Trong lều thủ lĩnh nghiêm trang tĩnh mịch, Ân Thành Lan sau khi tiến vào liền thấy mẫu thân hắn ngồi ở trên cái ghế trải da hổ trắng kia, bên dưới là tám chư vị trưởng lão phân ngồi hai bên, giọng điệu cấp tốc kịch liệt đang bàn luận lẫn nhau.
Ân Thanh Y cau mày, lại không hoảng loạn cùng lo lắng như trong tưởng tượng, mà là trấn tĩnh dùng tiếng Tuyết Mạc trò chuyện với trưởng lão, thấy hắn tiến vào, bèn nói: "Tô Hách đã xảy ra chuyện rồi, ta dự tính tối nay sẽ mang võ sĩ đi hồ Lan Nạp Nhĩ."
Ân Thành Lan đã đoán trước mẫu thân hắn nhất định sẽ muốn đi, lời khuyên bảo liền tự nhiên mà thu về, dù cho Ân Thanh Y chỉ là một nữ nhân, chỉ bằng nàng dám tới nơi Cương Bắc hoang vu một mình để tìm kiếm thuốc giải cho con, giờ này khắc này, cũng tất nhiên là muốn đi tới nơi nguy hiểm cứu hôn phu.
Người đã quá nửa trăm, nhìn thấu phồn hoa, ngoài việc có thể chết ở bên cạnh người mình yêu, cũng đâu có gì để cầu, Ân Thành Lan chưa bao giờ nói lời vô nghĩa, gật đầu, nói: "Ta đi cùng nương."
Vẻ mặt cùng ngữ điệu của hắn đều bình thản, song thấu hiểu tín nhiệm cùng ủng hộ biểu lộ ra làm đôi mắt Ân Thanh Y đỏ lên, nàng vội ổn định lại tinh thần, áp chế những suy nghĩ đang rối thành một nùi xuống, dùng tiếng Tuyết Mạc nói một câu, Ân Thành Lan nghe không hiểu là ý gì, nhưng ngữ khí không cho phép cự tuyệt trong giọng nói khiến cho các trưởng lão ở đây đều yên tĩnh lại.
Tám vị trưởng lão ngồi đối diện với nhau, cuối cùng không thể không thỏa hiệp, đưa tay phải đặt lên ngực trái, xem như đáp ứng rồi.
Đêm đó, gió lạnh thấu xương, Ân Thanh Y dẫn theo hai mươi tám võ sĩ và hai mươi con bò tuyết Tây Tạng cùng ba người Ân Thành Lan rời khỏi bộ lạc Tuyết Mạc.
Đêm tuyết đi vội, gió lạnh thổi quét qua mặt, đau rát như dao cứa, ba người Ân Thành Lan được phân cho hai con bò Tây Tạng, không cần phải nói, Liên Ấn Ca tự giác nhảy lên một con khác, đem vinh quang cưỡi chung một chỗ đưa cho Linh Giang.
Nhưng mà Linh Giang đã quyết định chủ ý trước khi tìm được đủ thuốc giải, sẽ tạm thời không đề cập tới chuyện nhi nữ tình trường với Ân Thành Lan, thứ nhất là nếu y nhắc tới, sẽ chỉ tăng thêm thống khổ, thứ hai, nếu Ân Thành Lan tự cho rằng cảm thấy như vậy là tốt rồi, vậy y liền thuận nước đẩy thuyền, trước tiên chậm lại chút tình cảm này, lạnh nhạt người kia, khiến hắn cũng nếm thử tư vị bị bỏ bê.
Linh Giang nhìn Ân Thành Lan ngồi trên lưng bò Tây Tạng đưa tay về phía y, bèn tiêu sái thả người nhảy một cái, nhảy đến phía sau Liên Ấn Ca, bấm một cái lên eo Đại tổng quản, lạnh lùng nói: "Đi."
Liên Ấn Ca không kịp chuẩn bị, bất ngờ quay đầu lại nhìn Ân Thành Lan, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt của chủ tử nhà hắn âm trầm, một bộ biểu tình muốn lột da hắn, cười khổ nói: "Không liên quan gì đến ta, thật sự."
Ân Thành Lan trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Lại đây."
Linh Giang cũng không thèm nhìn hắn, một cái tát vỗ vào mông Liên Ấn Ca: "Ngươi có đi hay không?"
Liên Ấn Ca run run rẩy rẩy quay đầu, nói nghiêm túc: "Là y sờ ta trước."
Ân Thành Lan: "..."
Phần lớn đoàn người đã đạp tuyết đi trước, Ân Thành Lan nhìn gò má lạnh nhạt của thiếu niên trên một con bò tuyết Tây Tạng khác, đành phải hít sâu một hơi, nhảy lên không trung, rơi xuống phía sau Linh Giang, hắn sau khi ngồi xuống, một tay nhốt chặt eo Linh Giang, một tay túm lấy bả vai Đại tổng quản, hơi dùng sức, ném lên một con bò khác, sau đó Ân Thành Lan nhanh chóng vung roi, bò Tây Tạng bị đau, bước chân thô tráng chạy vội trong tuyết dày.
Chân bò đạp tung vụn tuyết bay lả tả lên không trung, Liên Ấn Ca nằm úp sấp trên lưng bò ngồi thẳng dậy, ung dung thong thả phất phất tuyết trên vai, chậm rãi nói: "Chủ tử gả ra ngoài như bát nước hất đi, người xưa nói chẳng sai bao giờ."
Ân Thành Lan một tay ôm lấy eo Linh Giang, một tay cầm dây cương khống chế hướng đi bò Tây Tạng, eo Linh Giang cũng thật nhỏ, một tay là có thể ôm đầy cõi lòng, hắn kéo áo khoác cũng bọc lên Linh Giang, cằm đặt trên bả vai y, nói: "Còn tức giận sao?"
Linh Giang không muốn để ý đến hắn, cau mày suy nghĩ liệu thủ lĩnh bộ lạc Tuyết Mạc xảy ra chuyện với việc Nghiêm Sở mất tích có quan hệ với nhau không. Nếu có, vậy chính là Quỷ Cô lão nhân xuống tay, nếu không có, thì thủ lĩnh của bọn họ đã gặp phải chuyện gì? Bọn họ là đi tìm nước Hàn Hương, mà nước Hàn Hương là máu của một con rắn trong suốt như băng, liên tưởng đến dạo trước lúc lấy hoa Ngư Diễn, trong sông xuất hiện dây leo yêu dị, có phải con rắn này cũng quái dị thế không, cho nên làm cho bọn họ khó đối phó, mới xảy ra chuyện.
Nghĩ tới đây, Linh Giang sốt ruột nhìn lướt qua Ân Thập Cửu dán trên người y thân thân mật mật, không hiểu cái người trước đó còn nói "Không muốn không được không thể", làm sao sau khi hôn qua sờ qua rồi lại bỗng nhiên trở nên dính vô cùng.
Này chẳng phải là... Tiện đến hoảng loạn à.
"Linh Giang, nếu như độc của ta —–"
"Tám loại thiên tài dị bảo rốt cuộc là cái gì?" Linh Giang trực tiếp đánh ngắt hắn, hỏi.
Ân Thành Lan thật vất vả mới tìm được cơ hội muốn cùng y giao lưu chút cảm tình, thảo luận xem bọn họ sau khi hôn xong sờ xong phải làm gì, lại không ngờ chim nhỏ này ăn quả cân quyết tâm, nói không đề cập tới chuyện đó là không đề cập tới, một đường đối với hắn đều là lời lẽ vô tình giải quyết việc chung, nửa phần cũng không cho hắn cơ hội giải thích.
Ân Thành Lan đành phải thu hồi một bụng lời muốn nói về: "Nghiêm Sở từng nói, bên trong tám loại thiên tài dị bảo là tám loại tinh linh mà sau khi một vị thần tọa hóa(*), chân nhân còn lưu lại nhân gian đã biến ảo sinh ra, lần lượt đại diện cho mắt, mũi, gân, tai, da, tay, máu, xương của thần, trên thực tế chính là tám loại thuốc dẫn có thể sáng mắt thính tai nhạy mũi nối gân thông mạch, phỏng chừng là dược hiệu xác thật không tồi, thế gian lại tương đối hiếm có, cho nên được bá tánh truyền thành vô cùng kỳ diệu, đến cuối cùng cũng chỉ là vài loại thảo dược mà thôi."
((*)Tọa hóa: các vị thiền sư khi đã giác ngộ hoàn toàn và đủ đạo hạnh, sẽ tọa hóa thăng thiên, còn thân xác — chân nhân — để lại nhân gian)
Ân Thành Lan siết eo Linh Giang, hỏi: "Ngươi nghĩ tới điều gì?"
Linh Giang cười lạnh: "Cũng chỉ là vài loại thảo dược? Ngươi đã từng gặp loại cây tráng kiện như cột nhà, biết công kích đập người chưa, cây Ngư Diễn cũng chẳng phải thảo dược tầm thường. Lại nói đá Bắc Đẩu, bên trong còn có tinh tú đồ(*), tinh tú đại biểu cho vị trí của thần, vật này rất có thể là thứ đã hấp thụ linh khí của sao trời nhiều năm mới sinh thành, mà hai loại cuối cùng càng thần hơn, Nghiêm Sở nói là sinh ra trên thân của vật sống, nước Hàn Hương là máu của một con rắn chưa từng được nghe qua, loại còn lại chắc chắn cũng quái dị không kém, chỉ từ lai lịch của những thứ này đã có thể nhìn ra tám loại thiên tài dị bảo tuyệt không phải chỉ là "Thảo dược mà thôi" như ngươi tưởng tượng."
((*)Tinh tú đồ: bản đồ sao)
Ngón tay Ân Thành Lan vuốt nhẹ lên eo y, cười nói: "Bảo bối, ngươi có phải là nghe nhiều truyền thuyết dân gian thoại bản trên phố phường rồi không? Nào có nhiều tiên hiệp tinh quái như vậy."
Linh Giang thật muốn xoay qua đi mổ hắn một ngụm, lạnh lùng nói: "Nào có nhiều như vậy? Ân Thập Cửu, ngươi sợ là đã quên ta là cái gì rồi đi."
Ân Thành Lan sửng sốt, thật đúng là quên mất, vội nói: "Ta sai rồi, ừm, ngươi đừng nóng giận." Ngón tay bồi hồi ái muội nơi thắt lưng y.
Linh Giang bỗng nhiên cảm thấy nam nhân sau khi bị ngủ qua thực sự là đáng sợ, trong đầu cũng không biết suy nghĩ gì, huống hồ, Ân Thành Lan còn chưa bị ngủ qua, nhiều nhất chỉ có thể tính là suýt nữa bị ngủ, như thế nào thái độ trước và sau khi ngủ lại khác xa như vậy đây.
Bèn một phen vỗ rớt tay hắn, từ tư thế dựa lưng vào hắn đổi thành mặt đối mặt cưỡi trên lưng bò Tây Tạng, gió đêm lạnh thổi loạn đầu tóc của bọn họ, làm cho chúng dây dưa bên nhau, Linh Giang căm tức trừng mắt nhìn hắn, giọng điệu trầm thấp, không mang theo một tia vui đùa nói: "Ta có một dự cảm không tốt, ngươi vẫn biết cảm giác của ta đối nguy hiểm luôn rất chuẩn rồi đấy, ta luôn cảm thấy chúng ta có phải đang xem thường loại băng xà này không."
Ân Thành Lan thấy mặt mày y đặc biệt nghiêm túc, bèn thu tay trở về, nhìn Linh Giang, nghiêm mặt nói: "Bốn loại thiên tài dị bảo đầu tiên ta dùng hai năm mới tìm thấy, bốn loại sau đó lại dùng hơn tám năm, cho tới hôm nay cũng chưa tìm được đủ, nếu như đúng theo lời ngươi nói, hồ Lan Nạp Nhĩ có nguy hiểm, vậy ta hi vọng ngươi có thể đáp ứng ta một chuyện."
Linh Giang nhíu mày, không lên tiếng.
Ân Thành Lan không nhịn được duỗi tay kéo y vào trong ngực, ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói: "Nếu như chúng ta đến nơi, phát hiện có chỗ nào đó không thích hợp, lập tức liền mang theo nương ta đi ngay, sau đó không bao giờ thử đi tìm hai vị thuốc cuối cùng nữa, được không?"
Linh Giang một nhát đẩy hắn ra, lạnh nhạt nói: "Không được."
Vượt qua ba ngọn núi tuyết, càng đi về phương Bắc, người ở càng thưa thớt, trong vòng vạn dặm, trừ bỏ bọn họ, cơ hồ không thấy bất luận vật sống nào nữa, ngày đêm đón gió chạy mười ba ngày, sau khi xuyên qua một dãy núi non chập chùng bọn họ bất chợt tới một nơi kỳ dị.
Nơi này không có một mảnh tuyết.
Cảm giác này như thể bọn họ vừa rồi còn ở dưới mùa đông khắc nghiệt tuyết rơi đầy trời, đạp lên nền tuyết dày ngang eo gian nan hành tẩu, trên giày mang theo băng sương cứng lạnh, dưới chân sinh ra vết nứt nẻ khó nhịn, bọn họ ngồi ở trên lưng bò Tây Tạng, nhìn đất trời ngập tràn băng tuyết không thấy điểm cuối cùng, không biết còn phải đi bao xa mới có thể đến nơi, mà sau khi vượt qua dãy núi non kia rồi, bọn họ lại một cước đạp phải nền đất xốp, tiến vào nơi mùa xuân ấm áp.
Quả thực giống như là ảo giác, nhưng bọn họ quay đầu lại, vẫn có thể nhìn thấy vùng tuyết rơi thật dày cách đó không xa.
Ân Thanh Y ngồi ở trên lưng bò Tây Tạng, thấp giọng nói: "Đây là hồ Lan Nạp Nhĩ."
Vừa nói vừa đi xuống đồi.
Mọi người đuổi tới, xuống đến phía dưới đồi, một vùng bình nguyên(*) trống trải xuất hiện ngay trước mắt bọn họ, khi thấy hồ nước mà Ân Thanh Y nói, tất cả mọi người đều thở ra một hơi.
((*)Bình nguyên: đồng bằng)
Linh Giang chưa bao giờ trông thấy một hồ nước như vậy, không phải là một mặt hồ rộng lớn gợn sóng lăn tăn, mà là giống như trên cánh đồng bát ngát ngàn dặm có người nào đó đào một cái lại một cái ao, sau đó đổ đầy nước vào ao, mỗi cái ao cũng không quá lớn, cách vài bước chân lại có một cái, kéo dài từ dưới chân đến xa xa, làm cho phiến bình nguyên này không hiểu ra sao hợp thành một hình dạng như tấm lưới đánh cá khổng lồ.
Trong mỗi một cái ao đều có nước, lúc gió thổi qua, lại giống như ai đó bày trên bề mặt đất màu đen một loạt gương số lượng đếm không xuể, mỗi một mặt đều vô cùng trơn nhẵn phiếm lên ánh sáng nhạt mông lung.
Linh Giang nhảy xuống bò Tây Tạng, đi đến mép ao gần nhất, vươn tay nhúng xuống nước, nghi hoặc nói: "Là nước ấm."
Liên Ấn Ca nói: "Các ngươi xem nơi này có giống ao nước nóng không, mỗi người ngâm một cái đều không hết nha."
Ân Thành Lan quay đầu muốn dò hỏi nương hắn, đây có phải thật sự là hồ Lan Nạp Nhĩ, hay đã nhớ nhầm rồi không, ngay khi ánh mắt hắn tìm thấy Ân Thanh Y, liền trông thấy trên mặt của nương hắn lộ ra một biểu tình kinh hoảng.
Bước chân Ân Thanh Y lảo đảo nhảy xuống bò Tây Tạng, một đầu tóc bạc bay múa trong gió, nàng mờ mịt nhìn vô số khoanh ao nhỏ giống như mặt gương, lẩm bẩm nói: "Trước đây không phải như thế này."