• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Jojo Nguyen

Linh Giang sững sờ, cho là mình nghe lầm, vỗ đầu nhãi con chim nhỏ: "Pi?"

Nhãi con chim nhỏ nũng nịu: "Meo ~"

Linh Giang: "..."

Hỏng rồi.

Y trừng mắt nhìn nhãi con trước mặt, vật nhỏ vừa mới mọc ra bộ lông nhung nhỏ nhắn vẫn còn trông thấy lớp da thịt phiếm hồng, dúm tiểu lông trên đầu có tới phân nửa là đỏ, không biết đổi màu sắc ra sao, mọc ra không giống với Linh Giang, đôi mắt thật ra lại to tròn, vô tội hướng Linh Giang gọi meo meo.

Linh Giang ngây người nhìn nó, một chốc không biết nên đáp lại cái từ "Meo" này như thế nào.

Nghĩ đến y miệng lưỡi bén nhọn, từ buông tha người đến không buông tha người, đều chưa từng thua qua, lần này coi như triệt để ngã xuống.

Nhãi con chim nhỏ bước đi chưa ổn định, đập cánh nhỏ đô đô thịt cọ Linh Giang, âm thanh mỏng manh kêu lên: "Meo meo meo ~"

Linh Giang: "..."

Y rối rắm nhấc vuốt vuốt lên đè đầu nhãi con chim nhỏ: "Pi a."

Nhãi con chim nhỏ ủy khuất víu víu: "Meo ~"

Linh Giang có lòng muốn cẩn thận dạy dỗ nó một chút cách làm một con chim, nề hà bây giờ đi tìm Ân Thập Cửu trước quan trọng hơn, đành phải hữu khí vô lực xem xét liếc mắt một cái, tìm một miếng vải to bằng lòng bàn tay, đặt nhãi con chim nhỏ vào bên trong, làm thành một cái yếm nhỏ, bốn góc buộc nút thắt, dùng móng vuốt cắp theo bay lên, hướng mèo cam hô một tiếng, rồi giương cánh lướt ra khỏi Trường An tự.

Mèo cam mập mạp từ trên giường nhảy lên một cái, bước chân mềm mại đi đến song cửa sổ, biến mất giữa núi rừng.

Một cỗ xe ngựa lao nhanh trên quan đạo, bụi mù bay tán loạn, Đỗ Vân thấy thành lầu đế đô ở xa xa, đối với Giải Vũ Nhàn đánh xe bên ngoài nói: "Nhanh hơn nữa đi!"

Giải công tử trầm thấp đáp một tiếng, giơ roi cao cao xông ra ngoài.

Tiếng roi vung lên không trung vừa mới vang lên, con ngựa lại bỗng nhiên bị người trước mặt ấn đầu xuống, vó ngựa bất ngờ khựng lại, hất tung lên thật cao, một bộ hắc y theo vó ngựa nhanh nhẹn bay xuống, Đỗ Vân ở trong xe trọng tâm không xong, lạch cạch ngã lăn ra ngoài, được Giải công tử ngoài xe ngựa tiếp vào trong lồng ngực.

Lại có người vào lúc xe ngựa phóng như bay dám tiến đến dừng xe.

Đỗ Vân xoa cục u trên đầu, đối với Giải Vũ Nhàn cả giận nói: "Xe cũng dừng không tốt, phạt bổng lộc ngươi."

Sau đó ngẩng đầu lên xem.

Con ngựa thở dốc căng chặt cơ bắp, phẫn nộ phun ra hơi trắng, móng guốc đạp mạnh lên mặt đất, một đôi bàn tay ngón tay thon dài cân xứng nhẹ nhàng giữ đầu ngựa, chậm rãi trấn an con ngựa nóng nảy.

"Người nào?"

Con ngựa tránh đầu ra, một người thân mặc hắc y, đầu đội nón rộng vành từ dưới vành nón lộ ra nửa gương mặt tuấn mỹ.

Không chờ nam nhân lên tiếng, trước ngực y bỗng nhiên toát ra một đôi lỗ tai nhỏ nhòn nhọn, sau đó hai cái móng vuốt cũng xuất hiện, nhìn thấy Đỗ Vân, liền kích động kêu: "Kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ!"

Đỗ Vân: "..."

Hóa ra là đại cháu trai của hắn, còn chưa biết nói à.

Người tới chính là bộ khoái Đồ Bách Đồ đại gia tiếng tăm lừng lẫy nhất dưới trướng của tri phủ Lạc An thành Đỗ Vân, cũng là vị thỏ tinh thần thông quảng đại đem đệ nhất cao tăng của Đại Kinh lừa gạt chạy mất kia.

Thỏ tinh đem tiểu thỏ tử trước ngực nhét trở về, kéo dây cương, câu môi khốc khốc cười: "Đỗ Vân Vân, ngươi đây là muốn đi đâu a?"

Đỗ Vân nói: "Đi vào kinh gặp..."

Tiếng nói bỗng nhiên ngừng lại, Đỗ Vân như thể nhớ ra chuyện gì, thần sắc tối tăm nhìn Đồ Bách, không trả lời y, hỏi ngược lại:" Ngươi không phải dìu già dắt trẻ xông xáo giang hồ sao, tới đế đô làm gì?"

Tiểu thỏ tử trong ngực Đồ Bách lại toát đầu ra, vui mừng hớn hở hướng Đỗ Vân vẫy móng vuốt, Đồ Bách nắm móng vuốt tiểu thỏ tử, đến gần xe ngựa, ánh mắt liếc nhìn rừng cây nhỏ cách đó không xa, đè thấp thanh âm, ý vị thâm tường nói: "Chúng ta ở chỗ này chờ ngươi."

Cố ý tăng thêm hai chữ "Chúng ta".

Đỗ Vân biến sắc, nhanh chóng liếc mắt nhìn chung quanh bốn phía, ngữ khí gấp gáp mà phẫn nộ nói: "Vị thiền sư đó của ngươi đến cùng là muốn làm cái gì? Lúc trước ta cho rằng hắn giả chết rời khỏi hoàng cung là vì ngươi và tiểu thỏ tử, bây giờ mới hiểu được ý đồ của hắn căn bản không đơn thuần, đâu chỉ không đơn thuần, quả thực là kinh hãi thiên địa, lão Đồ ta cho ngươi biết, Sơn Nguyệt căn bản không phải loại cao tăng không tranh với đời mà ngươi nghĩ, hắn có rất nhiều chuyện đều gạt ngươi, ngươi hiện giờ giúp hắn ngăn ta, chờ hắn cùng người sau lưng hắn thực hiện được rồi, ngươi có biết nước Đại Kinh sẽ phát sinh rung chuyển cỡ nào không! Sẽ chết biết bao người!"

Trong mắt Đồ Bách chợt lóe lên một tia ảm đạm khó phát hiện, y rũ con mắt xuống, làm bộ trêu đùa tiểu thỏ tử không bị hai người chú ý tới, khóe môi vẫn treo một nụ cười lười biếng: "Chuyện ngươi nói ta đều hiểu rõ ràng, nhưng nếu ta không ngăn cản ngươi, người chết sẽ là Thiên Phạn."

Đỗ Vân cắn răng: "Lão Đồ, ngươi chừng nào thì biến thành người như thế, ngươi thực sự là... Bị ma quỷ ám ảnh rồi, không thể nói lý!"

Mấy chữ cuối cùng như là lưỡi dao đổ ập xuống đâm lên người Đồ Bách, tiểu nãi thỏ trong ngực y nhận thấy không khí giữa hai người không thích hợp, anh anh anh rút đầu lùi về trong lồng ngực Đồ Bách, chỉ lộ ra một đôi tai nhỏ nhòn nhọn sợ hãi run bần bật.

Đồ Bách thu hồi lại tươi cười, vuốt ve vỗ về lỗ tai tiểu thỏ, lạnh như băng nói: "Hắn đáp ứng ta sẽ không đả thương người vô tội." Nói xong, tay kéo dây cương siết chặt lại, muốn cưỡng chế xe ngựa thay đổi phương hướng.

Giải Vũ Nhàn đứng bên xe ngựa ấn một tay lên càng xe, đem nội lực rót vào thành xe ngựa, dùng thiên cân trụy khống chế con ngựa.

Hai cỗ nội lực cùng lôi kéo xe ngựa, Đồ Bách khẽ nhếch môi mỏng, thấp giọng nói: "Có lời gì để sau khi gặp Thiên Phạn ngươi giáp mặt hắn tranh luận không được sao?"

Đỗ Vân ngồi ở trong xe ngựa, víu chặt vách thành xe lung lay sắp đổ, tức giận nói: "Ta nếu mà nhìn thấy hắn, nhất định không đem hắn giao cho quan phủ là không thể, tên yêu tăng này ——"

Trong mắt Đồ Bách rung lên, ẩn ẩn có lửa giận thiêu đốt: "Đỗ Vân, ngươi nói chuyện chú ý một chút!"

Giải Vũ Nhàn đối lập nhăn mi lại: "Người nên chú ý là ngươi."

Vết bánh xe ngựa dưới hai phe thế lực lôi kéo phát ra tiếng kẽo kẹt sắp vỡ, vụn gỗ bắt đầu thi nhau rơi xuống, bọn họ đứng ở ngoài cửa thành quá lâu, cấm quân thủ thành ở cách đó không xa đã chú ý tới cỗ xe quỷ dị này, đang tập trung nhân thủ sắp chạy tới đây rồi.

Ngay tại thời điểm Đồ Bách cùng Giải Vũ Nhàn đối chọi gay gắt tranh chấp không ngừng, tiểu thỏ tử trong ngực Đồ Bách bỗng nhiên bập bẹ hô lên không rõ ràng: "Đừng đánh, hơi sợ."

Trong lòng Đồ Bách nhất thời mềm nhũn, thu hồi nội lực, y thu quá nhanh, cũng chẳng báo trước, Giải Vũ Nhàn không ngờ tới, một đạo kình lực liền thuận theo vết bánh xe vọt tới, mắt thấy liền phải đánh vào người Đồ Bách, một viên hạt châu đỏ thắm chợt bắn ra giữa đường, đem kình lực chặn đứng, kình lực va lên hạt châu, tức khắc tách đôi hạt châu thành hai nửa.

Giải Vũ Nhàn thở phào nhẹ nhõm, lòng còn sợ hãi quay đầu tới xem, mạt thân ảnh màu xanh trong rừng cây nhỏ đã biến mất không thấy.

Đỗ Bách dỗ dành tiểu thỏ tử bị dọa sợ, thu liễm lãnh ý vừa rồi, nhíu nhíu mày nói: "Có cái gì từ từ thương lượng, gặp mặt trước lại nói, mấy người lớn chúng ta ở trước mặt đứa nhỏ cãi nhau động thủ, cũng thật đủ mất mặt."

Nói xong liếc Đỗ Vân đang mím chặt môi, đi về phía rừng cây nhỏ.

Giải Vũ Nhàn nói: "Đi không?"

Đỗ Vân thở dài, đỡ đầu vai hắn nhảy xuống xe ngựa, nhìn thân ảnh Đồ Bách càng lúc càng xa, nói: "Đi thôi."

Ngay sau đó đuổi kịp.

Rừng cây nhỏ xanh tươi dạt dào, chắn lại tầm nhìn từ bên ngoài, giữa cánh rừng có một khoảng đất trống nhỏ, trên đất trống có một cỗ xe ngựa đang dừng, trước xe ngựa là chủ nhân Phật châu bằng gỗ, Sơn Nguyệt thiền sư.

Thấy bọn họ theo tới, Sơn Nguyệt khẽ mỉm cười: "Đỗ đại nhân, nhiều ngày không gặp."

Đỗ Vân vừa thấy hắn liền tức giận, không biết nên nói gì cho phải, đành không mặn không nhạt hừ một tiếng.

Sơn Nguyệt cũng không để bụng, vẫn là dáng vẻ ôn hòa như nước, nói: "Bệ hạ hạ chỉ cho Đỗ đại nhân vào cung, nghĩ tất do chuyện tại hạ đang làm hiện giờ, Thiên Phạn liền không nói nhiều, còn thỉnh Đỗ đại nhân đưa ra một cái thái độ."

Đỗ Vân tức muốn dậm chân, bước nhanh đi tới trước mặt hắn nói: "Ta thì có thái độ gì? Các ngươi đây là tội ác tày trời, phạm thượng tác loạn, thương thiên hại lý, đại nghịch bất đạo! Ngươi muốn biết thái độ của ta, tốt, ta nói cho ngươi, ta đương nhiên sẽ đúng sự thật bẩm báo với Hoàng thượng, nói cho ngài ngươi căn bản không phải cao tăng đắc đạo thanh tịnh từ bi gì, ngươi là quân cờ của Hoài Viễn vương gia, là thanh đao hắn chôn ở bên người Hoàng thượng, là mê hồn dược, ngươi ở bên cạnh Hoàng thượng là vì muốn lấy được tín nhiệm của ngài, thay Hoài Viễn vương làm chuyện sai trái hành thích vua mưu đồ soán vị!"

Đồ Bách ở một bên nghe hai người nói chuyện, ấn đường có chút bực bội, y muốn tức Thiên Phạn trước đó không nói cho mình biết thân phận của hắn, lười đến phản ứng xem hắn cùng Thập Cửu vương gia muốn làm chuyện gì, lại sợ nếu như mình không làm gì, cái tên hỗn trướng này sẽ bị Đỗ Vân một tờ tố giác gửi đến trước mặt hoàng đế, từ đây trở thành trọng phạm truy nã của triều đình, lại làm mất mạng.

Một bên là người bên gối muốn cùng nhau bạc đầu, một bên là bằng hữu thân thiết đã nhiều năm, một bên là huyết hải thâm thù không thể không báo, một bên lại là đại nghịch bất đạo phạm thượng tác loạn, giúp bên nào cũng không thích hợp, Đồ Bách phiền muốn chết, liếc mắt lăng trì bọn họ một cái, âm thầm tính toán chờ sau khi việc này chấm dứt, phạt Thiên Phạn một tháng, không, một năm không cho lên giường y, không phải hòa thượng trong sáng thánh khiết sao, thích trong sáng liền trong sáng, chớ có mẹ nó đỏ mặt lột xiêm y kéo quần của y, cũng chẳng biết rốt cuộc là ai ngủ ai.

Y ôm tiểu thỏ tử đi tới rìa mặt cỏ, tìm một tảng đá ngồi xuống, đem tiểu thỏ tử đặt trên đất, để nó nhảy nhót tìm cỏ xanh ăn, còn mình không tiếp tục nhúng tay vào việc này.

Sơn Nguyệt chú ý tới bóng lưng hờ hững của Đồ Bách, đáy mắt xin lỗi, đối với Đỗ Vân nói: "Đỗ đại nhân, Thập Cửu gia từng có ân với ta, Thiên Phạn chỉ có thể trợ hắn báo thù rửa hận, dùng việc này báo đáp."

Đỗ Vân nói: "Ngươi phải báo ân, ta không cản ngươi, nhưng ngươi dùng chuyện đại nghịch bất đạo báo đáp lại, có lẽ sẽ phải trả giá bằng biết bao người đổ máu bỏ mạng, ngươi đã nghĩ tới chưa, chỉ có cừu hận của hắn mới đáng giá, còn mạng của người khác không phải là mạng à!"

Cho dù đã từng lấy thân phận trạng nguyên đương triều, Thái phó hoàng tử lưu đày đến Lạc An thành thâm sơn cùng cốc, nhưng hôm nay Đỗ Vân đứng ở chỗ này, đội trên đầu vẫn là kim quang sáng lạn, thân mang thường phục vải thô, trong người lại là cả một bầu nhiệt huyết, vẫn là người từng quát tháo triều đình, Thái phó đại nhân trẻ tuổi nhất, trung thành tuyệt đối nhất của đất nước Đại Kinh.

Khóe môi Thiên Phạn banh thành một đường, nhìn tiểu thỏ tử vui mừng gặm gặm trên bãi cỏ xanh, đi tới ngồi xổm xuống, lấy cỏ dại trong miệng nó ra, dùng ống tay áo lau khô ráo, rồi mới trả lại cho nó, thấp giọng nói: "Thập Cửu gia đáp ứng ta, chỉ lấy một mạng trong số đó, cũng không đả thương người vô tội."

Đỗ Vân cười lạnh: "Các ngươi cho rằng dùng chút cái cớ vụng về là có thể chi phối Hoàng thượng lập Thái tử sao, chẳng phải quá nực cười! Huống hồ, cho dù bệ hạ nhất thời bị đám các ngươi che mắt, để các ngươi báo thù rửa hận, ngươi lại thế nào bảo đảm tân hoàng sau khi đăng cơ, là có thể được như Đại Kinh bây giờ, thống trị quốc gia, bình ổn tứ bề, cho bá tánh an cư lạc nghiệp? Một khi có người nghi ngờ hoặc là không chịu thừa nhận tân hoàng, đều sẽ khiến máu chảy thành sông, cục diện hỗn loạn, tứ bế báo hiệu bất ổn, khi đó ai dám bảo đảm sẽ chết bao nhiêu người?"

Nói tới đây, thanh âm hắn mềm xuống, cũng ngồi xổm theo, sờ soạng tiểu thỏ tử, nói: "Hoài Viễn vương từng vì Đại Kinh ta mà bình định biên thú, chống đỡ xâm lược, ổn định trong ngoài, ta biết hắn không thể không kể công, biết hắn không thể cam lòng, nhưng ta từ nhỏ đã nhớ rõ khi hắn vẫn còn là Thái tử, dân gian đều đồn đãi người này khoan dung từ ái, sẽ trở thành đấng minh quân một đời, nhưng hiện giờ xưa đâu bằng nay, hắn có oan ức, ta có thể hiểu được, song cũng thỉnh hắn vì giang sơn cùng bá tánh do chính mình xây dựng nên mà ngẫm lại."

Hắn liếm đôi môi khô khốc: "Từ bỏ cừu hận đi."

Thiên Phạn trầm mặc không lên tiếng, cúi đầu nhìn tiểu nãi thỏ gặm ngón tay hắn.

Tiểu nãi thỏ thích nhất phụ thân nó, víu lấy tay Sơn Nguyệt cọ tới cọ lui, mặc dù đã được khai linh trí, nhưng tuổi tác nó quá nhỏ, nghe người ta nói chưa hiểu lắm, ngây ngốc hất lỗ tai thật dài nhảy qua nhảy lại quanh phụ thân, hôn hôn phụ thân, thấy Đỗ Vân tới, lại đi hôn Vân Vân thúc thúc.

Hôn xong, ngửa mặt lên, kỷ kỷ cười.

Bốn vị người lớn thấy dáng vẻ hồn nhiên vô tư của nó, thần sắc bình tĩnh, nhất thời cũng chưa nói thêm gì.

Lúc nó ngẩng đầu lên, vừa vặn trông thấy một con tiểu hoàng điểu bay ngang qua bầu trời, sững sờ, túm lấy ống quần của Đồ Bách, cuống quít chỉ vào không trung.

Mấy người lớn ngẩng đầu lên, lại cái gì cũng không thấy, qua loa hỏi một hai câu, tiểu thỏ tử lại dường như sung sướng phát rồ rồi, nó chưa biết nói chuyện, đành một bên kêu kỷ kỷ, một bên kích động khoa tay múa chân với Đồ Bách.

Trước tiên xòe móng vuốt của mình ra, làm thành động tác con chim nhỏ bay lượn, sau đó lại nắm chặt móng vuốt nhỏ vung vẩy hai lần, khoa tay xong, rất là nghiêm túc mong chờ nhìn Đồ Bách.

Đỗ Vân khô khan hỏi: "Đại cháu trai của ta nói cái gì?"

Đồ Bách nói: "Nó nói trên trời vừa có một con chim nhỏ bay qua, còn đeo một cái yếm nhỏ."

Tiểu thỏ tử giơ tiểu móng vuốt phấn nộn lên quơ quơ.

Khóe môi Đồ Bách giật giật: "Bên trong yếm nhỏ có một con chim nhỏ xíu cỡ móng vuốt của nó."

Đỗ Vân bất đắc dĩ, sờ đầu đại cháu trai của hắn: "Hoa mắt rồi đi."

Cùng lúc đó, Linh Giang hạ cánh xuống tường thành, gỡ tay nải nhỏ trên móng vuốt xuống, lộ ra nhãi con chim nhỏ bên trong, để nó nghỉ ngơi một hồi.

Nhãi con chim nhỏ nằm nhoài trên cánh y, con mắt đen nhỏ sáng long lanh, đem cánh nhỏ giơ lên trên đầu, muốn nói cho Linh Giang, vừa rồi nó mới nhìn thấy một con trăng trắng, có hai cái lỗ tai thật dài.

Nó một bên khoa tay, một bên hướng Linh Giang kêu: "Meo meo meo ~~~"

Linh Giang rũ mắt nhìn thấy, dừng một chút, biểu tình cứng ngắc, nói: "Nghe không hiểu."

Nhãi con chim nhỏ: "..."

Oa ——

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK