Hàn Phong dùng ngón tay trỏ của mình lên gãi cằm, ra vẻ rất nghiêm túc suy nghĩ kế hoạch để ứng phó. Bất chợt đôi môi của La hiệu trưởng cũng hé mở rồi lại ngưng, cứ như vậy vài lần dường như muốn nói gì đó nhưng còn đắn đo.
“Sư thúc, tôi sẽ tham gia góp một phần sức. Có gì xin cứ giao phó, chúng ta là pháp sư thì ngại gì một trận đánh với yêu tà!”
Đột nhiên lão thay đổi 180 độ, điều này khiến cho cả hai người Hàn Phong và Băng Băng có phần chưa thể thích nghi kịp.
“Chuyện liên quan đến ngôi trường của gia đình ông thì buộc lòng phải tham gia là đúng rồi. Ở đó còn không ngại một trận đánh, tính dùng lời lẽ hào hùng dụ người khác xông lên trước à?”
Thấy tâm tư bị Hàn Phong phanh khui, La hiệu trưởng đỏ mặt cười hì hì cho qua chuyện. Mặc kệ lão, cậu ta tiếp tục suy nghĩ đến chuyện phải tìm ai trợ giúp đây.
Chỉ đáng tiếc bản thân mình vừa mới xuống núi được vài ngày ngắn ngủi, làm gì quen biết ai ngoài Thẩm sư huynh cùng với lão hồ ly này.
Đành thôi vậy, tạm thời gạt mọi thứ qua một bên. Trận pháp cầm cự cũng đã hoàn thành, dùng Thiên Sư Huyết của cậu ta tác pháp. Nếu như Âm Sào có gì đó khác lạ, lập tức Hàn Phong sẽ cảm nhận được.
“Chúng ta đi khỏi đây thôi!”
Để chắc chắn rằng không có một sinh viên nào vì tò mò chui vào bên trong, phá hư mắt trận. Ngoài việc La hiệu trưởng khoá trái 2 cái ổ khoá ra, cậu còn đề nghị nhà trường treo bên ngoài biển báo đang sửa chữa nguy hiểm cấm vào.
Tất nhiên lão ta gật đầu đồng ý, biểu hiện rằng khi về tới văn phòng sẽ cho người làm ngay. Cứ như vậy mà rời đi, không một ai hay biết phía đằng xa có một cái bóng đen.
Kiểu ăn mặc như người cổ đại vậy, đứng yên quan sát nhất cử nhất động của họ từ đầu đến giờ, trên người còn nồng đậm mùi Yêu Khí.
Chỉ lạ ở chổ, cấp bật của Hàn Phong là Địa Tiên, dù cách xa trăm mét cũng có thể cảm nhận được khí tức dị thường của thứ không thuộc về nhân loại.
Ấy vậy mà cậu ta không có chút phát hiện gì sự tồn tại của tên này, sau khi thấy tất cả rời khỏi Âm Sào. Hắn mới nhếch môi cười, rồi hoá thành làn khói bay đi.
Đến giữa trưa, sau khi ăn cơm xong ở căn tin trường học. Hàn Phong theo lời hẹn đứng đợi Tiểu Tứ ở đằng trước, rất nhanh cả hai đã gặp mặt.
“Tiểu Phong, cậu biến mất ở đâu từ sáng đến giờ vậy?”
Tiểu Tứ tỏ vẻ rất hào sảng, đến khoác lên vai của Hàn Phong. Cứ như vậy mà cả hai rời trường học, tìm đại một quán lẩu gần đó, gọi thêm 1 chai rượu trắng.
Ngồi xuống bàn, Tiểu Tứ mệt mỏi vươn vai tìm đề tài nói vu vơ.
“Dạo này ban đêm ngủ không được ngon giấc, cho nên sáng tôi mới ngủ mê như vậy á!”
Không cần nói đến cũng biết liên quan đến Âm Sào, Hàn Phong cố tình mỉm cười rồi từ trong đai lưng lấy ra một tấm Định Hồn phù màu tím gắp thành hình tam giác.
“Cậu tìm sợi dây nào đó, gắn vào rồi đeo lên cổ!”
Tiểu Tứ nhận lấy, lật qua lật lại một lúc rồi tự nhiên phì cười.
“Tiểu Phong, cậu cũng tin vào những cái thứ này à?”
Thái độ của Tiểu Tứ không khiến cho Hàn Phong cảm thấy khó chịu, vì cậu đã quá quen thuộc với tình huống này rồi. Những ai chưa từng biết đến tồn tại của một thế giới tâm linh khác, cũng đều thể hiện như vậy mà thôi.
“Ở trên núi người ta phải trả 200 đồng may ra tôi mới cho đấy, còn phải tùy hứng. Cái này tôi tặng cậu, xem như quà gặp mặt!”
Vừa nói Hàn Phong vừa dùng đũa chỉ chỉ vào tấm phù, giọng của cậu rất chắc chắn. Định Hồn phù này cái tên đã nói rõ tác dụng, không cần phải giải thích gì thêm.
Tiểu Tứ quan sát một lúc rồi hỏi.
“Cậu là thầy cúng à, nhưng sao trên phim tôi chỉ thấy người ta dùng phù màu vàng?”
Hàn Phong đáp.
“Gọi là đạo sĩ, phù màu vàng chỉ cấp thấp mới dùng đến, màu tím là cao nhất!”
Tốn công giải thích một hồi Tiểu Tứ mới “à” lên một tiếng, xem như cũng tiêu hoá được một chút kiến thức. Bất ngờ, cậu ta cũng lấy ra một tấm phù màu tím khác đưa lên lắc lắc trước mặt Hàn Phong.
“Tôi cũng có một cái màu tím này!”
Miếng thịt đang cắn dở trên miệng của Hàn Phong rớt xuống chén. Cậu lật đật đưa tay cầm lấy, mở ra xem thì đúng là phù chú thật sự chứ không phải hàng giả mạo.
“Phù này là của đệ tử phật môn, Pháp Liên Tự!”
Phật môn chuyên về siêu độ, không dùng quá nhiều phù chú giống như đạo gia. Nhưng vì để tránh hiểu lầm, mỗi tông phái sẽ tạo nên sự khác biệt nhỏ ở mỗi chữ Kiệng vẽ phù.
“Ở đâu cậu có vậy?”
Hàn Phong nheo mắt nhìn, giọng có chút gấp.
Phật môn cũng chia thành cấp bật tu hành ở nhân gian pháp thuật giới, từ thấp đến cao là Tỳ Kheo,Tu Sĩ, Tăng Thống, Thiền Sư.
Cũng giống như đạo gia thăng cấp tiên, thì phật môn sẽ là Thượng Nhân, La Hán, Tôn Giả.
Đệ tử phật môn này cũng dùng phù màu tím, chứng tỏ cấp bật là Thiền Sư trở lên. Đúng lúc cậu lại đang cần người hỗ trợ, thật sự quá là trùng hợp.
“Của một bạn học, cách phòng ký túc xá chúng ta có 20m thôi. 2 ngày trước cậu ta cho tôi, nói là để dưới gối nằm!”
Nói xong Tiểu Tứ dừng một chút rồi lè lưỡi, nhún vai.
“Tôi sợ những người khác phát hiện, nói tôi làm thầy cúng gì đó mê tín nên thôi mang bỏ vào trong ví tiền cho chắc ăn!”
Nhất định người này cũng phát hiện ra sự bất thường của trường học, nên mới đưa phù cho Tiểu Tứ để phòng thân. Có lẽ nên đi gặp gỡ, biết đâu có thể hợp tác cùng nhau.
“Một chút nữa cậu dẫn tôi đến gặp bạn này có được không?”
Lời đề nghị của Hàn Phong tất nhiên Tiểu Tứ liền gật đầu đồng ý, ăn uống cùng nhau thêm gần 1 tiếng, cả hai mới về trường học.
Tiết học buổi chiều không đông như ban sáng, vì số lượng sinh viên quá nhiều nên phải chia như vậy mới có thể chứa hết được ở các phòng học. Bị Hàn Phong liên tục thúc giục, Tiểu Tứ cũng đành phải chiều theo ý cậu ta. Dẫn đến nơi, dùng tay gõ vài cái vào cửa.
“Đại Bảo, cậu có trông đó không?”
Tiếng từ bên trong phát ra “cạch”, cánh cửa từ từ mở. Là một thanh niên có dáng vẻ rất được, cao to vạm vỡ. Chỉ hơi khác một chút so với trong tưởng tượng của Hàn Phong, trên đầu cậu ta có rất nhiều tóc.
Thanh niên tên Đại Bảo này gương mặt nhìn rất soái, theo sự đánh giá của Hàn Phong thì có lẽ chỉ thua kém mình vài phần.
“Tầm Hiểu Minh hôm nay có tiết chiều à?”
Tiểu Tứ tìm đại cái cớ gì đó để cho hai bên dễ dàng bắt chuyện hơn, nhưng xem ra việc làm này vô nghĩa mất rồi. Đại Bảo và Hàn Phong đứng nhìn nhau im lặng, cả hai chắc đã nhận ra được khí tức pháp sư trên người của đối phương.
Tình huống đang rất ngầu, bỗng nhiên Tiểu Tứ quay sang trái, ngó qua phải nhìn cả hai người. Nói một câu khiến cho họ mém chút nữa cùng té xỉu.
“Hai người bị trúng tiếng sét ái tình của nhau sao?”
Đại Bảo gãi đầu cười ha ha, mời bọn họ vào bên trong ngồi chơi. Nhưng Tiểu Tứ từ chối, trên đường đi đến đây cậu ta được Hàn Phong nhắc nhở trước. Sau khi xong việc cứ về phòng chờ mình, dù không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng Tiểu Tứ cũng vui vẻ gật đầu.
Chỉ có Hàn Phong vào bên trong, căn phòng cũng không khác gì của cậu ta là mấy. Do không có để bàn ghế nên Đại Bảo đưa tay ra hiệu, tỏ ý mời ngồi luôn bên mép giường.
“Pháp liên cửu toạ bái phật đà!”
Đại Bảo lên tiếng trước, kết thủ ấn phật môn đệ tử tục gia.
“Thất tinh trác tuyệt tam triều thiên!”