• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô có cảm nhận vẻ mặt tò mò đó của Hàn Phong đang nhìn mình, nên khẽ mỉm cười gật đầu thừa nhận. Một lúc sau, lại nói tiếp.

"Đến đời của ông cố em không còn làm Địa Sư nữa, vì vậy chiếc đai này ở đây cũng chẳng có tác dụng gì!"

Hàn Phong thật sự rất thích chiếc đai lưng, nhưng vẫn quyết định đặt nó trở mặt bàn.

"Anh không thể nhận được!"

Mã Tiểu Linh nhìn qua chiếc tay nải to đùng của cậu ta, thở dài hỏi tiếp.

"Anh tính mang theo túi vải này để chu du khắp nơi sao?"

Nghĩ lại cũng đúng thật, thế giới bên ngoài bao la rộng lớn. Lại còn là đô thị phồn hoa phát triển, cứ như vậy có khi người ở thành phố lớn nhìn vào tưởng mình vừa xuyên không từ năm nào đến.

Chưa nói lúc mình tróc quỷ, quan trọng nhất là thời gian tác pháp. Chiếm trước lợi thế xuất thủ, chẳng lẽ mỗi lần như vậy lại phải mở tay nải ra tìm pháp khí pháp dược hay linh phù.

"Nhưng mà...!"

Mã Tiểu Linh không cho Hàn Phong nói hết câu, trực tiếp cầm đai lưng hướng vào trong tay cậu ta. Cô lườm ánh mắt hờn dỗi, khoanh tay lại bĩu môi mà nghiêng mặt qua chổ khác dùng thái độ không được vui nói.

"Nếu Phong ca còn không nhận, chứng tỏ anh không xem em là bạn!"

Mỹ nữ mà giở cái chiêu giận dỗi này ra thì làm gì có nam nhân nào đành lòng từ chối nữa. Hàn Phong cũng không ngoại lệ, cậu ta khó xử đưa tay lên gãi đầu.

Thiện ý không thể từ chối được nữa, nếu cứ vậy mình sẽ rất thất lễ. Hàn Phong mỉm cười nhận lấy đai lưng, cậu không đợi thêm được nữa mà đeo lên người.

Quả nhiên chất liệu tốt, mang vào rất thoải mái. Sau đó cậu chia từng ngăn bỏ linh phù, thêm một vài thứ linh tinh như Đậu Đồng, đồng tiền Ngũ Đế.

Vẫn còn dư đến 4, 5 ngăn thử kích hoạt từng vị trí. Linh Phù bắn ngược trở ra vào tay rất nhanh, những pháp khí khác cũng như vậy.

"Không hổ danh là vật truyền thừa của Địa Sư huyền thoại, trải qua bao nhiêu năm tháng mà vẫn hoạt động linh hoạt như vậy!"

Mã Tiểu Linh nhìn dáng người nam tử khí chất trước mặt mình, rất phù hợp với chiếc đai lưng này. Cô vui vẻ vỗ tay hưng phấn, giơ ngón tay cái lên.

"Phong ca, anh thật là phong độ!"

Tay nải nặng nề cứ như vậy được chiếc đai lưng chia sớt, quan trọng hơn nữa là thiết kế của nó lại là màu tối. Rất dễ phối đồ, dù trang phục dài truyền thống hay là quần thun áo sơ mi cũng đều dễ nhìn.

"Anh không thể nhận không đồ vật quý giá như vậy được!"

Hàn Phong từ trong tay áo dài của mình lấy ra một sợi dây chuyền toàn thân có màu đỏ rực, trực tiếp bước chân tới đeo lên cổ cho Mã Tiểu Linh. Cô đỏ mặt gượng ngùng, nhưng vẫn đứng yên nhìn cậu ta.

"Đây là sợi dây chuyền làm bằng Huyết Ngọc Thạch, khắp ở trên núi chỉ có 3 cái!"

Huyết Ngọc Thạch vốn là một kì trân dị thạch hiếm có, rất cứng chắc. Linh tính cực mạnh, nên được các pháp sư dùng để chế tạo thành vật trừ tà đeo bên người, tránh bách quỷ trấn an tinh thần.

"Năm đó trước khi vào nội môn, sư phụ đã tặng nó cho anh. Được chính tay lão gia tử khai quang trên bàn thờ Tam Thanh Chánh Điện, cộng thêm 3 giọt Thiên Sư Huyết của anh, hiệu quả càng tăng gấp bội!"

Cô tròn xoe nét mặt ngơ ngác, vật trân quý như vậy Hàn Phong lại không cần suy nghĩ hay là một cái chớp mắt đã tặng cho mình.

"Anh không giỏi thuật xem tướng, nhưng cũng nhìn ra được số mệnh em có sức ảnh hưởng bởi tà ma. Dây chuyền này sẽ giúp em không bị bọn chúng quấy phá, giữ cho em được an toàn!"

Mã Tiểu Linh đưa tay lên chạm vào sợi dây chuyền trên cổ mình.

"Bên trong nó thật sự có 3 giọt máu của anh sao?"

Hàn Phong gật đầu, sợ rằng cô không đồng ý cậu ta lại vội nói nhanh.

"Nếu như em thấy không thích hợp thì để anh đưa cho em thứ khác!"

Cô xua tay liên tục lắc đầu, trên núi đạo gia đứng đầu thiên hạ chỉ có 3 cái. Lại là vật của nội môn đệ tử, trân quý đến mức nào.

"Vật quan trọng như vậy, Bạch Hào đạo trưởng có trách móc gì anh không?"

Thì ra Mã Tiểu Linh lo sợ điều này, thấy vậy Hàn Phong cũng khôi phục lại vẻ mặt mà cười khúc khích.

"Yên tâm, thực lực của anh thì chẳng có nhiều yêu tà quỷ quái nào dám động vào đâu!"

Cô bị Hàn Phong chọc cho phải che miệng mà cười theo. Bất ngờ cô lại thốt ra một câu, muốn rút lại cũng không được.

"Phong ca, anh thật đáng yêu!"

Không khí lúc này trở nên yên lặng, cả hai người cứ như vậy đứng nhìn nhau. Hàn Phong lại tìm đề tài khác, để tránh né sự ngượng ngùng.

"Huyết Ngọc Thạch chỉ cần hấp thụ linh khí của ánh nắng ban ngày, nó có thể cản một đòn đánh chí mạng của cấp bật Lệ Quỷ trở lên!"

Mã Tiểu Linh mỉm cười gật đầu.

"Đa tạ Phong ca!"

Trò chuyện thêm một lúc nữa thì bà của cô cũng trở về, hai tay còn mang rất nhiều đồ. Chủ yếu là bánh, vài món đặc sản của vùng nông thôn này. Sau khi Hàn Phong chọn ra một ít tiện mang theo, cậu cũng nói lời từ biệt hai người mà chuẩn bị tiếp tục lên đường.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK