• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đả Hồn Quỷ vốn bị trọng thương bởi công kích của 7 chấm Thất Tinh trên trán cô gái, bây giờ còn phải hứng chịu thêm liên tiếp đòn đánh từ Hàn Phong. Quỷ khí trong người dần trở nên bất ổn, nó mới đưa ra một quyết định.

Đi lùi tránh né rồi bất ngờ phun ra một luồng quỷ khí nồng đậm thẳng vào mặt của Hàn Phong, rồi dùng hết tốc độ bay ra hướng bên ngoài cửa tính bỏ chạy.

Hàn Phong vì đứng ở vị trí gần, không thể né tránh được đòn phản kích của con quỷ. Đành phải giơ tay của mình lên che vội khuôn mặt, miệng vẫn còn hét to.

"Con mẹ nó, thối chết ta mất!"

Tuy nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu, nhưng sớm đã đoán được Đả Hồn Quỷ sẽ vùng vẫy bỏ chạy. Cậu liền búng hai viên đậu đồng trúng vào cửa, khiến cho hai cánh cửa đóng lại.

Lúc này con quỷ cũng vừa bay đến, có lẽ nó sẽ dự tính xuyên qua cánh cửa để chạy trốn. Nên không chịu dừng lại, thì từ hướng cửa hiện ra 3 tia sét đánh thẳng vào ngực. Khiến nó bật ngược ngã về đằng sau, trợn mắt kinh ngạc không hiểu.

"Muốn chạy sao?"

Thấy Hàn Phong đứng cười đắc ý, thì ra sau khi cửa đóng lại, hình vẽ Tam Ngự Trấn Lôi phù cũng hiện ra. Đợi nó tự lao đầu vào, quỷ khí trên người tất nhiên sẽ kích hoạt thần uy của bùa chú.

Con quỷ không chỉ bất ngờ chuyện mình bị gài bẫy, mà còn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Hàn Phong. Rõ ràng là ngụm quỷ khí vừa nảy, nó đã dùng tu vi mà thi triển.

Người bình thường nhẹ nhất cũng phải hôn mê đến mấy ngày, nhưng tên tiểu tử trước mặt dường như không hề phát sinh hiện tượng gì. Nó mới cất giọng âm vang lên, chỉ tay vào cậu ta mà quát lớn.

"Người phương nào, lại dám ngăn cản chuyện tốt của ta!"

Thấy Hàn Phong vẫn đứng yên ở đó mỉm cười, đưa cành gỗ đào đang cầm trên tay lên gãi gãi cằm. Như đang cố tình chọc tức mình, Đả Hồn Quỷ gào lên một tiếng giận dữ rồi xông thẳng lên.

Cứ như vậy mà trận chiến trở thành cuộc đuổi bắt, Hàn Phong miệng niệm khẩu quyết Thất Tinh Lăng Không bộ, liên tục chạy vòng vòng khắp nơi trong nhà.

Trước mắt cho thấy Đả Hồn Quỷ sẽ bắt được cậu, nhưng lần nào cũng chỉ xém chút đụng được vạc áo dài của Hàn Phong. Tăng tốc cỡ nào cũng không thể đuổi kịp, đúng là không thể tin được.

"Càn khôn khiển âm dương.

Sắc định trấn yêu tà.

Thần uy thông thiên.

Cấp cấp như luật lệnh!"

Trong lúc chạy, Hàn Phong búng chu sa từ ngón trỏ viết vào lòng bàn tay còn lại một chữ Sắc. Niệm chú ngữ thật nhanh rồi đột ngột quay nửa người lại vỗ tiếp một chưởng vào ngực Đả Hồn Quỷ, khiến nó học ra một ngụm quỷ huyết màu xanh lá.

Thân thể run rẩy mãnh liệt, tay của Hàn Phong cũng bị chấn động bật ngược lại một chút. Quả nhiên tu vi con quỷ này không tầm thường, có thể kháng cự đến 6 phần cương khí của đỉnh cấp Thiên Sư như cậu ta.

"Tiểu đạo xem thường ngươi rồi!"

Qua những lần giao chiến hai bên cũng đã nhận biết rõ thực lực của đối phương, không thể chạy trốn thì đành phải liều mạng vậy.

Đả Hồn Quỷ thiêu đốt tất cả tu vi trong cơ thể, chuẩn bị tung ra một đòn chí mạng. Dù sao cũng chết, trước khi chết phải kéo theo tên đạo sĩ mũi trâu này đi cùng. Với ý định như vậy, nó không chút do dự mà lao vào Hàn Phong.

"Này, muốn chơi xả láng luôn sao?"

Quỷ hồn thiêu đốt tu vi, cũng giống như ngọn nến tự lấy thân mình để tạo lửa vậy. Sau khi cạn kiệt sức lực, thì đến tinh phách cũng chẳng còn, đáng sợ hơn rất nhiều việc hồn phi phách tán.

Hàn Phong buông ra một tiếng thở dài, tốn bao nhiêu công sức và thời gian để bố trí. Vốn tính bắt nó để siêu độ xuống Âm Ty, đổi vài trăm năm âm đức, xem ra kế hoạch bị phá sản mất rồi.

Nhưng dù sao cũng phải có gì đó lợi ích, không thể để con quỷ này chết như thế được. Nếu đã vậy, dùng nó để kiểm tra thần uy của Thất Tinh Phong Ma kiếm.

Cậu rút thanh kiếm đang đeo sau lưng ra khỏi vỏ, linh lực mạnh mẽ cũng theo đó mà toả ra tứ phía.

"Thiên địa tạo hoá, hiện thần quang.

Tứ phương quỷ thần, khinh trần sát địch.

Thất tinh quy vị, phong ma...tru tà!"

Vốn có màu đồng cổ, sau khi Hàn Phong niệm xong chú ngữ linh lực hội tụ lại trên lưỡi kiếm. Đỏ rực như là vừa lấy ra từ trong lò nung vậy, hướng về Đả Hồn Quỷ đang vồ tới chém xuống một phát.

Nó lập tức hoá thành tro bụi, tiếng gầm thét cùng với quỷ khí còn lại cũng tan biến. Mọi thứ trở nên im lặng vô cùng, chỉ còn nghe thấy tiếng thở gấp của Hàn Phong đầy mệt mỏi. Một lúc sau đôi chân của cậu không còn chút sức lực, ngã quỵ mà chống thanh kiếm xuống đất.

Bà lão nắp ở trong phòng nảy giờ, thấy mọi thứ đã kết thúc. Mới lập tức đi đến đỡ Hàn Phong đứng dậy, nhìn gương mặt cậu ta chuyển sang trắng bệt. Mới hoảng hốt, lên tiếng hỏi.

"Đạo trưởng, ngài có bị làm sao không?"

Tận mắt chứng kiến lúc Hàn Phong đấu pháp với con quỷ, rất tự nhiên không đến nổi nào. Cứ tưởng pháp lực của cậu ta cao cường, nhưng sau khi vung xong nhát kiếm thì lại trở nên như vậy.

"Không sao!"

Hàn Phong nuốt một ngụm nước bọt, vẫn còn thở dốc mệt mỏi đưa ánh mắt sợ hãi nhìn vào thanh kiếm đang cầm trên tay.

Nhăn mặt lại, vừa rồi khi niệm chú kích hoạt, chính là nó đã hút cạn cương khí trong người cậu ta.

"Chỉ một chiêu mà cạn kiệt sức lực, sau này nhất định không thể hành động lỗ mãng như vậy!"

Chỉ vì tò mò sức mạnh của thanh kiếm mà bản thân phải chịu phản phệ trọng thương. Nếu lúc đó không chém trúng Đả Hồn Quỷ, thì nó chỉ cần một cái búng tay cũng đủ giết mình.

Một đỉnh cấp Thiên Sư lại chết lãng xẹt như vậy thì đúng thật không biết phải tìm cái lỗ nào để chui xuống.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK