-“Ê, cậu Cún ơi, cậu không nghe thấy tớ gọi à?”
Cậu ý chẳng trả lời tớ gì cả, tiến thẳng tới cái xe sang trọng đậu ngoài cổng trường. Xe đi vụt mất, tớ cũng không đuổi theo nữa.
Các cậu xem đường lên đỉnh Olympia bao giờ chưa? Cái tấm bảng khen thưởng của tớ nó to như cái tấm của người được giải cao nhất trong chương trình đó ý. Cồng ca cồng kềnh, không làm sao mà mang được về.
Nhưng cũng không muốn bỏ đi, cái này không đổi được ra tiền nhưng nó là danh dự nha, nhất định phải tha về cho hai người kia mát lòng mát dạ.
Loay hoay mãi, may mà có ông lão sửa xe đạp bên vỉa hè cắt cái săm xe hỏng làm thành sợi dây chun dài giúp tớ buộc chặt đằng sau xe.
-“Con cảm ơn ông, mai con đi giao hàng sẽ mang cho ông tào phớ miễn phí.”
-“Ừ, đi cẩn thận đấy!”
Tớ vui vẻ về nhà, bầu trời thật trong xanh, cao và đẹp lắm lắm.
Ôi trời các cậu không tưởng tượng được ba mẹ tớ hôm đó sướng đến mức nào đâu. Ba tớ cầm tấm bảng khen thưởng đi từ đầu chợ tới cuối chợ khoe miết, các bác xem này, con Tây Thu nhà em đấy, tên nó trên đây này.
Về đến nhà, ba tớ đóng đinh treo song song cùng cái biển tào phớ đậu phụ. Mẹ tớ thì gọi là nước mắt như suối, làm tớ rơm rớm theo.
Rồi buổi tối, bà con cô bác hàng xóm láng giềng đều sang chơi cả, người cho cái bút, người cho quyển vở, có anh sộp còn cho hai mươi nghìn cơ. Mọi người cứ vỗ vai liên tục, Tây Thu giỏi quá, Tây Thu sau này dạy con cô học nhé, rồi thì Tây Thu mà phát đạt đừng quên các bác.
…
Đỗ được trường cao, vui thì vui mà cũng hơi sợ, căn bản có năm môn học bằng tiếng anh, tớ sợ lạc hậu không theo kịp rồi bị các bạn chê cười, đâm ra vừa đi giao hàng vừa cắm tai nghe bài suốt ngày luôn.
Càng gần tới ngày nhập học, tớ càng hồi hộp ghê gớm. Tò mò trường mới, lớp mới, bạn bè mới.
Mấy hôm tập dượt đội hình đội ngũ cô chủ nhiệm cho bình bầu ban cán sự, tớ muốn làm chức gì đó lắm mà không được phiếu bầu nào cả.
Nhưng nói chung là được mở rộng tầm mắt. Lớp tớ có hẳn ba bạn nổi tiếng, trong đó có hai bạn nữ là hotgirl, chụp ảnh cho tạp chí suốt. Thiết nghĩ, thân thân mà dụ được hai bạn ý PR hộ cho quán đậu phụ nhà mình thì đắt hàng phải biết nhỉ?
Bạn còn lại là thần đồng, đọc báo thấy bảo bạn này ba tuổi đã biết dịch sách tiếng anh cho xuất bản rồi, hoành tá tràng lắm.
Tớ trước khi gặp mặt lại cứ nghĩ các bạn ấy kinh khủng kì lạ như nào cơ, hoá ra các bạn ấy cũng giống đa số bạn bè tớ trước kia thôi.
Ngoài việc dùng Iphone và tới trường bằng xe bốn bánh thì lúc nghỉ tập các bạn vẫn nói chuyện bằng tiếng việt, cũng thần tượng mấy anh ồ ba, thậm chí trong lớp còn chia bè kết phái.
Có hai phái chính, mỗi bên cùng bảo vệ một luận điểm, một phái cho rằng lớp trưởng hot hơn, phái còn lại cho rằng Cún hot hơn, mà quên chưa kể Cún học cùng lớp với tớ.
À bạn thần đồng kia thì không được lọt danh sách nhé, bạn ấy béo quá mà.
Tớ bỏ phiếu cho Hưng, cậu ấy nhảy đẹp và rất nhiệt tình hoà đồng, đối lập với Cún, tớ chưa bao giờ thấy Cún nói chuyện với ai cả. Khổ nỗi các bạn nữ bây giờ có vẻ thích mẫu nam “nạnh nùng” hay sao mà bên của Cún đông gấp đôi bên tớ.
Lớp trưởng tóc nhuộm đỏ quạch, nghịch lắm, cậu ấy đi tới đâu là không khí sôi động tới đấy. Có lần Hưng đi qua tớ còn trêu vui sao đầu Thu trồng nhiều rễ tre thế? Tóc tớ bị cháy nắng mà, thấy mọi người cười cười tớ cũng đùa lại.
-“Đầu Hưng trông cũng giống hệt bát tiết canh ý!”
Cả lớp tớ ôm bụng nghiêng ngả, có mỗi bạn lớp trưởng là bực mình đi lên hàng đầu, tớ chẳng hiểu sao cậu ấy lại tức nữa? Chỉ biết sáng hôm sau đã thấy cậu ấy đổi màu tóc sang xanh lá cây.
Sau buổi khai giảng là lên xếp chỗ ngồi và nghe cô nhắc nhở, mỗi bàn hai người mà tớ chẳng có ai ngồi cùng cả, không phải vì các bạn ghét tớ chứ? Không phải đâu nhỉ, chắc là do mọi người kết bạn hết với nhau rồi, tớ chưa kịp quen thôi.
Còn hai bàn cuối cùng, một bàn Cún ngồi và một bàn trống.
-“Cún ơi tớ ngồi cạnh Cún được không?”
-“Cún ơi!”
Gọi mà mặt Cún trông ghê lắm, còn lườm lườm nữa, tớ hơi sợ nên đành ngồi một mình một bàn. Lúc về cả lớp rủ nhau đi ăn, tất cả đều đi trừ bạn ấy.
Vào tới quán rồi, xem cái menu mà tớ suýt nữa truỵ tim, đắt cắt cổ vậy trời? Cố gắng lắm mới làm ra vẻ bình thường được, sau đó kiếm cớ nhà có việc bận để lủi về.
Sáng hôm sau, Hưng thông báo hôm qua đi ăn mỗi người hết hai trăm tám, thôi đóng quỹ lớp một triệu luôn để liên hoan dần.
What? Một triệu?
Có nhầm không thế? Vậy mà nhìn kìa, các cậu ấy lần lượt rút ví đưa luôn, cứ như chỉ là mười ngàn thôi ấy! Tớ vinh dự được học với toàn con đại gia chăng?
Tới lượt Cún, ôi thầm cầu nguyện.
Không thể tin nổi, cậu ấy dù không đi ăn mà vẫn nộp tiền, chẳng thèm thắc mắc. Rốt cuộc cũng đến mình, hết cách rồi, đành đứng lên hít một hơi thật sâu, lí nhí.
-“Tớ…có thể nào… tớ…không nộp quỹ lớp được không? Tớ sẽ không đi ăn buổi nào cả.”
Vừa dứt lời, cả lớp quay lại nhìn, cứ như kiểu tớ là sinh vật ngoài hành tinh vậy? Chưa bao giờ tớ thấy lạc lõng đến thế!!!