“Tề sư huynh, Lữ sư tỷ! Thánh tử đang bế quan tu luyện, các ngươi có chuyện gì thì nói trực tiếp với ta. Ta sẽ truyền lời đến Thánh tử!”
Lưu Truyện Hùng thản nhiên nói, tất nhiên là đứng ngay trước mặt Tề Nguyên Hóa và Lữ Lệ San.
"Đúng vậy! Các ngươi không thể đi vào!"
Cổ Chung cũng ủng hộ nói.
“To gan!”
Mắt Tề Nguyên Hóa liếc xéo. Hắn không thể ngờ rằng hai tên đệ tử nội môn nho nhỏ này mà cũng dám đứng ra ngăn cản hắn? Phải biết rằng, với thân phận của bọn họ, ở trong cả Trường Sinh Môn này, bọn họ đều là những người như vầng trăng được mọi người ngưỡng mộ vây quanh, ai lại dám không nghe lời họ?
"Cút ngay cho ta!"
Tề Nguyên Hóa là một kẻ kiêu ngạo vô cùng. Hắn không muốn nghe Lưu Truyện Hùng và Cổ Chung giải thích gì cả. Nhìn thấy hai tên này không biết điều gì cả, hắn trực tiếp ra tay.
Oành!
Tề Nguyên Hóa đánh ra một trưởng. Gió bụi xung quanh tràn đến, như đều chịu sự khống chế của hắn, ngang nhiên lao về phía hai người Cổ Chung.
“Phong Vân Chưởng?”
Sắc mặt Lưu truyện Hùng biến đổi. Hắn nhận ra đây là môn võ học Huyền cấp tuyệt phẩm. Hơn nữa Tề Nguyên Hóa có tu vi Hóa Tiên cảnh, cho nên sức bộc phá cực kỳ mạnh.
Keng!
Lưu Truyện Hùng không dám chậm trễ. Trong nháy mắt hắn rút thanh kiếm to phía sau ra, Tiên thiên chân khí ngưng tụ quanh người, kiếm quang hội tụ lại cùng một chỗ, bổ về phía Phong Vân Chưởng của Tề Nguyên Hóa.
Một kiếm này khí thế phi phàm, kiếm quang bao phủ hư không, có xu hướng vợt lên vòm trời xanh, hòa tan hơi thở của sao trời.
Đây chính là Thiên Kiếm Quyết mà Lăng Tiêu truyền cho hắn.
Tuy rằng gần đây, hắn mới lĩnh ngộ được một chút da lông bên ngoài, nhưng mạnh hơn vô số lần so với những kiếm quyết mà hắn đã luyện trước đây.
Ầm!
Phong Vân Chưởng mà Tề Nguyên Hóa ngưng tụ ra, lại bị một kiếm của Lưu Truyện Hùng đánh tan, hơn nữa khí thế mà thanh kiếm phát ra khiến cho hắn cảm thấy kinh hồn.
Phanh!
Nhưng dù sao Tề Nguyên Hóa cũng có tu vi Hóa Tiên cảnh tầng bảy, hơn Lưu truyện Hùng một đại cảnh giới. Lực lượng mạnh mẽ của Phong Vân Chưởng cuối cùng cũng làm tan nát vô số kiếm quang, đạp mạnh lên thanh kiếm kiếm.
Một năng lượng cực lớn đánh úp lại làm Lưu Truyện Hùng phải liên tục lùi về sau vài bước, khí huyết trào lên cuồn cuộn.
“Thế mà tiếp được một chưởng của ta. Đây là kiếm pháp gì?”
Tề Nguyên Hóa khá tò mò. Tuy rằng hắn không biết Lưu Truyện Hùng tu luyện võ học nào, nhưng mà mắt nhìn vẫn có. Trong lần so chiêu đầu tiên này, hắn cảm giác được kiếm pháp này không tầm thường chút nào.
Cái loại mà có thể bao phủ cả vòm trời như kia, ngay cả sao trời cũng có thể dao động, thậm chí ngay cả Thất Tinh Hóa Nguyệt Kiếm cũng có chút không bằng.
“Nhất định là do cấp bậc của võ học. Nói không chừng là địa cấp trung cấp!”
Trong đôi mắt Tề Nguyên Hóa là vẻ tham lâm. Nếu mình có thể luyện được loại võ học này, đến lúc đó có thể tung hoành thiên hạ, nơi nào cũng có thể đi?
Tuy rằng suy nghĩ như vậy, nhưng mà ngoài mặt Tề Nguyên Hóa lại quát to một tiếng: “To gan! Ngươi dám ra tay đánh sư huynh. Xem ra hôm nay ta phải dạy bảo ngươi một chút mới được!”
Sát khí lúc nãy trong mắt Tề Nguyên Hóa đã biến mất. Hắn quyết định, trước tiên phải bắt Lưu Truyện Hùng, từ từ ép hỏi được môn võ học này đã.
Ầm!
Tề Nguyên Hóa dùng toàn lực ra tay.
Gió mây trời đất dao động, Tiên thiên chân khí tỏa ra liên tục. Khắp trời đều là những hình ảnh của chưởng ấn thật lớn, chụp xuống chỗ Lưu Truyện Hùng.
Lưu Truyện Hùng chỉ ngăn cản được mấy chiêu, rất nhanh đã rơi xuống thế hạ phong. Dù sao tu vi của hắn còn quá yếu.
Oành!
Đến cuối cùng, mấy chưởng của Tề Nguyên Hóa chụp trúng người Lưu Truyện Hùng, trực tiếp đánh bay hắn.
"Đại ca!"
Cổ Chung rống lớn một tiếng, vội vàng chạy lại đỡ Lưu Truyện Hùng đứng dậy. Hắn nhìn Tề Nguyên Hóa đầy vẻ hận thù.
“Ta liều mạng với ngươi!”
Cổ Chung hét lên, khí huyết dâng trào. Cơ thể phồng lên, một loại khí tức điên cuồng phát ra. Hắn nhảy lên như một con trâu mạnh mẽ đang phẫn nộ, quyền thế đánh ra mạnh mẽ nhất từ trước đến nay, lao đến Tề Nguyên Hóa.
"Cổ Chung, mau trở lại!"
Lưu Truyện Hùng không để ý mình vừa hộc máu, sốt ruột hô một tiếng.
Ngay cả chính mình còn không phải là đối thủ của Tề Nguyên Hóa, Cổ Chung đi thì có ích lợi gì? Hơn nữa Tề Nguyên Hóa ra tay ác độc như thế, làm hắn rất lo cho Cổ Chung.
“Muốn chết à!”
Ánh mắt Tề Nguyên Hóa chợt lóe, Phong Vân Chưởng lại đánh ra, tu vi Hóa Tiên Cảnh bùng bổ hoàn toàn, một lần nữa đánh bay Cổ Chung, khiến hắn nện thật mạnh vào trong rừng trúc xa xa kia, không biết sống chết thế nào.
Mà lần giao chiến này, đã khiến Lăng Tiêu đang tĩnh tâm thiền định tỉnh lại. Khi hắn cảm nhận được tình hình bên ngoài, hai mắt hắn trở nên sắc lạnh vô cùng.
“Dám dương oai ở Cầm Sắt các, ngươi thật sự là to gan lớn mật!”
Lăng Tiêu quát to một tiếng, từ trong Cầm Sắt các lao vút ra. Vừa nhìn thấy Tề Nguyên Hóa, hắn ra tay đánh luôn một quyền.
"Lăng Tiêu?"
Tề Nguyên Hóa vừa thấy Lăng Tiêu xuất hiện, nhất thời biến sắc. Hắn thầm nghĩ không ổn rồi. Sát tinh này dám giết Lâm hạo Vũ. Vừa nghĩ đến đây khí thế của hắn đã yếu đi vài phần.
Nhưng Lăng Tiêu đã ra tay, hắn cũng không thể không ngăn cản, Phong Vân Chưởng trực tiếp bùng nổ!
Oành!
Quyền chưởng giao nhau, Tề Nguyên Hóa đã biết bản thân mình mắc sai lầm rồi.
Một năng lượng hùng hồn đánh úp lại, trực tiếp phá tan phòng ngự của Tề Nguyên Hóa, rồi đập vào trong cơ thể hắn.
Quyền kia vừa mới ra, mang theo khí thế của Kim Cương Phục Ma, nháy mắt đã đập bay Tề Nguyên Hóa ra ngoài.
Răng rắc!
Chỉ nghe thấy tiếng vang rất nhỏ, Tề Nguyên Hóa gãy mất một cánh tay. Đau đớn kịch liệt ấp đến khiến hắn không nhịn được, hét thảm một tiếng, rồi rơi uỵch xuống dưới đất.
“Phế một tay của ngươi là cảnh cáo. Nếu còn dám đến Cầm Sắt các của ta diễu võ dương oai, giết không tha!”
Lăng Tiêu lạnh lùng nói.
Hắn không ngờ sau khi giết Lâm Hạo Vũ rồi, mà còn có kẻ muốn chết tới đây. Nhưng mà hắn cũng đoán được, hai tên này chỉ sợ là thuộc hạ của Lâm Sơn.
“Lăng Tiêu, ngươi thật sự là càn quấy!”
Lữ Lệ San nhịn không được quát lên. Nàng ta chỉ vào Lăng Tiêu nói: “Chúng ta phụng lệnh Thái thượng trưởng lão, áp giải ngươi đến hội nghị phán quyết trưởng lão. Ngươi dám đả thương Tề sư huynh, là muốn tạo phản sao?”
“Hội nghị phán quyết trưởng lão?”
Ánh mắt Lăng Tiêu lóe lên, nhưng mà vào lúc này, chính tiếng chuông trầm bổng vang lên, chấn động cả Trường Sinh môn.
“Đúng vậy! Lăng Tiêu, ngươi giết Lâm sư huynh, tội ác tày trời, Thái thượng trưởng lão mời dự họp hội nghị phán quyết trưởng lão, phải trị tội ngươi. Còn không mau giơ tay chịu trói, nếu không ngươi chịu chết đi!”
Sắc mặt Tề Nguyên Hóa tái nhợt, hắn đứng lên, băng bó cánh tay của mình rồi nhìn Lăng Tiêu đầy oán độc.
“Thật ồn ào!
Lăng Tiêu lạnh lùng, phất tay một cái
Ba!
Cái tát này nhanh như điện giật. Tề Nguyên Hóa không kịp phản ứng đã bị tát bay ra ngoài lần nữa.
“Thánh tử, người không thể đi! Trong lịch sử của Trường Sinh môn, ai mà bị hội đồng phán quyết trưởng lão thẩm tra và xét xử, kết cục đều cực kỳ thê thảm! Người nhanh trốn đi, trốn càng xa càng tốt!”
Lúc này, ngay cả Vương Hàm cũng đi ra, sợ hãi nói.