• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quách Diệc Kỳ trợn tròn mắt, làm cách gì cũng không dám tin tưởng rằng đây chính là gương mặt thật sự của Thời Tây ẩn đằng sau chiếc nón lưỡi trai kia. Hồi lâu, cô mới phục hồi tinh thần lại, bị nhiều người nhìn như vậy làm cho cô có cảm giác xấu hổ. Lần đầu tiên có người bêu xấu cô trước mặt nhiều người như vậy, cô thẹn quá thành giận, cầm cuốn sách trên bàn ném tới: "Cậu cho rằng cậu là ai?"

Thời Tây dễ dàng chụp lại cuốn sách, không chút khách khí ném trở lại, đập trúng vào mặt của Quách Diệc Kỳ: "Vậy cô cho rằng cô là ai?" Trong mắt Thời Tây, hắn không phân biệt giới tính. Hắn sẽ không vì đối phương là nữ sinh mà sinh ra loại cảm giác "thương hoa tiếc ngọc" không cần thiết, hắn sẽ không nương tay với người nào, bất kể là nam hay là nữ.

Quách Diệc Kỳ che mặt. Cô trợn tròn đôi mắt, mang theo tức giận và khó chịu. Cảm giác đau đớn xa lạ làm cho cô khóc lên. Từ nhỏ đến lớn, cô được bàn tay của gia đình bảo bọc, chưa từng có ai dám đánh cô.

Quả Tri nhìn Quách Diệc Kỳ, có chút thương hại cô. Vừa định gọi Thời Tây, ai ngờ Quách Diệc Kỳ đột nhiên giống như kẻ điên kêu to lên: "Cậu lại dám đánh tôi? Con mẹ nó, cậu lại dám đánh tôi!!" Vừa nói cô vừa muốn xông lên. Thời Tây nhìn chòng chọc cô một cái. Con ngươi của hắn không chút sắc thái, không chút tình cảm, chỉ mang theo tia lạnh như băng. Tia lạnh như băng này đâm thủng sự tức giận của Quách Diệc Kỳ. Cô lùi bước.

Thời Tây lần nữa quét ánh mắt về phía kia đám nữ sinh khi nãy cùng với Quách Diệc Kỳ trêu chọc Quả Tri, nhàn nhạt mở miệng: "Cái đám ký sinh trùng này!" Nói xong, hắn xoay người đi ra cửa phòng học, lần nữa lên tiếng: "Lời tôi mới nói khi nãy, các cô tốt nhất nhớ rõ cho tôi. Nếu như các cô cảm thấy tôi giống như đang nói đùa, có thể thử một chút."

(@Phong: Lời Thời Tây nói ở cuối chương trước.)

"Thời Tây!" Quả Tri kêu tên của hắn.

"Nếu như là lời khích lệ kỳ quái, thì câm miệng."

Quả Tri bĩu môi, vỗ vỗ ngực, nuốt những lời cảm động định nói vào trong lại. Quả Tri bị Thời Tây đoán trúng, trong miệng cậu chỉ có những lời khích lệ dành cho Thời Tây, dành cho tất cả những chuyện hắn làm.

Ấm áp là cái gì, là Thời Tây a.

Thời Tây đi ra phòng học. Hoa Cốc Vũ ôm tay ở bên ngoài chờ hắn, mang theo nụ cười ý vị thâm trường. Hắn đến gần Thời Tây, lấy cùi chỏ đụng nhẹ cánh tay của Thời Tây: "Này, chuyện này không phải là không liên quan tới cậu sao? Thế nào?" Lời của Hoa Cốc Vũ còn chưa dứt, Thời Tây đưa tay ra đẩy hắn xuống cầu thang. Hoa Cốc Vũ lảo đảo, đứng vững, lớn tiếng kêu la: "Cậu muốn giết tôi sao?!"

"Đúng, tôi muốn như vậy."

"Cậu không nghĩ đến chuyện toàn thế giới sẽ vì mất đi một người đẹp trai mà khóc rống lên sao?"

"Chừng nào thì cậu mới có thể chấp nhận sự thật là dấp dáng của cậu chỉ dừng lại ở hai từ cũng được này đây?"

"Cũng được? Cậu nói tôi cũng được? Cũng được?" Dọc theo đường đi, Hoa Cốc Vũ ở bên tai Thời Tây không ngừng oán trách cái từ này.

Thời Tây không chút biểu cảm đi trở về phòng học của mình, làm cho giáo viên và tất cả học sinh kinh ngạc. Bọn họ nhìn gương mặt đó, chỉ còn dư lại vẻ kinh ngạc. Còn Quả Tri, toàn bộ buổi chiều cậu bị nữ sinh trong lớp vây kín, hỏi thăm những vấn đề không mấy khác nhau.

"Quả Tri, hắn là ai?"

"Thời Tây."

"Dáng dấp của hắn rất tuấn tú!"

"Ừm, hắn không chỉ đẹp trai, mà thành tích cũng rất tốt, còn tâm địa thì rất hiền lành..." Thông qua Quả Tri, Thời Tây bị hoàn hảo hóa nghiêm trọng hơn. Hình ảnh của Thời Tây cũng vì thế mà được nâng lên tốc hành.

"Cậu và hắn quan hệ rất tốt sao?"

"Ừ, chúng tớ là bạn rất thân!" Quả Tri trả lời mang theo kiêu ngạo.

Sau khi giờ tự học kết thúc, Quả Tri đi ra ngoài trường học, mua rất nhiều đồ ăn vặt, sau đó đi mua thêm một giỏ trái cây, cuối cùng lại đi vào trong một cửa hàng bán hoa tươi. Nhìn nhiều loại hoa, cậu do dự. Ông chủ thân thiện đi tới: "Cậu muốn chọn hoa gì? Tôi sẽ cho cậu ý kiến tham khảo, là tặng bạn gái sao?"

Quả Tri lắc đầu một cái, chăm chú nhìn ông chủ: "Cho con hỏi, nên tặng hoa gì cho thiên sứ ạ?" Câu hỏi này quả thật là đặt ra cho ông chủ. Ông chủ nghi ngờ xác nhận lần nữa: "Ý của cậu là, bạn gái cậu giống như thiên sứ sao?"

"Không phải vậy, không phải vậy. Ý con muốn nói là thiên sứ thật sự, thiên sứ bay trên trời á."

"Chuyện này..." Ông chủ nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, đột nhiên tầm mắt Quả Tri dừng lại tại một giỏ hoa ở trên cao. Loài hoa này cùng loài với nhành hoa khô mà lần trước Thời Tây tặng mình. Cậu lập tức chỉ giỏ hoa đó: "Ông chủ, con muốn mua giỏ hoa này. Làm phiền ông bọc lại giúp con."

"Được, cậu chờ một chút."

Quả Tri xách theo đồ ăn, giỏ trái cây, giỏ hoa, giống như đang đến bệnh viện thăm ai đó, khó tránh khỏi khiến cho người khác chú ý tới. Cậu gõ vang cửa phòng Thời Tây: "Thời Tây, mở cửa nhanh, tớ ôm không nổi nữa rồi."

Cửa bị kéo ra. Thời Tây nhìn giỏ trái cây và hoa tươi trước mắt. Một giây kế tiếp muốn khép cửa lại, lại bị Quả Tri dùng chân chặn lại: "Sao cậu không để cho tớ đi vào."

"Tại sao tôi phải cho cậu vào?"

"Cậu xem, tớ giúp cậu mua mấy thứ này nè. Thời Tây, cậu thật tốt. Tớ không biết cảm ơn cậu thế nào, những thứ này cậy thích không?"

"Cậu cảm thấy tôi có thích không?"

"Tớ cảm thấy cậu sẽ thích." Quả Tri nghiêng đầu cười, từ trong balô rút ra quyển sách: "Tớ còn mua cho cậu quyển sách." Quả Tri cũng không quan tâm Thời Tây có thích hay không, cầm quyển sách mình mua bỏ vào trong trong đống sách của Thời Tây ở một góc tường. Sau đó đi chung quanh xem một chút, cầm cái bình thủy tinh vô ích lên, đi vào phòng tắm rót đầy nước, thận trọng cắm hoa vào trong bình. Cậu tự mình xem một chút, cảm thấy nếu đặt trên bàn sách, khi bình hoa ngã sẽ làm ướt giấy và laptop, liền đem bình hoa đặt ở trên bàn gần giường, ngay sau đó vỗ vỗ tay: "Xong rồi."

"Xin hỏi, người nào đồng ý cho cậu có quyền làm những chuyện này?"

"Không quan tâm, cậu cũng không cần cám ơn tớ, đây là chuyện tớ phải làm." Thấy Thời Tây không hề quan tâm tới mình nữa, cậu nói tiếp: "Nhưng mà, cậu không nên đánh Quách Diệc Kỳ. Nam sinh đánh nữ sinh là không đúng, hơn nữa, tớ cảm thấy bạn ấy cũng không phải là người xấu."

"Cái tư tưởng ngu xuẩn này của cậu đến lúc nào mới có thể xóa bỏ đây? Đến lúc nào cậu mới nhìn nhận rõ sự thật đây?"

"Tớ rõ ràng đã nhìn nhận rõ. Mỗi người đều có điểm tốt của riêng mình. Tại sao cậu luôn không tin tớ?!" Quả Tri không hài lòng nói. Tính tình bọn họ khác nhau như thế, ý nghĩ của bọn họ khác nhau như thế, nhưng định mệnh lại đưa bọn họ đến với nhau, ở cùng một chỗ.

"Tốt đẹp ở chỗ nào? Ít nhất tôi không thấy." Thời Tây đang muốn mở laptop lên, Quả Tri nhìn động tác của Thời Tây, nhìn ngón tay của Thời Tây, cậu nhẹ giọng nói, trong giọng nói mang theo tình cảm hạnh phúc: "Người khác tốt đẹp ở chỗ nào, tớ không biết, còn cậu." Quả Tri đưa ngón trỏ ra, đầu ngón tay của cậu đụng vào vị trí nơi quả tim của Thời Tây đang đập: "Ở chỗ này."

Biểu cảm ngây thơ của cậu siết chặt tầm mắt của Thời Tây. Ở căn phòng yên tĩnh này, bây giờ trên mặt bàn cạnh đầu giường của Thời Tây, có một bình hoa đang nở rộ. Thời Tây đột nhiên như vậy, cúi người, hôn lên Quả Tri.

Nụ hôn này không ngắn ngủi giống như lần đầu tiên. Nụ hôn này dọa sợ Quả Tri, máu tươi sôi trào trong người của cậu. Cục xương ở cổ họng của cậu đang run lên. Ngón tay của Thời Tây cởi nút áo của Quả Tri ra.

"Thời Tây, cậu, cậu làm cái gì vậy?"

"Không có làm gì hết!"

"Có thật là không làm gì hết không?"

"Ừ!" Thời Tây trả lời, mặc dù không đủ chân thành, nhưng Quả Tri tin. Nếu Thời Tây đã nói vậy, vậy hắn cũng chỉ là đơn thuần đang giúp mình cởi quần áo, đúng không, đúng không?

[ Trời ơi, Quả Tri ơi, sắp bị cướp đi lần đầu tiên rồi mà còn ngây thơ không biết sao? ^^ ]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK