Quát người ta xong lạnh lùng bỏ đi.
Đi được một lát thì quay lại, kít cái xe rõ to, chỉ trỏ ra lệnh cho Thu lên chứ. Lên thì lên, sợ à mà không lên?
Đang đau chân, có người đèo càng tốt nhá.
To mồm chút thôi, sợ thật ý, nhưng bây giờ, ngay tại thời điểm này lại thấy bạn dễ thương gì đâu à?
Nhá, còn biết quay lên lớp lấy balô hộ tớ nhá.
Rồi thì là vé xe tớ để hẳn trong cái hộp bút đẹp đó, thế nào mà cậu ấy cũng biết để tìm, công nhận đầu óc quan sát tốt nhỉ?
-“Khôi, lúc nãy nói thế là sao?”
-“…”
-“Khôi thích Thu hả?”
-“Ê, khinh nhau à? Trả lời đi chứ?”
-“…”
-“Hay là coi Thu là bạn thân nhất? Hay quý Thu hơn người khác?”
-“Quý thì được chứ thích thì không được đâu, tớ là tớ phải tập trung học để đi du học đấy.”
-“…”
Bực thật đó, lúc nãy còn máu thế cơ mà, bây giờ đã im thin thít rồi, cứ thế đạp thôi, chẳng thèm trả lời tớ gì sất, coi thường nhau quá thể đáng á.
Làm mình ăn dưa bở nè, tưởng người ta thương mình. Làm mình hố nặng nè.
Thu ấm ức ghê cơ, nói một thôi một hồi.
-“Này nha, ở cạnh nhà tớ có cái chị gì xinh lắm ý, xong cũng được anh nhà giàu tán, mấy ngày đầu anh ấy còn xách cả dép cho đi cơ, một bước cưng hai bước nựng, mua cho bao nhiêu là đồ đẹp ý. Rồi sao Khôi biết không? Được mấy tháng chơi chán anh ấy đi với chị khác nhé, chị này hỏi thì bị anh ấy tát với đánh cho bầm tím luôn cơ…”
-“…”
-“Có thể Khôi chối là sẽ không xấu xa như anh đó, nhưng Khôi nghe câu này bao giờ chưa, gần vua như gần cọp ấy, lúc vui vẻ thì không sao, như giờ nè, tớ tự dưng thấy không lo lắng lắm đâu. Nhưng tới lúc giận nhau cãi nhau xảy ra xô xát ý, cuộc đời này làm sao mà nói trước được cái gì?”
-“…”
-“Ý Thu muốn nói là Thu không có bị ĐIÊN. Luận điểm luận chứng Thu đưa ra rõ ràng rồi đấy, giờ đến lượt Khôi, phản biện gì thì phản biện đi.”
-“Ê, điếc à? Nói chuyện với Khôi ức ức ý, thà nói chuyện với cái đầu gối còn sướng hơn á!”
…
Thu nói khản cả cổ mà Khôi không có phản ứng gì hết, đưa tớ về rồi nhảy xuống, véo má một phát xong chạy ra chỗ bác lái xe nhà cậu ấy đang đợi.
Ba mẹ trông thấy liền trêu chứ.
-“Ái chà chà, con gái hôm nay có người đưa về cơ à.”
Tớ ngượng đỏ cả má ý, người nóng nóng ngại ngại, nhỡ miệng bảo.
-“Không, chỉ hôm nay con bị đau chân thôi. Chứ con quyết định không chơi với bạn ấy rồi. Khôi thực chất là một con quỷ ác độc đó.”
-“THU!”
Ớ, đang định đi cất đồ thì ba quát giật cả mình.
-“Đứng đó, con gái con lứa, nói năng thế à? Con gọi bạn là quỷ thế con là gì? Thiên thần hay tiên nữ? Ba mẹ cho con ăn học đàng hoàng mà con như thế à?”
Eo, ba tớ trợn mắt trừng trừng kìa, run hết cả người. May mà mẹ kịp thời nhảy vào không thì hôm nay Thu toi.
-“Mình bình tĩnh, con còn nhỏ mà. Thu à, nếu con thân thiết với bạn thì bông đùa còn được, chứ những từ ngữ miệt thị về người con ghét như chửi họ là quỷ, ngu, khuyết não, rắn độc, rác rưởi…con đừng bao giờ dùng nữa. Việc mạt sát người khác chính là tự hạ nhục mình đó. Nếu con muốn tranh luận thì dùng lời lẽ nhẹ nhàng, thái độ chân thành giải thích cho họ hiểu.”
-“Mẹ con nói đúng đấy. Ai quý thì giải thích, ai lạ thì bỏ đi, đừng quan tâm nữa. Con gái lớn rồi, không được thốt ra những lời khó nghe.”
Tớ ngẫm nghĩ một lúc, có chỗ hiểu, có chỗ không nên phải hỏi lại ngay lập tức.
-“Các bác ngoài chợ vẫn nói đấy thôi, ba bảo các bác là người tốt mà.”
-“Ngốc ạ, điều hay không học lại đi học điều dở? Tuỳ hoàn cảnh thôi, con xem các bác bán hàng có dám nói thế với khách không? Với lại họ đã bao giờ dạy con cái chửi bậy chưa?”
Ba cáu, mẹ hiền hoà phân tích.
-“Các cô già rồi quen miệng khó sửa. Nóng giận đôi khi làm người ta mất tự chủ thôi chứ không phải họ là người xấu, nhưng Tây Thu chả nhẽ không muốn trở thành cô bé dễ thương được nhiều người yêu quý sao? Nếu con học được cách nhịn và kiềm chế bản thân thì là tốt…”
Rồi, thầy u phân tích thế thì Thu ngấm rồi. Không ngờ được lăng mạ ai đó lại khiến bản thân trở nên tầm thường á. Ô tô kê, tớ phải ghi vào giấy nhớ để lưu ý giữ mồm giữ miệng vậy. Hai đồng chí còn nói nhiều chuyện lắm, giờ mới ngộ ra, học làm người cũng khó không kém học văn hoá đâu nhá, hơi bị phức tạp đấy.
Đẹp người có khi lại dễ, nhiều tiền phẫu thuật son phấn trát cái là xong.
Nhưng mà đẹp hồn, tâm sạch sẽ, cũng tốn công rèn giũa ra phết. Thôi tháng ngày còn dài, ba mẹ bảo Thu cứ từ từ mà trau dồi, hai người luôn ở bên.
Còn về Khôi tớ cũng chẳng biết nữa, tại sau đợt đấy bận lắm ý. Trường các cậu có thế không nhỉ? Cứ kiểm tra một cái là các môn ồ ạt hết cả, liên miên luôn, học đến bù hết cả đầu, không còn thời gian mà nghĩ ngợi lung tung.
Khiếp, gần hai tuần liền não bộ quay như chong chóng, Thu nhọc quá sổ mũi cứ sụt sịt hoài. Hôm nay còn nốt môn Toán nữa thui ý, cố lên, sắp xong rồi, đề lần này chẳng biết do dễ hay do Thu học khá lên nữa, làm được hết nhá.
Thường thì Hưng đi thu bài, nhưng một số thầy cô hay thích sai học trò cưng đi hơn, nên là đợt này là Khôi. Lúc cậu ấy đi gần tới chẳng hiểu sao tim tớ cứ đập mạnh mạnh kiểu gì ý, run ơi là run.
Hai tay ngay ngắn khoanh trên bàn, chỉ đợi người ta cầm bài thui. Thế nào mà không thấy bạn lấy, ngón trỏ của cậu ấy chỉ vào ý c ngay bài số một của tớ. Thu cũng ngó theo, ối dồi ôi, chết toi.
Đề yêu cầu tìm giá trị của tham số để bất phương trình lớn hơn 0 nghiệm đúng mà tớ lại đọc thành nhỏ hơn 0. Sao nhầm lẫn tai hại vậy cơ chứ? Học nhiều quá mụ người xừ nó rồi.
Khôi bỏ sang dãy bên kia, tớ lấm lét ngó quanh, thấy mấy đứa khác vẫn còn cố viết liền tranh thủ gạch đi làm lại, trời đất quỷ thần ơi, số hên không chịu được, may mà ý ngắn ngoáy lại có chưa đầy hai phút là xong.
Cậu ấy thu hết bài của cả lớp rồi mới quay lại chỗ tớ, sau đó thì chạy xuống phòng hội đồng nộp.
Hú hồn.
Khôi siêu nhỉ? Não chứa gì không biết, liếc qua tý mà đã biết mình sai rồi. Ngẫm nghĩ linh tinh tự nhiên thấy bạn đứng trước mặt mình chứ, áp chai nước lạnh lơi là lạnh vào má tớ, mấy đứa con gái bên trên nhìn xuống thì lườm Thu rõ đau.
-“Cảm ơn Khôi.”
Cậu ấy chẳng nói gì cả, bỏ về chỗ ngồi vẽ. Từ ngày bạn chuyển lên đấy hình như Chi với Huệ chẳng bao giờ ra chơi nữa thì phải, cả buổi ngồi ngắm tranh, hạnh phúc ghê ta.
Thu cũng khổ, bớt sợ đi một chút lại muốn gần gần, chơi với bạn nhiều hơn một chút. Mà ngại, chẳng biết mở lời ra sao cả.
Chiều học phụ đạo xong trời đổ mưa rào à, Tây Thu để áo mưa ngoài xe nên chắc đợi trời ngớt ngớt mới ra lấy. Đang đứng thẩn thơ thì có người vỗ vai, bạn vứt cho cái ô đen rồi không nói không rằng đi thẳng.
Thu bị đơ một lát rồi thấy Khôi dầm mưa thương thương á nên gọi bạn, vừa gọi vừa chạy theo. Cậu ấy cũng dừng lại đợi tớ, xong là hai đứa che chung ô luôn ý. Mưa lạnh mà cứ thấy ấm ấm lòng sao á, vui không tả nổi.
Mà quãng đường từ lớp ra tới cổng trường ngắn thật đó, tý đã hết rồi. Tớ định quay lại lấy xe đạp thì bạn giật giật, xong kéo vào ghế sau ô tô cùng. Bác tài xế biết tên tớ nha, bác bảo.
-“Mưa thế này thì thôi đi về cùng bác với Khôi, đưa vé lát bác nhờ người mang xe Thu về.”
Bạn gật gật.
Tớ ngại ngại.
Bạn kéo ô, đóng cửa sầm, bác khởi động. Tớ hết đường từ chối.
Khôi đưa cho cái khăn lau tóc rồi ngồi dựa vào cửa kính nhá, tớ thì nói chuyện linh tinh với bác, thỉnh thoảng cậu ấy nhìn qua cười cười. Xong xe chật hay sao ý, có đôi lúc tay Khôi với tay Thu bị chạm vào nhau, vô tình thôi, chút chút thôi mà sao run quá trời quá đất luôn.
Mặt đỏ phừng phừng á, ngượng suốt cả quãng đường.
Tối đó về tớ xao xuyến thổn thức lạ lắm ý, nghĩ lại mọi thứ thấy Khôi tốt ghê gớm luôn, hay là tớ lo thừa rồi nhỉ, chắc bạn chẳng bao giờ bắt nạt mình đâu nhỉ?
“Ê, Khôi còn ghét Thu vụ đó không?”
Tớ nhắn tin. Phải ba mươi phút sau mới thấy rep á, không hiểu suy nghĩ lâu hay là bận nữa.
“Vụ gì? Khôi chẳng bao giờ ghét Thu cả.”
“Thì vụ Thu sợ Khôi đó, Khôi bảo Thu điên á?”
“Điên nhưng đáng yêu mà. ”
Á, có phải cậu ấy nhắn không thế?
Hay bị trộm vào nhà cướp điện thoại hả? Tim tớ đập dữ lắm, mãi mới bình tĩnh được để soạn tiếp.
“Bây giờ Thu cảm thấy hết sợ Khôi rồi, cho Thu chơi lại với Khôi được không?”
Nín thở đợi bạn trả lời, mà đợi hoài không thấy. Đến sáng hôm sau cũng không có luôn, buồn hết cả người.
Định đến trường hỏi, mà tới lớp thì không thấy Khôi đi học. Sáng nghỉ chiều cũng nghỉ luôn á. Rồi hết tiết đột nhiên Hưng lên bục giảng thông báo rõ to.
-“Lớp mình mỗi người nộp ba triệu lát thăm đồng chí Khôi đang nằm viện, còn thừa đi ăn liên hoan.”
Cả lớp hoang mang, tớ thì cảm giác cứ như là vừa nghe tin vịt trên báo lá cải ý, ấp úng hỏi lại.
-“Khôi…Khôi bị sao…hả Hưng?”
-“Ung thư giai đoạn cuối, sắp chết rồi nhưng thôi nhà Thu nghèo thì nộp tiền thăm nom làm gì, dù sao hai người cũng đang ghét nhau mà.”
Gì vậy? Đùa à?
Tớ đã cố nhịn lắm rồi ý, tại sợ bọn nó nhìn thấy lại cười nhạo, mà sau bị bộc phát. Nước mắt nó cứ chảy ra không à, càng lau càng chảy nhiều. Sao Khôi lại chết cơ chứ, dù Khôi có đánh người mạnh tay thật nhưng suy đi tính lại thì vẫn là người tốt mà.
Người tốt như vậy chết thì uổng lắm.