Ban đêm hôm ấy, Tề Anh cùng ba ảnh vệ dẫn theo hai mươi, ba mươi chim đưa tin, cùng với Linh Giang rời khỏi Tây Nam thành, đi về phía rừng Mi Tà cách sáu mươi dặm theo hướng Tây thành.
Trước khi đi, Linh Giang còn lưu luyến không rời, ngã xuống đầu gối Ân Thành Lan, nhìn chủ nhân ăn mặc chỉnh tề, chờ nghe chút lời hay từ miệng hắn.
Ánh nến chiếu lên gò má Ân Thành Lan, một nửa tươi sáng rực rỡ, nửa kia lại chìm trong bóng đen tối tăm, hắn lơ đãng vỗ vỗ tiểu hoàng điểu vẫn đang giương mắt tha thiết mong chờ nhìn hắn: "Đi thôi."
Tiểu hoàng điểu dùng cánh nhỏ vỗ vỗ mu bàn tay hắn đáp lại: "Chờ ta trở về."
"..."
Tây Nam lắm rừng sâu núi cao, vừa mới ra khỏi thành, Tề Anh liền dẫn người chui vào trong cánh rừng đen nhánh rậm rạp, hắn tiện tay thả một con bồ câu đưa thư ra, chợt lóe, rồi biến mất trong bóng đêm mịt mờ.
Sau đó vươn tay dò vào trong một cái lồng tre, Linh Giang trong lồng trầm mặc nhảy lên ngón tay hắn, được hắn đặt lên bả vai.
Mặc dù đã từng cứu người này, Linh Giang vẫn không thân với hắn, Tề Anh thi triển khinh công nhanh chóng xuyên qua đám cây rừng, Linh Giang bắt lấy vải áo đầu vai hắn, dù lông chim bị gió thổi phất tứ tung, thân mình lại không chút lay động.
Tề Anh nghiêng đầu nhìn nó tán thưởng, thấp giọng giảng giải cho nó nghe tình hình rừng Mi Tà.
"Chúng ta trấn thủ bên ngoài cốc(*) Mi Tà đã nửa tháng có thừa, nơi đây chỉ có thể vào không thể ra, thời gian đã lâu, Bùi Giang Nam chưa chết, chắc chắn cũng đã đến nông nỗi đạn tẫn lương tuyệt(*), ngươi không cần lo không tìm được hắn, trước khi đi nhầm vào hắn đã có thương tích ở trên người, mùi máu tanh có thể hấp dẫn một lượng lớn đỉa trùng trong rừng, sau khi ngươi tiến vào hẳn sẽ rất dễ dàng tìm ra hắn."
((*)Cốc: hang núi, khe núi, đây là chỉ cửa ngõ vào trong rừng Mi Tà; (*)Đạn tẫn lương tuyệt: hết gạo sạch đạn, tình trạng trong chiến tranh, ý chỉ đã tài lực đã khô kiệt chờ chết)
Linh Giang không lên tiếng, tâm y đã trôi dạt đến trên người nam nhân ngồi dưới ánh nến trong tiểu viện.
Dưới bóng đêm Tây Nam thành, côn trùng ngâm xướng kêu vang, gió lay động bóng cây trước sân, chiếu đong đưa lên cửa sổ.
Liên Ấn Ca dâng lá trà cổ Tây Nam đặc biệt đỏ tươi lên, hương trà ngọt ngào quanh quẩn trong khói trắng nhàn nhạt cùng ánh nến chập chờn.
"Hắn sắp tới rồi." Liên Ấn Ca nói, đứng ở trước mặt Ân Thành Lan, trên mặt mày có vẻ do dự, lời muốn nói bị chặn trong cuống họng, lại không thể dứt khoát nói ra.
"Ngươi muốn nói cái gì?" Ân Thành Lan ngẩng đầu, thần sắc hắn đặc biệt bình tĩnh, thậm chí còn hướng tới lạnh lùng, ánh nến chiếu vào trong mắt hắn, rất mau lại chìm nghỉm xuống đôi mắt đen sâu thăm thẳm.
Liên Ấn Ca thấy hắn tâm vững như thạch, lại không trấn tĩnh theo, chỉ có cảm giác bấp bênh không có tiền đồ: "Tùy tiện đến đây, thật lỗ mãng, sơ sảy một chút, mệnh cũng mất."
Ân Thành Lan nhấp một ngụm trà lá, hương trà cổ đỏ tươi ngọt ngào kéo dài mãi về sau, nhưng hắn không uống nữa, so với ngọt, hắn càng thích vị đắng ngắt thanh trong hơn: "Đều đến đã đến, bây giờ ngươi lại khuyên ta nữa, có phải đã quá muộn rồi không."
Liên Ấn Ca kẹp khay đựng trà xuống cánh tay, dựa vào bên cạnh cửa: "Ta là đang cố gắng giãy giụa."
Ân Thành Lan nói: "Tâm ý ta đã định."
Liên Ấn Ca nói: "Giãy giụa thất bại, ta lui trước."
Nói xong, đem cái mâm ra sau lưng, chầm chậm thong thả đi ra ngoài.
Miệng nói lỗ mãng, lại một chút đều không sợ.
Không lâu sau, cửa phòng bỗng nhiên hé mở một khe nhỏ, gió cũng chưa tiến vào, lại nhẹ nhàng khép chặt lại, thình lình trong phòng nhiều hơn một bóng người, chính là giáo úy cản bọn họ dưới cửa thành lúc ban ngày.
"Phùng thống lĩnh, nhiều năm không gặp." Dưới ánh nến mờ nhạt Ân Thành Lan khẽ gật đầu, nhấc ngón tay chỉ sang hướng bên cạnh: "Ngồi đi."
Nụ cười bình tĩnh tự nhiên của hắn trong phút chốc như một mũi khoan phá tan lồng ngực của Phùng Kính, quá khứ khốc liệt cùng giãy giụa trường kỳ mà hắn tận lực áp chế từ sâu trong máu thịt năm xưa tuôn trào ra một mạch, máu tươi như suối, róc rách lưu thành mười năm tháng.
Phùng Kính vịn tay xuống góc bàn, gân xanh trên cánh tay căng lên, ngón tay cơ hồ lún vào trong bàn gỗ, nhìn Ân Thành Lan hồi lâu, mới rốt cuộc chậm rãi, kìm nén giọng thì thào: "Thái tử."
Ân Thành Lan thấy buồn cười, trong nụ cười lại lộ ra lưỡi kiếm lạnh lẽo như băng sương, trong mắt càng là thâm trầm đen nhánh: "Xưng hô này đã rất nhiều năm không ai gọi rồi."
Hắn nghiêng xuống phía dưới, tựa như lắng nghe tiếng gió vo ve ngoài cửa sổ: "Ta nhớ hắn ban cho ta thụy hào, tên gì nhỉ... Đúng rồi, Hoài Viễn vương."
Phùng Kính hạ mí mắt, đầu cũng không nâng lên, tay đặt trên góc bàn bỗng nhiên siết chặt lại, nắm thành quyền, gắt gao nhìn chằm chằm mặt bàn sơn đỏ, màu đỏ phía trên như hóa thành từng tảng từng tảng máu tươi trong mắt hắn.
Cuối cùng, vị Đại thống lĩnh thống soái cấm quân kinh thành cũng không nhịn được nữa.
Hắn tiến lên một bước, vén vạt áo lên, một đầu gối quỳ xuống, tấm lưng cương trực cong xuống, cúi đầu xưng thần trong nháy mắt, nước mắt xông lên trên viền mi.
Hắn có quá nhiều lời muốn nói, lại không nói ra, thiên tính nam nhi không quen nói vào lúc này, đem tất cả oan ức phẫn hận khiếp sợ đều đè nặng trình trịch lên bả vai, phủ phục không nói gì, chỉ chừa cho Ân Thành Lan một tấm lưng run rẩy khó kìm chế.
Vào lúc này, Ân Thành Lan rốt cuộc thu hồi gương mặt giả tạo muốn cười không cười, muốn giận không giận, muốn khóc không khóc kia, hắn như là không biết nên bày ra biểu tình gì, không thể làm gì khác hơn là mặt không cảm xúc quay đầu: "Đây là muốn làm gì, Ấn Ca, đỡ Phùng thống lĩnh lên đi."
Liên Ấn Ca phá cửa mà vào, đem con mắt cong thành hình trăng non, vỗ vỗ Phùng Kính trên mặt đất: "Mau dậy đi, ôi chao."
Phùng Kính ngồi xuống ghế trước mặt Ân Thành Lan, ngượng ngùng rũ đầu: "Hôm nay ta bỗng nhiên nhìn thấy..."
"Thập Cửu gia." Liên Ấn Ca ở bên cạnh nhắc nhở.
Phùng Kính cảm kích liếc nhìn hắn một cái: "Tiểu Ca Tử đã lớn như vậy rồi, thiếu chút nữa không nhận ra."
Liên Ấn Ca: "..."
Ngươi mới là tiểu bồ câu, cả nhà ngươi đều là.
"Hôm nay bỗng nhiên nhìn thấy gia, nhất thời không khống chế được, ở dưới cửa thành suýt nữa bại lộ gia."
Liên Ấn Ca nói: "Biết là ngươi, chúng ta mới dám vượt ải."
Phùng Kính ngượng ngùng bối rối nở nụ cười, "Không nghĩ tới gia còn sống... Phi phi, gia nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."
Ân Thành Lan nhìn dáng vẻ bối rối của hắn, trong mắt cũng nhiễm ý cười cùng hoài niệm.
Liên Ấn Ca thở dài thật sâu: "Đã mười mấy năm rồi."
Lời này như miệng cống, thả ra cơn lũ phát tiết, bầu không khí mới gặp gỡ vừa rồi lập tức bị tách ra, đợi cảm xúc bình ổn lại, bọn họ bắt đầu nói chuyện về quá khứ.
Đó là mười năm dĩ vãng lưu trữ máu cùng hận, dưới đêm khuya yên tĩnh từng hình ảnh cứ như vậy dần dần bong từng mảng, lộ ra thật sống động trước mắt Ân Thành Lan như vừa mới trải qua.
Ân Thành Lan nghe Liên Ấn Ca cùng Phùng Kính thấp giọng trò chuyện với nhau, thật giống như trong một khoảng khắc lại trở về trong cung thành đế đô rộng lớn màu xanh, hắn chính là Thái tử trẻ nhất trong lịch sử Đại Kinh, trải qua bảy trận chiến cũng là bảy chiến công hiển hách, trong ngoài vững chắc, triều chính thanh minh, chiêu hiền đãi sĩ, bề tôi lớn mạnh.
Hơn mười năm trước, hắn từng ở biên thùy gió lạnh thấu xương một tay xây dựng nên quân đội hùng mạnh vững chắc không thể phá vỡ nhất của Đại Kinh, bảo vệ thanh thế cho đất nước Đại Kinh này, cũng từng để lại những trang sử sắc nét vang tụng khắp kinh đô rực rỡ, ba ngàn con chim hộc tung hoành ngang dọc trời Giang Nam Giang Bắc, trong một đêm đưa mấy vạn lương cứu tế tới Hà Đông Hà Tây.
Nhưng cũng hơn mười năm trước, hắn ở giữa cánh đồng tuyết vạn dặm sương lạnh ngàn dặm không người thu được thánh chỉ phế truất Thái tử từ đế đô xa xôi, cũng từng ở bên ngoài cửa cung ôm hận chịu nhục, bị buộc nuốt xuống độc dược đau đớn tột cùng, từ đây đem một thân hoài bão vùi trong rừng hoang núi dã, thân phận quan to hiển quý chỉ như một hạt cát, một bầu nhiệt huyết hết sức chân thành cứ thế bị dội cho nguội tắt.
Mười năm này trải qua thật nhanh.
"Chân của gia!" Phùng Kính đột nhiên cả kinh hô to.
Liên Ấn Ca miễn cưỡng ngoắc ngoắc môi, hàm súc mơ hồ nói: "Độc kia không dễ giải cho lắm."
Đáy mắt Phùng Kính rung lên, đến gần xem Ân Thành Lan.
Người sau lại không biểu tình gì, đem trà cổ đỏ tươi đổi thành nước lạnh, cúi đầu uống nửa chén: "Không cần nhiều lời."
Lồng ngực Phùng Kính rung lên kịch liệt, tay đặt trên đùi nắm chặt lại, một hồi thật lâu sau, mới rốt cuộc bình tĩnh lại: "Gia đi chuyến này là vì?"
Ân Thành Lan nói: "Đại thống lĩnh thị vệ kinh thành lại ở nơi này vì cái gì?"
Sau lưng Phùng Kính tức khắc toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Ân Thành Lan nói: "Hắn trốn ở trong cung nhiều năm như vậy cũng không dám ra ngoài, bây giờ thật vất vả mới lộ diện, ta có thể nào không tới gặp hắn đây."
Phùng Kính khàn giọng nói: "Gia là muốn?"
Ân Thành Lan nở nụ cười, trong tươi cười có mấy phần điên cuồng, Phùng Kính nhìn thấy, hô hấp càng nhanh hơn.
Tuy nhiên Ân Thành Lan thực mau thu liễm lại cảm xúc, dù bận vẫn ung dung nhìn hắn, tựa như người vừa mới dọa cho hán tử sợ đến trắng bệch không phải hắn: "Ngươi yên tâm, ta chỉ là muốn gặp gỡ vị huynh trưởng đã nhiều năm không gặp kia thôi."
"Thập Cửu gia muốn ta làm gì?"
Ân Thành Lan vẫy tay, ra hiệu hắn tiến lên một bước, thắp nến tâm sự suốt một đêm.
Đợi sắc trời dần dần sáng tỏ, trước khi Phùng Kính rời đi, bỗng nhiên xoay người hỏi: "Mấy năm nay gia đặt chân nơi nào? Thuộc hạ vẫn luôn tin rằng gia còn sống trên đời, nhưng chỗ nào cũng không nghe được tin tức của ngài."
Ân Thành Lan dựa lưng vào phía sau xe lăn, thả lỏng người, một đêm không ngủ làm cho sắc mặt hắn trắng bệch, lại không thấy mệt mỏi, hắn ôn tồn lễ độ câu khóe môi: "Thiên địa to lớn, nơi nào là nhà, nơi nào lại chẳng phải nhà."
Phùng Kính thở dài, chắp tay vái vái.
Liên Ấn Ca đưa hắn ra ngoài cửa, lúc vào phòng thấy Ân Thành Lan đã nhắm mắt dưỡng thần, hắn trở tay đóng cửa lại: "Không nói cho hắn biết thân phận của chúng ta, gia không tin hắn."
Ân Thành Lan mở mắt ra, đáy mắt như một thanh mực hòa không tan: "Hắn là trung thần."
Liên Ấn Ca chờ câu tiếp theo.
Ân Thành Lan vung mở cửa sổ, hương thơm mát lạnh ẩm ướt từ cây cỏ tràn ngập ra khắp phòng, ánh bình minh ảm đạm rơi xuống trên mặt hắn, thật giống như bao phủ một lớp khăn mỏng như có như không, khiến cho vẻ mặt hắn mơ hồ.
"Trung thần của quân."
Liên Ấn Ca liền hiểu rõ lời hắn nói.
Sắc trời sáng tỏ, Linh Giang cuối cùng cũng đến phụ cận rừng Mi Tà.
Đó là một vùng xanh tối của lá khô thối rữa, cây rừng chết héo hệt như những bóng ma lẳng lặng đứng, rễ cây từ trong nước bùn thối trơ lộ ra, chung quanh âm u đầy tử khí, ngay cả một tiếng côn trùng kêu đều không thấy.
Không có con chim nào muốn nhả phân nơi đó, Linh Giang cũng không ngoại lệ.
Y ngẩng đầu quét một vòng, cảm giác được ảnh vệ ẩn núp trong bóng tối.
Trên hòn đá ở cách đó không xa là một lão đầu qua đường ngồi nghỉ chân, chợt nhìn thấy một đoàn người bỗng nhiên toát ra, kinh ngạc trừng mắt lên, khóe mắt vốn có một tầng nếp nhăn đè lên đều giãn ra, lắc lư cái lưng còng muốn đến gần, giữa đường bị ảnh vệ ngăn lại, không biết nói cái gì, dìu lão đầu rời đi khỏi nơi này.
Người Ngự Phượng các đem rừng Mi Tà vây chặt như nêm cối, một giọt nước cũng không lọt, không ai có thể đi vào, mặc kệ Bùi Giang ra hay không ra, kết cục đều sẽ là giống nhau.
Vài con chim đưa tin trong lồng tre mang theo bên người bất an xao động, đập cánh giãy giụa muốn ra ngoài, người huấn luyện lấy ngũ cốc đút cho chúng ăn một lần, mới ổn định lại.
Tề Anh cũng cầm lấy một nắm hạt đậu muốn đút cho Linh Giang, bị chim nhỏ lạnh lùng nhấc cánh nhỏ lên ngăn lại.
"Không cần."
Linh Giang vỗ cánh nhảy lên bả vai hắn, phóng tầm mắt tới rừng Mi Tà, một cơn gió thổi qua, bèo tấm trôi nổi trên nước bùn thối dâng lên một đợt sóng không rõ ràng.
"Lúc nào thì vào?" Linh Giang hỏi.
Tề Anh nói: "Chờ một chút, giữa trưa là tốt nhất, chướng khí loãng đi."
Linh Giang lắc túm lông ngốc trên đỉnh đầu, thoạt nhìn thực thiếu kiên nhẫn.
Tề Anh cho là nó căng thẳng, khuyên hai câu, Linh Giang đang quay đầu chải chuốt lông chim, nghe vậy, lạnh mặt nói: "Ta là sốt ruột trở về gặp Thập Cửu."
Tề Anh chờ cái chữ "Gia" cuối cùng kia của nó, lại chờ không thấy, kinh hãi trợn to mắt.
Linh Giang kiêu ngạo hất đầu lên, tung ra một dúm lông ngốc tươi mát phiêu dật.
Chính giữa trưa, một tiếng chuông chất phác xa xưa từ cánh rừng vô danh văng vẳng tới bầu trời Tây Nam thành, lướt qua tường thành loang lổ, truyền tới sức mạnh khiến người nghỉ chân ngóng nhìn.
Bên trong chùa cổ, một người mặc áo choàng đen, hai tay chắp trước ngực, nhìn về phía chuông đồng cổ thấp giọng niệm một câu A di đà phật.
Trụ trì đại sư đi ra khỏi Phật đường, đem một chiếc hộp gấm làm bằng gỗ tử đàn đưa tới tay hoàng đế: "Bệ hạ, đây là xá lợi tử(*) lưu lại sau khi Duẫn đại sư viên tịch."
((*)Xá lợi: là những hạt nhỏ có dạng viên tròn hình thành sau khi thi thể được hỏa táng hoặc thân cốt sau khi chết của các vị cao tăng Phật giáo)
Hoàng đế mở chiếc hộp gấm ra, chỉ thấy trên tấm lụa kim hồng bày một viên xá lợi dài, giống như ngọc lại sáng hơn cả ngọc, càng giống như Quan Âm Nam Hải tọa liên, ngũ quan tư thế ngồi phía trên đều rất chân thực, tự nhiên mà thành, y hệt như đúc.
Trên khuôn mặt hoàng đế lộ ra nét vui mừng.
Trụ trì nói: "Duẫn sư thúc cả đời từ bi tế thế, lưu lại tượng phật xá lợi đại từ đại bi, lần này bệ hạ đích thân xuất cung viễn phó chùa núi Tây Nam đưa nghênh, phần tâm này quả thực là chân thành, cung nhập đế miếu, vì Đại Kinh ngày sau được mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an."
Nghe lời ấy, hoàng đế mỉm cười, phong độ hắn trầm tĩnh, hai bên tóc mai đã ẩn ẩn hoa râm, mỗi khi giơ tay nhấc chân đều có khí độ bất phàm, trên cổ tay lại quấn một chuỗi Phật châu(*) đỏ thẫm, khiêm tốn giữ mình, càng có vẻ thanh tịnh uy nghiêm, hai tay chắp thành hình chữ thập niệm tiếng Phật hiệu: "Có thể bảo hộ cho thiên hạ trời yên biển lặng, liền không uổng chuyến đi này của trẫm."
((*)Phật châu: tràng hạt)
Trụ trì gương mặt hiền từ, vừa nói chuyện vừa cùng hoàng đế đi ra phía ngoài chùa, nói, "Có đấng minh quân như bệ hạ, mới là vạn hạnh của Đại Kinh ta."
Phùng Kính canh giữ dưới cổng chùa nghe thấy câu này, không khỏi siết chặt nắm tay, cúi đầu, gắt gao nhìn chằm chằm khoảng đất trước chân mình.
Trụ trì nói: "Sư đệ bần tăng gần đây ở trong thành phát cháo giảng kinh, nghe nói hai ngày trước bệ hạ âm thầm tiến đến bàng thính(*), sau khi biết được cảm xúc cùng băn khoăn của bệ hạ, nguyện tự mình yết kiến, vì bệ hạ giải đáp nghi vấn mê hoặc."
((*)Bàng thính: đến ngồi nghe giảng tại hội nghị hoặc pháp đình)
Hoàng đế đem hộp gấm thu vào trong lòng, cười nói: "Đã như thế, làm phiền đại sư."
Xe ngựa trở về thành, ven đường trải qua tầng tầng lớp lớp thung lũng rừng xanh ngắt, hoàng đế khí định thần nhàn ngồi trong xe, trông thấy cảnh sắc tú lệ bên ngoài, thở ra một hơi thật dài, dường như những dơ bẩn đọng lại trong cung đều tiêu tán theo khung cảnh sáng sủa rộng rãi này.
Hắn nhớ mình đã nhiều năm rồi chưa từng thấy cảnh thu tươi tốt như vậy, bèn lệnh cho xe ngựa dừng lại, đứng ở bên đường thưởng thức ngắm nhìn.
Phùng Kính vốn định chọn người bố trí phòng thủ một lần nữa, hoàng đế xoay người nói: "Không cần khẩn trương, trẫm chỉ tùy ý nhìn."
Mu bàn tay nắm đao của Phùng Kính trồi lên gân xanh, hắn bướng bỉnh đi theo sau cách hoàng đế ba bước chân, đem con mắt trừng thành cái chuông đồng lớn, cứng ngắc nhìn chằm chằm phía trước, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Gân xanh trên cổ hắn mơ hồ rung động, tựa như nội tâm hắn ở một nơi không ánh sáng cũng đang giãy giụa lôi kéo – cái gì là minh quân, cái gì là hôn quân, cái gì là mối hận sâu sắc, mà cái gì là đại nghĩa quốc gia.
Nếu như huyết hải thâm cừu được báo, Cửu Châu lật tàu, đến tột cùng có đáng giá hay không? Giống như Ân Thành Lan dự liệu, bi ai phẫn uất ngày xưa so với thăng trầm đổi thay của hiện tại, đợi bình tĩnh rồi, mới nghĩ, ân trọng tình thâm nhiều năm trước, cùng ân tình coi trọng của bây giờ, ai đúng ai sai, bên nào nặng bên nào nhẹ đâu?
Nội tâm Phùng Kính thống khổ bất kham.
Nhưng hắn không biết, lần này Ân Thành Lan xuất hiện cũng không phải tới để báo thù giết hoàng đế.
Có thể sát ý trong xương cốt Ân Thành Lan sớm đã không thể kìm chế muốn sôi trào, nhưng hắn vẫn giấu nó ở một nơi sâu xa trong hồn phách, băn khoăn lấy quốc gia bá tánh làm trọng sớm đã hòa vào trong máu thịt hắn từ nhỏ, làm cho hắn cho dù có đứng trước cừu hận, thì vẫn có thể kìm cương trước vực, cố nén hận ý truỳ tâm thấu xương, bận tâm mưu hoa ra một kế hoạch báo thù mà không tới mức kinh động đến Đại Kinh.
Người, không thể không giết. Quốc, lại không thể không quan tâm.
Phùng Kính bị hận ý ngập trời trong mắt Ân Thành Lan làm kinh sợ, thế nên đã quên mất hình ảnh ca múa mừng thiên hạ thái bình, tứ bề yên ổn của Đại Kinh bây giờ, cũng từng là Ân Thành Lan mặc giáp cầm đao, gối giáo chờ sáng giữa trời đông giá rét hay nóng bức ngột ngạt nơi biên cảnh, một tay dựng thành.
————————————
Jojo: Chỉ vài chương nữa thôi Linh Giang thiếu hiệp sẽ hiện thân ngay trước mắt Thái tử điện hạ, tui chỉ muốn nói, cảnh tượng đó nếu lên phim hẳn sẽ rất đẹp (๑>◡<๑)