• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

VẠN CỔ ĐẠI ĐẾ

Tác giả: Mộ Vũ Thần Thiên

Chương 25: Đại sư Tiêu Mộc!

Tất cả mọi người đều ngớ ra nhưng sau đó đã đổi thành vẻ kính sợ.

"Đại sư Tiêu Mộc!"

Mọi người đều hô to, giọng nói đầy kích động.

Bọn họ nhận ra người này.

Đại sư Tiêu Mộc, Luyện Đan Đại Sư hạ phẩm, cũng là Luyện Đan Đại Sư lợi hại nhất thành Trường Sinh. Ngày bình thường thì như thần long thấy đầu không thấy đuôi, vô số cường giả đều phải cung kính trước mặt ông.

Đơn giản vì đại sư Tiêu Mộc có thể luyện chế ra Bảo Đan!

Linh đan, Bảo Đan, Đạo Đan là cách phân biệt của Luyện Đan Sư, Luyện Đan Đại Sư, Luyện Đan Tông Sư!

Là Luyện Đan Đại Sư là nhân vật hết sức quan trọng ở Đại Hoang Cổ Quốc, ngay cả thấy Quốc Vương không cần hành lễ!

Chỉ cần một người xuất hiện ở thành Trường Sinh là khiến bao nhiêu cường giả điên cuồng săn đó.

Liễu Phiêu Phiêu còn chưa phản ứng kịp thì thấy đại sư Tiêu Mộc nhìn vô cùng nhếch nhác đứng trước mặt nàng. Vẻ mặt nàng cũng chuyển sang cung kính.

"Sư tôn!"

Đại sư Tiêu Mộc xua tay, lo lắng nói: "Không cần đa lễ! Phiêu Phiêu này, vừa nãy là ai hô nổ lò vậy?"

Ông vừa nói thì ánh mắt cũng tìm trong đám người.

"Sư tôn, chính là tên nhóc này! Chẳng lẽ hắn gào lên đã quấy rầy sư tôn luyện đan? Ta sẽ làm thịt hắn để sư tôn hết giận!"

Liễu Phiêu Phiêu chỉ vào Lăng Tiêu cười lạnh một tiếng rồi định ra tay.

"Chậm đã!"

Đại sư Tiêu Mộc ngăn cản Liễu Phiêu Phiêu, ánh mắt tuy đã già nhưng vẫn đầy trí tuệ đánh giá Lăng Tiêu, nói: "Tiểu huynh đệ! Sao ngươi biết rằng lò luyện đan sẽ nổ?"

Liễu Phiêu Phiêu trợn tròn mắt, nàng biết rõ sư tôn nhà mình cao ngạo như thế nào. Ngay cả khi sư tôn gặp cha nàng là Liễu Minh Thần - thành chủ thì sắc mặt cũng không thay đổi. Vậy mà hôm nay lại gọi kẻ này là tiểu huynh đệ?"

Lăng Tiêu nhìn thoáng qua đại sư Tiêu Mộc, nói bình thản: "Vừa rồi ngươi luyện chế Thất Huyền Bảo Đan đúng không? Bản thân là Luyện Đan Đại Sư, chẳng nhẽ ngươi không biết rằng không thể dùng Lưu Hỏa Đồng một cách linh tinh hay sao? Ta biết ngươi muốn dùng Lưu Hỏa Đồng để thay thế cỏ m Dương. Tuy Lưu Hỏa Đồng thể cân bằng nước và lửa, dung hòa nương lượng chí âm chí dương của thuốc, nhưng trong đó lại có khí Canh Kim! Nếu ngươi cứ muốn dùng cách luyện đan này thì một trăm lần vỡ lò cả trăm!"

"Ngươi biết Thất Huyền Bảo Đan?"

Đại sư Tiêu Mộc ngạc nhiên, vẻ khó tin cũng hiện lên trong ánh mắt. Ngay sau đó ông lại có vẻ như hiểu ra cái gì đấy, bắt đầu khua tay múa chân.

"Đúng vậy! Sao ta lại không nghĩ ra chứ! Khí Canh Kim trong Lưu Hỏa Đồng dù đã được ta làm cho biến mất hơn nửa nhưng vẫn còn sót lại. Thời khắc mấu chốt sẽ khiến cho lò thuốc mất cân bằng, nổ lò ngay lập tức. Hay! Hay! Hay!"

Ông ta hoa chân múa tay sung sướng, sau đó ánh mắt hình Lăng Tiêu cũng trở nên cung kính.

Nên biết rằng Thất Huyền chính là một loại thuốc từ thời kỳ thượng cổ. Có bảy loại linh dược chính, công thêm trăm loại phụ trợ rồi mới luyện chế được. Có thể khiến cường giả Long Hổ cảnh đột phá, cảm ngộ giao cảm Thiên Nhân, nhận thức được cảnh giới Thiên Tâm, bước vào Tông Sư Cảnh. Là loại thuốc kỳ diệu!

Đơn giản nhất, mặc dù Thất Huyền Bảo Đan chỉ là Bảo Đan hạ phẩm nhưng so với Bảo Đan trung phẩm bình thường còn quý giá hơn.

Đại sư Tiêu Mộc trong lúc vô tình đã nhận được kiểu sách còn sót lại ghi về các luyện chế Thất Huyền Bảo Đan, tuy nhiên chỉ còn lại hơn một nửa! Đến bây giờ ông vẫn không nghĩ ra phương thuốc dân gian đầy đủ của Thất Huyền Bảo Đan. Nhưng không ngờ loại đan dược thượng cổ này lại bị Lăng Tiêu nói toạc ra!

" Xin hỏi tiểu hữu! Vậy nên làm thế nào để giải quyết vấn đề của Lưu Hỏa Đồng này?" Đại sư Tiêu Mộc có vẻ rất nóng lòng, giống như đang mời một người thầy về dạy học sinh, vẻ mặt cực kỳ cung kính. Mọi người xung quanh nhìn thấy như vậy thì tròng mắt cùng muốn rơi ra đầy đất.

"Tiểu tử này lợi hại như vậy sao? Nhất định là tên lừa gạt! Hắn chỉ là một tên nhóc Khai Mạch cảnh, dám nói khoác ở chỗ này mà nói bừa về cách luyện thuốc? Ta nhất định sẽ giáo huấn hắn một trận!"

Mặt mũi Liễu Phiêu Phiêu đều không phục, nhìn Lăng Tiêu cũng càng lạnh hơn!

"Ngươi dùng Lưu Hỏa Đồng vì muốn giải quyết vấn đề của gỗ Đan Tâm và hoa Vô Tình đúng không? Nhưng ngay từ đầu ngươi đã đi sai đường! Ngươi cho rằng gỗ Đan Tâm là linh dược có tính hỏa?"

"Hoa Vô Tình là linh dược có tính thủy nhưng ngươi lại không biết dôc Đan Tâm có chứa khí Ất Mộc, hoa Vô Tình lại sinh ra Bính Hỏa Linh. Hai cái này đều là âm ôm lấy dương, hai khí này dễ hòa vào nhau. Ngươi không cần vẽ thêm chuyện! Chỉ cần ngươi thấy nước tinh khiết thúc đẩy linh khí tăng lên là được. Chỉ là vấn đề đơn giản, ngươi là Luyện Đan Đại Sư mà không biết sao?"

Vẻ mặt Lăng Tiêu nhìn đại sư Tiêu Mộc đang ngây dại, mặt ông đỏ bừng, nhưng mà ánh mắt lại càng thêm kính nể.

"Xem ra sau một vạn năm đã có quá nhiều thứ thay đổi! Ngay cả phương thuốc dân gian Thất Huyền Bảo Đan mà cũng thất lạc!"

Lăng Tiêu thở dài một hơi, suy nghĩ cảm thán trong lòng!

"Tiểu hữu thật sự là kỳ tài! Hôm nay nghe ngươi nói mà ta như rút ngắn được vài năm công sức. Mong tiểu hữu vào bên trong thưởng trà, lão phu còn nhiều điều muốn hỏi."

Đại sư Tiêu Mộc nóng vội, lời của Lăng Tiêu khiến ông nhìn ra một phương trời mới. Ông muốn kéo Lăng Tiêu vào phí sau Linh Dược Các."

"Chỉ sợ ta không có thời gian."

Lăng Tiêu thản nhiên nói: "Ta muốn mua một ít linh dược. Không thể nào chậm trễ được."

"Linh dược? Linh dược gì? Tiểu hữu cần mua gì thì Linh Dược Các bao hết. Phiêu Phiêu! Mau mang những linh dược hắn đang đến đây!"

Đại sư Tiêu Mộc nói cực kỳ thoải mái.

Đối với Luyện Đan Đại Sư như ông thì giá trị con người mới đáng quý, còn tùy tiện lấy một ít linh dược thì như con trâu mất vài sợi lông.

"Nếu vậy ta cũng không khách khí."

Lăng Tiêu cười khà khà, như gãi đúng chỗ ngứa, hắn đưa danh sách linh dược cho Liễu Phiêu Phiêu.

Liễu Phiêu Phiêu nhếch miệng, mặc dù không thích nhìn Lăng Tiêu nhưng đây là lệnh của sư tôn, nàng ta cũng chỉ có cánh tuân lệnh.

Nhưng khi nhìn danh sách của Lăng Tiêu, mặt nàng lúc xanh lúc trắng.

"Cỏ Hóa Long, máu tinh thuần của yêu thú cấp năm, hoa Vô Ngân, tua dây m Dương... Tên kia! Ngươi đến đây để tống tiền đúng không?"

Liễu Phiêu Phiêu nói nghiến răng nghiến lợi, những linh dược của Lăng Tiêu cái nào cũng là vật quý giá, giá trị mấy trăm ngàn linh thạch thượng phẩm.

Ban đầu nàng nghĩ linh dược Lăng Tiêu cần cũng chỉ là để Khai Mạch cảnh tu luyện, nhưng thật không ngờ tên này chặt chém đẹp!

Coi như là đại sư Tiêu Mộc giàu có cũng không có thể hào phóng như vậy.

"Cỏ Hóa Long, máu tinh thuần của yêu thú cấp năm?! Tiểu hữu! Chẳng lẽ đây là..." Đại sư Tiêu Mộc như nghĩ tới điều gì, ánh mắt vô cùng kích động, thấy Lăng Tiêu đưa tay ra ký hiệu đừng nói thì ông cũng không nói thêm.

" Phiêu phiêu! Còn không mau mang đến đây? Những linh dược này cũng là linh dược ta quý nhất, ngươi đích thân mang đến đây!"

Đại sư Tiêu Mộc không kiên nhẫn sai bảo.

"Vâng!"

Liễu Phiêu Phiêu tủi thân vâng lời nhưng nhìn Lăng Tiêu càng không vừa mắt.

"Tiểu hữu, xin mời."

"Mời đại sư đi trước."

Lăng Tiêu thấy lão đầu Tiêu Mộc này rất biết cách ứng xử. Linh dược cần thiết để luyện Hóa Long Đan đều giải quyết, hắn cũng cười ha ha một tiếng, sau đó đi theo đại sư Tiêu Mộc vào đằng trong.

Chiếm được lợi chỗ người ta thì chỉ đường mách lối một chút cũng đáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK