-“…”
-“Là ai?”
Cả lớp vẫn rộn ràng chuẩn bị giầy và đồ thể dục, không ai thèm để ý tới tớ cả. Hay thật, chắc phải dùng biện pháp mạnh thôi.
Tớ đứng lên bục giảng, cầm cái thước dài của cô giáo, phang mạnh một phát xuống bàn, tiếng cạch rất to, bây giờ thì tất cả cùng nhìn lên rồi.
-“Ai làm trò này mau xin lỗi tớ!”
Mọi người có vẻ khinh khỉnh, một số bạn còn cười nhạt.
Để xem các cậu còn cười được tới bao giờ nữa?
-“Nếu ngoan cố, tớ lập tức mặc cái áo này đi học thể dục, để thầy nhìn thấy thì người gây ra việc này chắc chắn không thoát. Nhẹ thì chống đẩy cả giờ, nặng thì chắc mời phụ huynh…”
Phía dưới im phăng phắc, tớ tức người chốt hạ.
-“Được, không ai nhận chứ gì? Vậy tớ đi thay đồ ngay bây giờ…”
Có vài bạn băn khoăn rồi nha, vài bạn mặt mày tái mét. Sao, tưởng Tây Thu này dễ bắt nạt hả, tưởng tớ sẽ cầm cái áo về chỗ khóc rưng rức ư? Còn mơ nhé!
Một lúc thì thần đồng lớp tớ, bạn Béo đứng ra giữa lớp, lí nhí bảo.
-“Mình xin lỗi Tây Thu.”
Béo hiền khô, làm sao dám chơi trò này. Tuy nhiên bạn ấy thích thầm ai, nhận thay ai thì mọi người đều hiểu. Nhưng thôi, tớ chẳng muốn làm to chuyện nên dõng dạc tuyên bố.
-“Vậy thì Béo xin nghỉ tiết thể dục đi, đưa đồng phục của cậu tớ mặc.”
Bạn ấy đang định đồng ý thì An Chi, hotgirl lớp tớ lên tiếng.
-“Hôm nay tôi mệt, bạn lấy áo tôi đi, dù sao áo Béo cũng rộng…”
Gọi là có khí chất đấy, tuy chưa dám đứng ra nhận trách nhiệm nhưng thôi, thế là đáng khen rồi, tớ chẳng thèm nói nữa, lấy luôn đồng phục của Chi để mặc.
…
Ở trường tớ chú trọng rèn luyện thể chất lắm, một tuần bốn tiết thể dục cộng thêm các hoạt động ngoại khoá như nhảy hiphop, bơi, bóng chuyền, lắc vòng…Thầy cô đều khuyến khích học sinh mỗi người nên đăng kí một câu lạc bộ để sinh hoạt.
Tớ thì bận nên chưa đăng kí gì cả.
Thầy giáo thể dục lớp tớ thì vui tính phải biết, lần nào học xong nội dung chính cũng cho chạy 1000m, đứa nào về đích trước thì được lên lớp trước.
Các bạn lớp tớ yếu rợt luôn, vừa chạy vừa bò mãi mới về tới đích. Nhất là Béo, lần nào học thể dục xong cũng khổ sở như đi đánh trận về vậy.
Lớp trưởng chạy khá tốt, bạn sẽ là học sinh nổi bật trong giờ thể dục nếu như không có Tây Thu.
Tây Thu chạy rất nhanh, Tây Thu cũng sẽ là học sinh nổi bật nếu như không có Cún.
Nhắc lại cay cú thế cơ chứ, kể cho mà nghe, lần nào tớ với Khôi cũng sát sát nhau ý, kiểu gì mà cứ tầm mấy chục mét cuối là cậu ấy vụt lên như tên lửa ý, làm tớ ba chân bốn cẳng tốc lực vẫn chỉ về nhì.
Ấm ức, rất ấm ức mà.
Học đã thua rồi, đến chạy cũng thua sao?
Không, không thể chấp nhận được.
Phải tiến bộ, nhất định phải tiến bộ, người ta là con người, mình cũng là con người, người ta làm được thì mình cũng sẽ làm được.
-“Hôm nay chạy 1500m, bạn nào về đầu tiên thầy cho vào đội tuyển đi thi giải thành phố, hình như giải nhất được năm trăm ngàn hay sao ý, cũng chẳng là gì nhưng cái quan trọng là danh dự, mấy đứa hiểu không? Chỉ cần mang giải nhất về kì này thầy cho mười phẩy thể dục.”
Hầu hết bọn lớp tớ nghe tới 1500m thì méo cả mặt, chỉ có mấy đứa hứng khởi thôi. Nhất là tớ, vui hết cả người, lúc chuẩn bị vào vị trí còn phừng phừng khí thế khiêu chiến.
-“Khôi thối, nhất định lần này tớ về trước cậu.”
Khôi vẫn như xưa thôi, con người tiếc lời hiếm có, chẳng thèm nói lấy nửa chữ. Khiếp đúng là ngu mà, đang yên đang lành đi kích bác làm gì không biết, để lần này còn chẳng được sêm sêm với người ta nữa, cậu ấy cách tớ cả thế kỉ kia rồi.
Càng về cuối thì sự thể càng thảm hoạ, lúc Khôi chỉ còn 100m là cán đích thì tớ cách cậu ấy tẫn 200m, Hưng xếp thứ ba nhưng xa tít mù tắp lắm, chẳng đuổi được tớ đâu.
Tự dưng thấy Khôi quay lại, xong không hiểu cậu ấy mệt hay làm sao mà tốc độ chậm lại như rùa ý, trời tớ phải nói mừng húm, tinh thần phấn chấn trông thấy, dồn hết tốc lực lao về phía trước.
Cuối cùng, tin được không, tớ về nhất.
Uầy, cái niềm vui chiến thắng nó sung sướng lắm, vừa thở hồng hộc vừa cười toe toét.
-“Tớ đã nói rồi mà.”
Khôi im lặng, nhưng lại ném chai nước suối về phía tớ, may mà phản ứng nhanh không thì vỡ mặt, tớ vừa tu vừa giảng giải cho cậu ấy.
-“Lần sau chạy đường dài Khôi phải phân bố sao cho đều, lúc đầu chạy bình thường thôi rồi về sau mình tăng tốc, giống như tớ ý. Kiểu của cậu là chắc chạy nhanh quá nên về cuối bị đuối đấy, nên mới thua…”
Tớ có lòng tốt thế mà cậu ấy không nghe.
Khoan đã, có phải cậu ấy vừa cười mỉm không?
-“Khôi cười với Thu à?”
-“…”
-“Ê, Khôi cười lại đi, hay thử nói chuyện với tớ xem nào…”
-“…”
-“Ê…”
-“…”
Cún đi nhanh lắm, thoắt cái đã thấy ra khỏi sân vận động hướng phía căng tin rồi, tớ nhọc quá không đuổi kịp luôn, cái cậu này hồi sức nhanh thật đấy, rõ là lúc nãy còn mệt tới nỗi không lê được về đích cơ mà?
…
Vào lớp, bàn của Hưng lại như thường lệ nhận được một đống sô cô la trái tim và bánh kẹo, các bạn, các chị nhân giờ thể dục lén gửi đồ. Tính riêng trong lớp thì Cún được nhiều bạn để ý hơn nhưng mức độ nổi tiếng toàn trường thì Hưng chiếm ưu thế.
Dễ hiểu thôi, cậu ấy là lớp trưởng, quan hệ rộng, ăn nói có duyên, tiết mục văn nghệ nào cũng tham gia, Hưng mà nhảy thì gọi là đỉnh của đỉnh, nhìn mê lắm.
Tớ liếc đống sô cô la cậu ấy vứt xuống thùng rác mà hơi thèm thèm, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ được ăn kẹo sô cô la đắt tiền như thế, nhưng vì giữ hình tượng nên chẳng dám lượm.
-“Khiếp Thu nhìn Hưng sắp lòi con mắt rồi kìa.”
Minh lớp tớ trêu.
-“Tưởng Thu phe Khôi chứ?”
-“Không, bạn nhầm à, Thu phe Hưng, hồi đầu năm Thu bỏ phiếu cho Hưng mà…”
-“Phải không Thu?”
Các bạn hỏi, chả nhẽ làm mà không dám nhận, tớ ngại ngùng gật đầu. Tự dưng thế nào thấy Khôi đang nhìn mình kì lạ lắm, nhưng rất nhanh cậu ấy lại cúi xuống vẽ vời.
-“Tớ nhìn đống sô cô la của Hưng thôi, tớ tò mò vị của nó…”
Chẳng hiểu sao tớ lại giải thích nữa, thật là không cần thiết mà, cậu ấy cũng đâu có nghe.
Cúi xuống gầm bàn lấy vở chợt thấy chai nước Khôi cho, quay sang thấy cậu ấy không vui liền cố tìm xem có cái gì có thể cho lại cậu ấy không? Có mỗi cái găng tay tớ đang tập móc thôi, mới được một chiếc, nhưng kệ vậy.
-“Sao Khôi buồn? Thu cho Khôi này, hôm nào đan cho Khôi cái nữa nhé.”
-“…”
-“Không được đẹp lắm nhưng rất ấm đấy, bao giờ mùa đông thì đeo.”
-“…”
-“Khôi không nhận thì thôi vậy.”
Tớ đang định về chỗ thì cậu ấy giật lấy. Tâm tình có vẻ tốt lên, cậu ấy luôn vậy, khi buồn sẽ dùng màu tối vẽ tranh mưa gió u ám, khi vui thì tranh cũng tươi sáng hơn hẳn.
Chẳng thể ngờ được, chiếc găng tay đó lại hại Khôi. Chả là lúc vào tiết toán Ngọc My đứng lên thưa cô mất sợi dây chuyền bằng bạc trắng, bên trên có đính đá quý rất giá trị. Không ai chịu nhận nên phải soát đồ kiểm tra, cuối cùng phát hiện ở trong balô Khôi, cụ thể là bên trong cái găng tay của tớ.
Thề có trời là tớ không bao giờ muốn hại Khôi cả.
Sợi dây rất mảnh, lúc đưa cho cậu ấy tớ cũng không để ý nó nằm trong đó. Cô bảo Khôi đứng lên hỏi chuyện.
Tớ lo đến run cầm cập.
Lúc đầu tớ mong cậu ấy đừng khai ra tớ, mang tội ăn cắp thì nặng lắm, còn có thể bị đuổi khỏi trường nữa. Ngàn vạn lần Khôi đừng khai ra tớ.
Nhưng rồi khi Khôi im lặng tớ lại thấy áy náy và hèn hạ.