Cậu tắt âm thanh của ti vi, không muốn làm ồn đến Thời Tây. Dần dần, ngoài cửa sổ và bên trong nhà bị màu đen của bóng tối bao lấy. Ngón tay của Thời Tây vẫn không rời khỏi bàn gõ. Quả Tri một mình ngồi ở góc ghế sa lon, xem phim trên ti vi không tiếng động. Cho dù là như vậy, cho dù Thời Tây đưa lưng về phía mình, cho dù hai người không có nói chuyện với nhau, nhưng chỉ cần có Thời Tây, cho dù là khoảng cách 1 mét, khoảng cách 100 mét, khoảng cách 1000 mét cũng sẽ không cô đơn.
Thời Tây mở đèn lên, ánh sáng mập mờ soi sáng căn phòng. Hắn vừa viết được phân nửa của một chương tiểu thuyết. Hắn liếc mắt nhìn Quả Tri ngồi ở đằng kia, sau đó lại quay đầu trở lại, đem hai tay đặt trên bàn gõ. Nhưng chỉ gõ được một chữ Thời Tây đã dừng lại. Hắn đưa tay khép máy laptop lại, ngồi ở bên cạnh Quả Tri, cầm cái điều khiển ti vi lên, nhấn nút tăng âm lượng.
Trên ti vi đang chiếu phim Hàn, Thời Tây lộ ra biểu cảm chán ghét: "Cậu xem những thứ này là muốn cho người ta tiêu hóa không được sao?" Nói là nói như vậy, hắn cũng không có đổi kênh, ném cái điều khiển ti vi trở về trong ngực Quả Tri lần nữa.
"Nói càn. Có lúc con người cần những bộ phim như thế này để kích thích mình, mặc dù biết là giả nhưng mà không nhịn được cảm thấy ấm áp. Huống chi tớ cảm thấy nam chính thật đẹp trai."
"Đẹp trai? Chẳng qua là phẫu thuật thẩm mỹ." Giọng nói Thời Tây càng thêm chán ghét. Quả Tri nhìn nam chính một chút, lại nhìn Thời Tây một chút, sau đó ôm lấy cánh tay của Thời Tây, giả vờ nói tình cảm: "Dĩ nhiên không có đẹp trai bằng cậu."
Thời Tây tránh ra khỏi Quả Tri: "Tốt nhất đừng tới gần tôi."
Trong ti vi lại bắt đầu phát tình tiết cũ móc. Mẹ của nam chính kiên quyết phản đối bọn họ yêu nhau, dùng thủ đoạn để phá vỡ mối quan hệ này. Bà mua chuộc bạn bè của nữ chính, lợi dụng bạn bè uy hiếp nữ chính nói chia tay. Nữ chính khóc bù lu bù loa."
"Thật đáng thương."
"Cho nên ngàn vạn đừng kết giao bạn bè, chỉ toàn gây rắc rối về sau."
"Tại sao cậu chỉ biết nghĩ tới những thứ này? Cậu không muốn thấy người khác hiền lành và đáng thương sao? Nếu như ba mẹ tớ cho cậu rất nhiều tiền, bảo cậu rời xa tớ, cậu nhất định sẽ không chút do dự cầm tiền đi đúng không? Như thế mới đúng với con người thực tế của cậu." Giọng Quả Ti mang theo phê bình, mới nói xong không bao lâu cậu đột nhiên cười lên thật hài hước: "Thật may là nhà tớ không có nhiều tiền như vậy."
Thời Tây đẩy đầu Quả Tri một cái: "Ngu ngốc."
Quả Tri đứng lên từ trên ghế salon, chiếc quần có chút rộng thùng thình: "Chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi." Vừa muốn đi bị Thời Tây nắm cổ tay kéo trở lại. Hắn kéo Quả Tri lại gần tủ quần áo. Quả Tri dùng một tay nắm quần lại, quan sát biểu cảm của Thời Tây. Mình mặc quần áo của cậu ấy rốt cục bị phát hiện rồi sao? Thời Tây đã từng cảnh cáo Hoa Cốc Vũ không được động vào đồ của cậu ấy.
Quả Tri thận trọng hỏi: "Cậu tức giận sao?"
Thời Tây cũng không trả lời, từ trong tủ treo quần áo lấy ra một sợi đây nịt. Hắn cúi đầu đeo sợi dây nịt vào lưng quần Jean cho Quả Tri. Quả Tri kinh ngạc nhìn chằm chằm mặt của Thời Tây. Mặt của hắn theo động tác chợt gần chợt xa. Quả Tri không dám hít thở, tim của cậu nhảy chợt mạnh chợt yếu.
"Cậu có thể mặc quần áo của tôi. Cậu có thể xem ti vi với âm lượng lớn. Cậu có thể làm rất nhiều chuyện, cho nên ở bên cạnh tôi, không cần cẩn thận." Giọng nói của Thời Tây cũng không dịu dàng, tầm mắt của hắn vẫn như cũ nhìn vào sợi dây nịt. Nhưng lòng của Quả Tri lại mãnh liệt nhảy lên.
Trong quán cơm rất lạnh vắng, chỉ có hai người khách là Thời Tây và Quả Tri. Quả Tri gọi thức ăn ngon, sau đó nhìn xung quanh: "Kỳ thật. Cũng không quá muộn, tại sao ít khách như thế?"
"Tôi bao cả quán cơm này rồi." Thời Tây bình thản nói.
"Không phải chứ?! Làm gì xa xỉ như vậy." Nói là nói như vậy, trên mặt của Quả Tri không che giấu được dấu vết của cảm động.
"Cậu còn có thể ngu xuẩn hơn nữa không? Lời như thế cũng tin?"
"Vậy tại sao không có khách?"
"Chẳng qua đơn thuần là làm ăn không tốt."
"Vậy tại sao cậu còn nói lời như thế!!" Tâm tình Quả Tri mừng hụt. Thời Tây nhún nhún vai, nhìn thấy vẻ mặt ngu ngốc của người đối diện thật là muốn tự tử.
Không bao lâu chủ quán liền bưng món ăn lên bàn. Mùi vị quả thật chẳng ra gì nhưng bởi vì quá đói Quả Tri cũng không quản được nhiều như vậy, cầm chiếc đũa lên liền dồn cơm vào trong miệng. Thỉnh thoảng cậu ngước cổ lên nói vài câu với Thời Tây.
"Này, khóe miệng dính thức ăn."
Quả Tri mờ mịt ngẩng đầu lên: "Cái gì?"
Thời Tây đưa tay ra đến gần Quả Tri. Quả Tri lại không thể tránh khỏi muốn động lòng, ai ngờ tay của Thời Tây biến đổi phương hướng, vỗ vào cái ót của Quả Tri: "Cậu cho rằng tôi sẽ giúp cậu lấy thức ăn dính trên khóe miệng xuống? Tự mình làm lấy."
"Này, vậy cậu cũng không cần làm chút động tác để cho người ta hiểu lầm!" Quả Tri dùng khăn giấy lau khóe miệng của mình một chút, lại bắt đầu tiếp tục vùi đầu ăn cơm. Đột nhiên cậu ngẩng đầu lên, hoài nghi nhìn chằm chằm Thời Tây: "Cậu có phải là cố ý hay không? Cố ý nói những lời để cho tớ hiểu lầm, làm những động tác để cho tớ hiểu lầm, sau đó giễu cợt tớ!"
"Đúng vậy." Không nghĩ tới Thời Tây lại dễ dàng thừa nhận. Hắn dừng mấy giây mới chậm rãi mở miệng: "Thời gian tôi có thể giễu cợt cậu cũng không còn nhiều." Chiếc đũa của Quả Tri rơi ở trên bàn, kinh ngạc há miệng: "Những lời này là có ý gì?"
Thời Tây tựa hồ không chuẩn bị trả lời. Quả Tri dùng sức bắt ống tay áo của Thời Tây lại, vội vàng lần nữa đặt câu hỏi: "Tại sao cậu không trả lời tớ? Câu nói mới vừa rồi kia là có ý gì?"
"Tôi không có nhiều thời gian."
"Tớ không hiểu."
"Tôi muốn rời khỏi trái đất."
Quả Tri còn kém không có nhào tới cắn Thời Tây:" Đừng đem phim thần tượng tới trêu chọc tớ nữa!!"
"Đầu óc của cậu thật sự nên trang bị thêm nhiều thông minh." Vừa mới bắt đầu chẳng qua là tùy tiện nói một câu, không nghĩ tới Quả Tri lại tin. Phản ứng của Quả Tri khiến cho Thời Tây không nhịn được muốn trêu chọc.
"Cậu coi sự tín nhiệm của tớ đối với cậu là gì đây?!" Quả Tri tận dụng thời gian này trả thù, lau bàn tay dính đầy dầu mỡ của mình vào trên ống tay áo của Thời Tây. Thời Tây rút tay về: "Cậu, người này!"
Trong đêm khuya, Quả Tri giúp Thời Tây dọn dẹp đồ xong, đang vén chăn lên chuẩn bị bò lên trên giường thì bị Thời Tây cầm cổ áo kéo lại: "Bẩn chết, cởi quần áo ra." Nhưng Quả Tri không muốn cởi quần áo của Thời Tây trên người mình xuống, không muốn cởi sợi dây nịt Thời Tây tự tay đeo cho cậu ra. Cậu lấy tay vỗ vỗ quần và áo: "Không dơ bẩn." Nói xong thừa dịp Thời Tây không chú ý chui vào trong chăn.
"Luôn cảm thấy cậu càng ngày càng không nghe lời."
"Học theo cậu đó!" ”
"Cậu còn mạnh miệng." Thời Tây đưa tay chạm vào Quả Tri đã dùng tấm chăn che nửa gương mặt lại.
Quả Tri thỉnh thoảng giận dỗi, thỉnh thoảng phát điên, thỉnh thoảng mạnh miệng, những tính cách này chỉ thỉnh thoảng xuất hiện. Người khác không thấy được, bởi vì là người khác. Hắn có thể thấy được, bởi vì hắn là Thời Tây.
Căn phòng mờ tối chỉ còn dư lại màn hình truyền hình đang lóe lên. Mí mắt Quả Tri nặng nề, cậu đột nhiên trở mình đưa lưng về phía Thời Tây, lẩm bẩm nói: "Nếu như cậu có thể chuyển kiếp, cậu muốn đến thời đại nào nhất?" Thời Tây đưa hai tay đặt sau ót, nhìn trần nhà, cũng không muốn trả lời cái vấn đề này.
Quả Tri cũng không phải là muốn nghe câu trả lời như vậy của Thời Tây, cậu nói tiếp: "Có thời đại nào mà không bài xích tình cảm của chúng ta hay không? Trước kia thì không thể nào, nhưng chuyển kiếp đến tương lai, nếu như phát hiện tương lai vẫn bài xích thứ tình cảm này như cũ, không phải là sẽ bi thương hơn sao? Còn không bằng ở lại bây giờ, cho dù cậu đã nói, có một số chuyện rất khó thay đổi, nhưng không nhịn được, vẫn là muốn mong đợi một tương lai tốt đẹp." Hồi lâu, không có động tĩnh, chỉ có âm thanh của ti vi.
Lúc Quả Tri còn muốn nói điều gì đó, Thời Tây từ phía sau ôm lấy cậu, đưa môi đến gần bên tai của cậu: "Nhiều chuyện!"