Giọng nói của Nam Cung Hiên lạnh lẽo bi thương, tức giận xông lên não, mặt ông hiện lên màu đỏ hồng không bình thường, máu lại chảy ra ở khóe miệng.
Nói đến đây thì trong lòng của Nam Cung Hiên tràn đầy hối hận. Ban đầu vì nhớ đến công lao của Lâm Sơn cho Trường Sinh Môn. Chuyện của Lăng Tiêu, ông cũng vẫn để cho Lâm Sơn một đường lui, phạt lão ta đóng cửa sám hối.
Nhưng không ngờ, chính hôm nay, Lâm Sơn lại Thiên Ma Điện, Hợp Hoan Tông nội ứng ngoại hợp. Không chỉ phá hủy Hộ Tông Đại Trận của tông môn mà còn đánh lén Nam Cung Hiên, khiến ôngbị thương, sau đó mới có cảnh đệ tử Trường Sinh Môn bị tàn sát như này.
"Phụ thân, người không sao chứ?"
Nam Cung Tình vội vàng tiên lên đỡ Nam Cung Hiên, hai mắt nàng đỏ ửng, vẻ mặt cũng rất đau khổ.
Nàng đã trải qua một trận chém giết thảm thiết, quần áo toàn thân không chỗ nào không dính máu, mà ngay cả trên cánh tay của nàng cũng có mấy vết thương nhìn mà giật mình.
"Ta không sao! Tình nhi, đã khiến con khổ cực rồi, là phụ thân vô dụng, không cứu được con. Nhưng mà còn có Lăng Tiêu, Trường Sinh Môn chắc chắn không diệt vong được. Hắn sẽ báo thù, sẽ tàn sát hết Thiên Ma Điện và Hợp Hoan Tông."
Nam Cung Hiên nhìn Nam Cung Tình, vẻ mặt hiền từ và áy náy."
"Phụ thân! Con không sợ chết! Có thể chết cùng một chỗ với phụ thân, Tình nhi không có gì tiếc nuối! Con cũng tin tưởng hắn....Nhất định hắn sẽ báo thù cho chúng ta!"
Nam Cung Tình lắc đầu, khuôn mặt tái nhợt làm người ta đau lòng.
Chẳng biết tại sao, Nam Cung Tình lại nghĩ tới hồ Tử Nguyệt trong dãy núi Yêu Thú, lần đầu tiên mình và Lăng Tiêu gặp nhau, bị hắn nhìn hết cả người, cảnh bản thân tức giận đuổi giết hắn. Nhớ lúc bên trong rừng trúc, thiếu niên thanh tú kia dáng vẻ tùy ý, trêu đùa mình, rồi dưới ánh trăng chỉ bảo mình. Thật đẹp....
Chỉ là...sẽ không còn được gặp hắn nữa....
Ánh mắt của Nam Cung Tình có chút mê ly, trong nội tâm có một loại cảm xúc kỳ quái.
"Lăng Tiêu? Sắp chết đến nơi rồi mà các ngươi còn trông cậy vào hắn?"
m Quý đứng cạnh Lô Quan Kiệt cất giọng chói tai, cười lạnh: "Hắn giết trưởng lão Mã Ngạn của tông ta, giết đệ tử tông ta. Nếu không phải hắn chạy nhanh thì cũng đã bị ta làm thịt! Nhưng mà bây giờ cho dù có trốn trong Động Thiên Nhân thì sao chứ? Đã mười ngày trôi qua, giờ có khi hắn đã gần chết vì đói rồi. Chờ lúc xử lý xong Trường Sinh Môn, chúng ta sẽ tiếng vào đánh Động Thiên Nhân, tiễn tên kia đi cùng các ngươi."
"Các ngươi không giết nổi hắn!"
Đại trưởng lão đứng ở một chỗ, nói mệt nhọc, nhưng ánh mắt lại vẫn còn thần thái uy nghiêm. "Hắn là kỳ nhân trong vạn người, dùng tu vi Khai Mạch cảnh đánh bại Hóa Linh Cảnh, Chân Khí Cảnh chém giết Hóa Linh Cảnh tầng thứ chín, cũng giết chết Mã Ngạn Long Hổ Cảnh của các ngươi. Chờ thời điểm hắn đạt đến Hóa Linh Cảnh, chắc chắn hắn sẽ lại tạo ra kỳ tích! Các ngươi vĩnh viễn không thể biết được tiềm lực của hắn mạnh như thế nào! Có lẽ Động Thiên Nhân các ngươi xem ra là lồng giam, nhưng với hắn... có khi lại là vùng biển để cá chép hóa rồng!"
"Không sai! Thánh tử vĩnh viễn không thua! Trước kia không thua, sau này cũng sẽ không thua."
"Thiên Ma Điện và Hợp Hoan Tông, các ngươi chờ chết đi!"
"Ta có chết thì sao? Không bao lâu nữa, Thánh tử sẽ đưa các ngươi đến gặp ta."
"Thánh tử bất tử! Trường Sinh bất diệt!"
"..."
Lưu Truyện Hùng, Đặng Á Lâm và rất nhiều đệ tử khác ban đầu ánh mắt đầy tuyệt vọng nhưng giờ thần thái lại tự tin. Cả một đám người đều hô to giống nhau, đây là tiếng nói từ tận tâm can.
Hình ảnh cao ngất đó, có khả năng sáng tạo ra những thứ không thể ngờ được, hoàn toàn là kỳ tích. Tất cả mọi người để tin tưởng hắn, không cần lý do gì cả.
Sở hữu tất cả đệ tử của Trường Sinh Môn đều lặng lẽ nhặt kiếm lên.
Nắm chặt, mắt nhìn thẳng!
Giống như muốn dồn hết sinh mạng của mình vào thanh kiếm trong tay.
Chiến ý của họ như đang hòa vào nhau, giống như hội tụ thành lực lượng thần bí, có thể phá vỡ không gian, đánh tan thành mây mù.
"Mầm tử chí? Nếu như các ngươi ngu xuẩn không tỉnh ngộ. Vậy thì chết hết đi!"
m Quý yên lặng nhìn mọi người Trường Sinh Môn trước mắt, cười lạnh một tiếng, phất phất tay nói.
"Giết!"
"Giết!"
Giống như hai đường sáng đánh vào nhau, khơi dậy sóng to gió lớn, lao nhanh về phía trước, sát ý ngút trời. Trường Sinh Môn mở ra bài ca đưa tiễn cuối cùng.
Sinh tử không màng, Trường Sinh bất diệt!
Giờ phút này, Lăng Tiêu đã đến dưới chân Trường Sinh Môn. Nghe được câu nói chấn động núi sông, hắn bàng hoàng, mắt hắn hiện rõ sát cơ.
"Không được!"
Lăng Tiêu thúc dục Vân Long Cửu Biến tới cực hạn, cả người hóa giao long, xẹt nhanh qua mây mù, phóng về núi Trường Sinh.
Trong lòng Lăng Tiêu gấp muốn chết rồi, lửa giận tuôn trào, nhưng càng như vậy hắn càng bình tĩnh, lạnh lùng sắc bén như có thể xuyên thủng tất cả.
"Trường Sinh Phong Thần, Tử Tiêu Thần Lôi, xuất hiện cho ta."
Hai tay Lăng Tiêu kết ấn, lấy tinh thần lực phát động nơi nào đó trên núi Trường Sinh, đồng thời chân khí cả người hóa thành phù văn màu vàng sáng chói, bay ra bốn phía.
Mưa ánh sáng tràn ngập, núi cao chấn động.
Một sự giao động kỳ dị tràn ra, giống như quái vật xa xưa ngủ say thức tỉnh, từ từ mở đôi mắt là có thể giết vạn vật.
"Dám mưu toan phá Đại Trận Trường Sinh Phong Thần? Đáng chết!"
Mắt Lăng Tiêu sáng lên, cũng cảm giác được đại trận có chút không vững, như có sức mạnh nào đó níu giữ.
Lăng Tiêu cuối cùng cũng hiểu vì sao Thiên Ma Điện và Hợp Hoan Tông có thể một đường thông suốt lên núi Trường Sinh, là vì có người phá hủy Đại Trận Trường Sinh Phong Thần.
Biết bí mật của đại trận và có thể động tay chân thì không cần suy nghĩ quá nhiều, Lăng Tiêu lập tức có thể đoán ra là Lâm Sơn.
"Ngươi đã muốn chết vậy ta tiễn người một đoạn! Chẳng qua chỉ là Tông Sư Cảnh mà cũng muốn phá đại trận? Nằm mơ giữa ban ngày!"
Ánh mắt của Lăng Tiêu đỏ rực, hắn không hề giữ lại chân khí không trong người, mà mang tất cả ra kết thành ấn, phù văn màu vàng xuất hiện càng nhiều.
ẦM!
Đất rung núi chuyển, sự giao động không gian rõ mồn một, sấm sét từng đợt nổ vang, bao phủ cả núi Trường Sinh.
Mà những sấm sét kia lại tập trung về phía Lăng Tiêu, nháy mắt trở nên quy thuận, trực tiếp hóa thành một đường sét khổng lồ, bay thẳng về đỉnh núi Trường Sinh.
Long Phi Thiên, Chiến Phá Thương Khung!
Lăng Tiêu bây giờ chân đạm sấm sét, tóc đen tung bay, ánh mắt lạnh thấu xương, kim quang sáng chói, sấm sét bao phủ quanh người tản ra một loại uy nghiêm như trời đất, giống Chiến Thần tuyệt thế!
Mà giờ khắc này, chiến ý và sát cơ của Lăng Tiêu cũng tích góp tới cực hạn rồi. Sất sét đầy trời như hiểu y cảu hắn mà di chuyển, biết núi Trường Sinh này thành một mảnh tập kết.
Giết Lâm Sơn!
Diệt Hợp Hoan Tông!
Diệt Thiên Ma Điện!
Hủy diệt tất cả ai dám đối nghịch với hắn!