏ màu vàng mượt mà đưa lưng ra miệng tổ, nhích tới nhích lui, không biết đang bận rộn việc gì.

Thực là bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cho tới nay cũng chưa biết mình thu thứ đồ chơi này là hữu dụng hay là vô dụng đây.

Ân Thành Lan điều khiển xe lăn đi đến bên cạnh sập gỗ tử đàn đặt nước trà, rót cho mình một chén, vừa uống được nửa ngụm, nghe thấy tiếng động, theo bản năng quét qua, ánh mắt bỗng nhiên co rụt lại, nhất thời đem nước trong miệng phun ra ngoài.

Linh Giang vừa mới hóa trang cho mình xong, nhảy đến trước mặt Ân Thành Lan muốn hỏi xem hắn thấy thế nào, ai biết liền bị phun vừa vặn, lập tức ướt cả người.

Y yên lặng nâng cánh nhỏ lên, dùng lông cánh lau sạch nước trà trên mặt, nhìn Ân Thành Lan bị sặc nước, ho khan đến đỏ bừng khuôn mặt tuấn tú, rất là hào phóng nói: "Ta tha thứ cho ngươi."

Tê tâm liệt phổi ho khan một hồi lâu, Các chủ đại nhân lần đầu tiên trong đời bị thất thố như thế, dáng vẻ tám phong bất động không biết đã sớm quăng đi nơi nào, gân xanh trên cổ đều lồi lên, có thể thấy đã chịu kinh hãi nặng nhường nào.

Hắn giơ tay xô tiểu hoàng điểu một cái, liều mạng đè nén ho khan, chỉ vào lớp hóa trang khó có thể miêu tả trên cái mặt chim của nó gian nan cả giận: "Ngươi đây là làm cái trò gì!"

Chỉ thấy con chim nhỏ kia không biết trộm đâu ra ít vải lẻ, quấn quanh đầu nhỏ, chỗ đôi mắt cùng miệng còn mổ ra lỗ nhỏ, chỉ lộ ra ngoài hai con mắt đen bóng cùng một cái mỏ nhỏ nhòn nhọn, bộ dạng lấm la lấm lét kia, làm người không còn gì để nói, quả thực là võ trang đầy đủ ngay cả cha cũng không muốn nhận.

"Che chút, ít nhất cũng không còn khó ngửi như vậy." Linh Giang vỗ vỗ cánh vẩy nước trên người, kiên nhẫn giải thích.

Ân Thành Lan chưa từng gặp qua con chim có hành vi quỷ dị này, cũng không ngờ rằng mình sẽ bị dọa thành như vậy, khó khăn bình phục lại, sửa sang vạt áo một chút, khôi phục thành Thập Cửu gia cương nghị trầm ổn, muốn cho mình đừng có vẻ chưa hiểu việc đời giống như đại tổng quản, nhưng vừa mở miệng, lại vẫn tiết lộ ra ý nghĩ trong lòng.

"Ngươi có thể có chút giống chim sao?"

Linh Giang cũng rất vô tội mở to tiểu mắt tròn, nhìn hắn phun một câu: "Như vậy phải không?"

Ân Thành Lan không thể làm gì khác hơn là đau đầu nhéo nhéo mi: "Được rồi, đừng làm trò nữa, mau cút đi huấn luyện đi."

Nhưng mà, mặc dù đã trang bị thành cái phó đức hạnh này, chờ lúc tới sườn núi, cái mùi vị ẩm ướt của nước bùn kia vẫn không lọt chỗ nào.

Trong vòng phạm vi ba trượng, ngay cả ruồi muỗi đều không có lấy một con, chim của Ngự Phượng các lại càng tránh thật xa.

Hải Đông Thanh phẫn nộ lớn tiếng gầm thét, phàm là chim nào nghe thấy cũng đều không nhịn được cúi thấp đầu trốn xuống rừng cây run lẩy bẩy.

Tôn nghiêm của ưng thần, không cho phép khinh nhờn.

Ân Thành Lan ngồi ở một chỗ trong đình dùng cho người huấn luyện nghỉ tạm, nhìn cái bóng lưng nhãi con màu vàng đứng ở trên tay vịn của xe hắn hướng cái lồng bằng cây khô bên kia nhìn xung quanh.

Không biết là tâm con vật nhỏ này quá lớn, hay là trời sinh nó khác với tất cả các con chim khác, nói tóm lại bình tĩnh trấn định cùng ngạo khí Linh Giang biểu hiện ra đều làm cho hắn kinh ngạc không thôi.

Chim không giống như người, kẻ không có tiếng tăm gì còn có thể là thâm tàng bất lộ, nhưng chim thẳng thắn hơn nhiều, thể trạng cường tráng hùng vĩ thì sẽ mạnh mẽ hung hãn, thân hình khéo léo thì lại linh hoạt nhát gan, thực dễ dàng phân biệt sự khác nhau giữa thú dữ cùng loại chim nhỏ chỉ biết nép vào người.

Nhưng hắn lần đầu tiên biết được loại chim sinh ra với dáng vẻ chim nhỏ, lại có nội tâm của mãnh thú.

Rõ ràng có thể dựa vào làm nũng bán manh để xin cơm, nhưng nhất định phải trải qua những tháng ngày ẩu đả đánh nhau không phục liền làm.

Hắn thấy tiểu hoàng điểu xoay tới xoay lui trên tay vịn không chịu hành động, liền cố ý nghi ngờ hỏi: "Sợ?"

Linh Giang quay đầu, dưới bọc vải trên khuôn mặt nhỏ lộ ra một đôi mắt đen tròn sáng ngời, y cũng không hề tức giận, mà bình tĩnh hỏi: "Nếu ta đi vào, có thể có đãi ngộ giống như chim ngốc không?"

Ân Thành Lan đối với "Đãi ngộ" trong miệng nó không hiểu lắm, nhưng hắn không có thói quen đem nghi vấn hỏi ra, mà là bưng một bộ biểu tình cao thâm khó dò: "Xem biểu hiện của ngươi đi."

Có được câu này, Linh Giang liền hài lòng, hơi gật đầu, vọt vào trong chiếc lồng lớn đầy mùi lạ ẩm thấp, một tấm lưới dây thừng bện tỉ mỉ phủ xuống bên ngoài, triệt để phá hỏng đường lui của y.

Y chui vào trong chiếc lồng thật lớn trên mặt đất, mới phát giác nơi này giống với rừng Mi Tà cỡ nào, cành cây cùng xác thú chết cứng quấn chặt lấy nhau, chặn lại một khoảng trời rộng lớn, âm u quá mức, ngay cả ánh sáng mặt trời cũng không thể xuyên thấu vào, nước bùn dày đặc trên đất chậm rãi chuyển động, trong bùn lầy ẩm thấp bí ẩn nổi lên bong bóng, tỏa ra mùi hương oi bức ghê tởm của lá khô thối rữa.

Linh Giang cảm giác tim đập dần dần nhanh hơn, có chút thở không nổi, trong lòng sinh ra một ý niệm vội vàng, muốn đánh vỡ lồng lao ra, lập tức rời khỏi nơi này, cảm nhận được phẫn nộ Hải Đông Thanh từng có, đó là bản năng của hung cầm mãnh thú khi muốn tránh đi hoàn cảnh ác liệt.

Y gian nan leo lên vách lồng, từ khe hở thật nhỏ giữa những cành cây khô trông thấy Ân Thành Lan ngồi nơi xa.

Nam nhân vẫn như mọi ngày, thân thể ngồi trên xe lăn thẳng tắp như tùng, bờ vai hắn dày rộng, cho người ta cảm giác trầm ổn uy nghiêm đáng tin cậy, Linh Giang không thấy rõ vẻ mặt hắn, nhưng dường như lại cảm giác thấy ánh mắt hắn đang lặng lẽ nhìn mình chăm chú.

Ánh mắt đó có thể làm cho Linh Giang không chút do dự vì hắn mà chết.

... Bùi Giang Nam mang theo đá Bắc Đẩu trốn vào trong rừng Mi Tà... Đá Bắc Đẩu là thuốc giải của Ân Thành Lan...

Linh Giang tự trấn an mình, sau đó hít sâu một hơi nín thở.

Dựa theo mệnh lệnh của Ân Thành Lan, y cần phải ở trong khu đất đầy bùn thối này đợi đủ một canh giờ, nhưng mùi hương khó chịu không tránh nổi sắp quấy loạn thần kinh y, nước bùn trên đất tỏa ra hơi nóng ẩm ướt, làm lông chim của Linh Giang dính sát lên người, y có cảm giác mồ hôi đang từ dưới lớp da phủ đầy lông vũ bắt đầu chảy ra ngoài.

Nửa canh giờ sau, Linh Giang không thể nhịn được nữa, giống như Hải Đông Thanh giương cánh đập vào vách lồng, phát ra tiếng uy nghiêm trầm thấp, tần số cực thấp, gần như không thể nghe thấy, bản năng hướng tới tự do của loài chim thúc đẩy y liều mạng giãy dụa, muốn rời ra khỏi lồng.

Ân Thành Lan bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cánh rừng bên ngoài, ở đằng xa, vài con chim sẻ vốn đang đậu trên ngọn cây, ngay lúc Linh Giang phát ra tiếng rít gào, chúng nó lại giống như bị sợ hãi, vùng vẫy bay ra khỏi rừng chim.

Ân Thành Lan nhìn vệt màu vàng dễ thấy trong chiếc lồng tối tăm suy tư, ngón tay xoa cằm, tò mò không biết con tiểu lông vàng này rốt cuộc là thứ gì.

Thời gian bị kéo rất lâu rất chậm, ngay lúc Linh Giang nóng nảy muốn liều mạng thi triển pháp thuật lao ra ngoài, quyết tâm muốn đánh cho Ân Thành Lan một phen tơi bời, sau đó sẽ không cưng không chiều hắn nữa, thời gian cuối cùng cũng tới, Ân Thành Lan giơ tay, tấm lưới cùng lồng chim đồng thời bay lên giữa không trung.

Linh Giang giống như một mũi tên rời cung, trước tiên rời khỏi khu đất đầy nước bùn nóng ẩm này, lao về phía Ân Thành Lan.

Ân Thành Lan không tránh không né, nhìn một nắm vàng nháy mắt tới trước mặt.

Linh Giang dùng sức vẫy cánh, vẩy rơi nước bùn trên người, tiểu khăn trùm đầu trên mặt cũng rơi mất, lông ngốc trên đầu bết thành một bó, ỉu xìu rũ xuống, đảo qua đảo lại theo động tác của y.

"Thế nào?" Giọng Linh Giang hơi khàn khàn, hỏi.

Ân Thành Lan gật đầu, "Tốt lắm, nếu ngươi có thể chịu đựng tiếp, chờ tiến vào rừng Mi Tà sẽ dễ chịu đi nhiều. Cánh rừng kia con người chỉ có thể vào không thể ra, một khi đi vào, nơi đặt chân chính là bùn lầy sâu không thấy đáy, khinh công của hắn có tốt, thì cũng phải có lúc tiếp đất, vừa tiếp xuống đất, là sẽ không đi ra được nữa. Đến lúc đó, ngươi chỉ cần đi vào, tìm tới thi thể hắn, lấy đi đồ trên người hắn là được."

Hắn nói rất nhẹ nhàng, con ngươi đen nhánh lại ngầm có ý giết chóc ngột ngạt, từ lúc Linh Giang bắt đầu nhìn thấy hắn, liền rõ ràng, người này cũng không hề bình dị gần gũi như hắn biểu hiện, trong mắt hắn ẩn giấu quá nhiều thứ, trong lòng cũng chôn vùi thù hận vô cùng vô tận, người như vậy không thích hợp đặt chân tâm.

"Ngươi có thể chắc chắn đá Bắc Đẩu ở trên người hắn?"

Ân Thành Lan gật đầu, Linh Giang quăng túm lông ngốc xuống, bình tĩnh khẳng định: "Ta sẽ giúp ngươi cầm về."

Mặc kệ Ân Thành Lan thế nào, chỉ cần nhìn thấy hắn, Linh Giang cái gì cũng đều có thể quên, cái gì cũng đều không để ý, bất luận hắn là ai, đều kiên quyết không đổi phải làm chim nhỏ của hắn, quả nhiên là háo sắc đến liều mạng.

Ân Thành Lan khẽ mỉm cười: "Được."

Sau đó, Linh Giang đợi một hồi trước mắt hắn, rốt cuộc không đợi được đoạn sau.

Thấy hắn muốn rời khỏi, cau mày nói: "Hết rồi?"

Ân Thành Lan đã nghiêng người, quay đầu lại không hiểu nhìn nó, Linh Giang thở phì phò: "Đãi ngộ giống như Hải Đông Thanh đâu?"

Ân Thành Lan chớp mắt, ý muốn giết chóc mới nổi dưới đáy mắt cũng bị chớp mắt đánh tan: "Ngươi còn muốn cái gì?"

Xem dáng vẻ này của hắn hiển nhiên là đã quên, trong lòng Linh Giang cực tức giận, mím tiểu mỏ nhọn lạnh lùng trừng hắn trong chốc lát, xoắn xuýt giữa "Không muốn phản ứng hắn" với "Tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này" hồi lâu, cho là sinh hờn dỗi cũng chỉ có thể lãng phí phúc lợi mình vô ích, vì thế bất đắc dĩ nói: "Ngươi xòe tay ra."

Ân Thành Lan nghe theo, một khắc sau, tiểu hoàng điểu đâm một đầu vào trong lồng ngực hắn, như con chó con vui đùa cọ loạn trong ngực hắn một phen, cọ tới mỹ mãn, rồi xoay người ngồi dậy đội mớ lộn xộn như ổ gà trên đầu, đàng hoàng trịnh trọng đặt móng vuốt mềm mại lên tay hắn, nói: "Lau vuốt cho ta."

Ân Thành Lan: "..."

Ân Thành Lan thành công bị tức cười, rốt cuộc nhớ ra cái gọi là "Đãi ngộ" của nó là gì.

Ra lệnh cho người đưa băng gạc sạch sẽ cùng cồn i-ốt lên, một tay cầm một miếng băng nhỏ, một tay nhấc cái móng vuốt hình chữ Y màu vàng của tiểu hoàng điểu lên, giống như làm với Hải Đông Thành, lau chùi một đôi vuốt vuốt của Linh Giang đến sạch sẽ.

Trong suốt quá trình, hắn đều không còn lời gì để nói, thực sự không biết nên nói gì cho phải.

Chim tự mình chọn, thích hợp quá đi, còn có thể không muốn à.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK