Đại Bảo trở nên ngơ ngác nhìn qua Hàn Phong nói thầm đủ để tất cả trong phòng cùng nghe, thấy cậu ta ngại ngùng đưa tay lên gãi sau đầu. Cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, chỉ “hừ” nhẹ một tiếng vì giờ không phải là lúc nói vấn đề này.
Cảm nhận có khí tức của Quỷ Sai dưới Âm Ty, bên trong đai lưng của Hàn Phong bỗng nhiên rung lên nhẹ. Khỏi nói cũng biết, Tiểu Kim và Tiểu Hoa theo phản ứng sợ hãi mà tạo nên.
Quên việc cả hai chúng nó đang trú ngụ bên trong đồng tiền Tương Quang Đúc Mẫu, lúc ở nhà Thẩm sư huynh tiện tay đã nhét vào đai lưng Mã Đằng.
Lại thêm bận rộn hết nửa ngày về chuyện điều tra Âm Sào, chưa thể sắp xếp chổ cho bọn chúng. Thấy vậy Hàn Phong khẽ dùng ngón tay trỏ, lén lút gõ gõ vào mặt sau đai lưng thì bọn chúng mới ngưng lại.
Hàn Phong mỉm cười, chấp tay hoàn lễ.
“Ngạ Quỷ Thiên La, tiểu đạo không dám nhận!”
Ngạ Quỷ Thiên La trước khi gia nhập Âm Ty, vốn là một Ma tộc nhỏ bên ngoài phía Nam cách Âm Ty vài trăm dặm.
Chuyên giết hồn đoạt phách, không gì không dám làm, Âm Ty sau đó cử binh đến đánh nhằm dẹp yên loạn thế. Rất nhanh Ma tộc chiến bại, Phong Đô Đại Đế vốn dĩ muốn đưa vào luân hồi.
Cho tất cả vào Súc Sinh Đạo để tẩy rửa nghiệt chướng, Địa Tạng Vương Bồ Tát biết tin lại tỏ ý rằng bản thân muốn đích thân siêu độ bọn họ.
Xin Đại Đế bán cho một chút mặt mũi, cam kết nếu trong vòng trăm năm ngài không thể điểm hoá thì tùy ý Đại Đế quyết định, tuyệt không xen vào.
Cảm động trước sự từ bi của Bồ Tát, Ma tộc cam nguyện làm nô. Theo hầu dưới Cửu Toạ, chính thức gia nhập Phật môn Tịnh Thổ, đổi tên thành Ngạ Quỷ Thiên La và làm hộ pháp cho Tứ Đại Ma Tướng.
Phần lớn chịu trách nhiệm gác cổng trong Huyết Điện Ty, là nơi giam giữ vong hồn lúc sinh thời phạm tội ác cùng cực. Không thể dung thứ, có quyền Tiền Trảm Hậu Tấu những kẻ dám xâm phạm.
Trở lại với câu chuyện, Ngạ Quỷ Thiên La thấy biểu hiện của Hàn Phong khách khí. Hắn cười ha hả, kèm theo đó là tiếng âm lạnh vang vọng khắp cả căn phòng ký túc xá.
Rất may là người bên ngoài, không nhìn thấy cũng chẳng thể nghe thấy. Chứ nếu như để họ biết, chắc sẽ là một cảnh tượng hot nhất trong tháng trên mạng xã hội.
“Là người gọi tiểu quỷ ta lên đây sao?”
Miệng hắn không mở ra, nhưng lại có tiếng nói. Nghe kỹ thì phát ra từ khắp tứ phía, càng tăng thêm vẻ ma mị.
Đơn giản, vì dù sao hắn cũng đến từ Quỷ Vực. Không thể để cho Dương Khí trên nhân gian xâm nhập vào cơ thể, bằng không cũng giống như con người ta bị trúng độc vậy.
Sau khi về cõi dưới, phải tốn tu vi ép ra khỏi cơ thể. Ấy mới thấy, ở đâu cũng có luật cân bằng. Vạn vật tương sinh, tương khắc lẫn nhau.
“Thiện tai…là tiểu tăng gọi ngươi lên đây!”
Đại Bảo chấp tay chữ thập, hai mắt hơi nhắm lại tiếp tục tỏ ra vẻ cao nhân. Môi của Hàn Phong giựt giựt, cái tên trọc đầu này xem ra thích tạo nét cũng không thua kém gì mình.
“Tiểu tăng vốn định gọi Quỷ Khẩu Ký lên để hỏi vài vấn đề, ấy không biết như thế nào lại câu được ngươi lên đây!”
Nghe xong câu này, cả Hàn Phong và Ngạ Quỷ Thiên La xém chút nữa cùng nhau té ngã về đằng sau.
Đúng là cạn lời mà, đến Thông Linh Thuật cũng dùng sai chú ngữ. Vậy mà còn vỗ ngực tự xưng ta đây là Thiền Sư bài vị, Hàn Phong lắc đầu thở dài.
Hình như từ lúc xuống núi, pháp sư mình gặp đều là những thứ dữ không à.
“Câu cuối cùng cậu niệm là vạn bách vong ngự, cho nên dưới đó ai nghe thấy trước thì lên thôi!”
Hàn Phong lên tiếng giải thích.
Tiếng hai tay Đại Bảo vỗ vào nhau tạo thành tiếng “chát” rất to, sau đó là giọng cười ngại ngùng.
“Phật môn không rành về chú ngữ và bùa pháp, chỉ giỏi niệm kinh. Thật là ngại quá thôi, phiền Ngạ Quỷ Thiên La một chuyến rồi!”
Đại Bảo kết ấn, đưa ngón út chạm vào ngón cái dùng lực búng một cái. Ngụ ý là muốn mời người ta trở về, không thể tiễn.
Ngạ Quỷ Thiên La trợn hai mắt, tức giận quát lớn.
“Thiệt là quá đáng, ta không phải là trò chơi của các ngươi đâu à!”
Hàn Phong nháy mắt sang Đại Bảo, rồi chấp tay nhếch môi cười trào phúng.
“Vốn dĩ chúng tôi muốn mời người lên giúp điều tra về Quỷ Khấu, nếu như ngài có thể ở lại giúp một phần sức thì còn gì tốt bằng!”
Nghe đến Quỷ Khấu, tất nhiên một Quỷ Sai tầm trung như hắn không phải là đối thủ. Hắn đảo mắt trái phải, rồi thái độ từ tức giận chuyển sang cười hề hề.
Nhìn cặp răng nanh dài của hắn, thật lòng Hàn Phong rất ngứa mắt. Chỉ muốn chạy đến bẻ một phát gãy làm đôi, nhưng chỉ là suy nghĩ thoáng qua mà thôi.
“Lâu lâu đùa như vậy cũng vui, tiểu quỷ ta còn có chức vụ trên mình. Không tiện ở lại, nên đi về thôi!”
Dứt lời hắn xoay mình, không đợi gọi lại đã hoá thành làn khói trắng chạy mất dạng. Âm khí lạnh lẽo cũng theo đó mà tan biến, mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.
Hàn Phong nhìn qua hướng Đại Bảo đang đứng mà lên tiếng trêu chọc.
“Đuổi kẻ khác không nhất thiết phải quá cứng nhắc!”
Đại Bảo cũng đáp lại.
“Hàn địa tiên, sao cậu lại nói dối tôi. Cẩn thận xuống dưới Âm Ty, bị quỷ nó cắt lưỡi đó!”
Đại Bảo lườm ánh mắt dò xét nhìn qua Hàn Phong.
“Tôi mà chết xuống dưới đó, cỡ Phán Quan còn phải nể mặt mũi!”
Hàn Phong ung dung nhún vai rồi trả lời, thấy cậu ta im lặng nên nói tiếp.
“Thật sự xin lỗi, tôi không cố tình che giấu. Trên đai lưng của tôi có khắc đạo phù phong ấn cương khí, sẵn tiện muốn thử xem cậu như thế nào mà thôi!”
Vừa nói Hàn Phong dở áo sơ mi đang mặc lên, lộ ra chiếc đai lưng. Vì để tỏ rõ thành ý xin lỗi nên cậu đã tháo luôn ra đưa ngón tay chỉ vào đạo văn Ẩn Khí phù khắc trên đó.
Đại Bảo cũng không phải kẻ hẹp hòi, mỉm cười rồi cầm lên tay ngắm xung quanh đai lưng một hồi. Ánh mắt dừng lại ngay giữa viên ngọc thạch có con ngựa bên trong, kinh ngạc đến há hốc cả mồm.
“Mã Thủy Đằng Song Tố Nguyên Đai, là vật truyền thừa của Mạc Kim Giáo Uý nhà họ Mã!”
Xem ra Đại Bảo cũng rất biết nhìn hàng mà đánh giá, Hàn Phong thấy như vậy cũng khẽ hướng mặt lên để cảm thán sự khen ngợi cơ duyên. Chưa được bao lâu thì cậu ta lại bị cắt ngang, tuột hết cảm xúc vì câu nói tiếp theo.
“Hàn địa tiên, lần đầu gặp nhau cậu lại tặng cho tôi thứ quý giá như vậy. Tiểu tăng là kẻ tu hành, không có gì để đưa lại…!”
Đại Bảo chưa nói dứt câu, đã bị Hàn Phong không kiêng nể gì mà giựt lại chiếc đai lưng. Nheo mắt khó chịu, giọng có chút gắt.
“Trả đây, ai cho hoà thượng dởm như cậu đâu mà vội vàng cảm ơn!”
Hàn Phong vừa nói vừa lay hoay đeo lại đai lưng vào người, sợ cậu ta nhây tiếp chuyện này. Hiện tại trong mắt Hàn Phong, tiểu hoà thượng trước mặt không còn một chút liêm sĩ gì nữa để mà câu nệ khách khí.
“Mô phật, tất cả chỉ là phù phiếm!”
Con bà nó, vừa tính cuỗm đồ của lão tử mà bây giờ còn giở cái giọng đạo đức. Khiến cho Hàn Phong chợt nhớ đến, mấy tên hoà thượng suốt ngày uống rượu ăn thịt chó.
“Này, cậu có ăn thịt bao giờ không?”
Trong vô thức miên man suy nghĩ, Hàn Phong lại nói ra câu hỏi có chút hơi quá đáng. Rút lại đã không kịp, nhưng Đại Bảo lại cười ha hả đáp.
“Phật nằm trong tâm, bề ngoài chỉ là cái túi da mà thôi. Tôi thích ăn chân giò hầm, với cả thịt gà nướng nữa!”