Người chuyển ngữ: Liêu Phong
Cho đến khi xuống xe, Quả Tri vẫn còn vì chuyện mấy quyển manga BL mình mua mà tìm vô số lí do. Cậu không yên đi theo sau lưng Thời Tây: “Tớ không phải là vì những hình ảnh như thế mới mua manga. Cậu phải hiểu rõ.”
“Tôi cũng chưa nói cái gì.”
“Vậy tại sao cậu lại dùng loại ánh mắt đó nhìn tôi?”
“Loại ánh mắt gì?”
Quả Tri theo vào thang máy, tay chỉ Thời Tây: “Loại ánh mắt như bây giờ! Đừng nhìn nữa.” Cậu tiến lên muốn che mắt của Thời Tây lại, nhưng Thời Tây đã nhanh chóng tránh né.
Mở cửa phòng ra, không khí ấm áp lập tức bọc Quả Tri lại. Cậu một mực liếc nhìn máy điều hòa không khí đang hoạt động, sờ túi xách một cái, lo lắng sô cô la sẽ bị mềm. Cậu tiến lên tắt máy điều hòa không khí, mở cửa sổ ra. Không bao lâu thì không khí ấm áp liền biến mất.
“Cậu đang làm gì vậy?”
“Đương nhiên là để nhà cửa thoáng khí.” Lí do của Quả Tri không được công nhận. Thời Tây đóng cửa sổ lại, vừa mới chuẩn bị khom lưng cầm cái điều khiển máy điều hòa không khí, Quả Tri đã ra tay cướp trước một bước: “Nếu như cậu cảm thấy lạnh, cậu có thể đi qua đi lại nhiều lần, hoặc nhảy nhót này kia, vận động nhiều một chút.”
Thời Tây câu câu ngón tay: “Đưa đây.”
“Hay là tớ đưa khăn choàng cho cậu mang.” Quả Tri gỡ khăn choàng cổ trên cổ xuống quấn vào người của Thời Tây: “Thế nào, có phải ấm áp hơn một chút không?”
Thời Tây cúi đầu nhìn chằm chằm khăn choàng, bắt lấy một góc, chậm rãi kéo xuống: “Tôi cảm thất cậu tương đối cần nó hơn.” Hắn choàng khăn len lên người Quả Tri. Từ thái độ, ánh mắt, biểu cảm của Thời Tây, Quả Tri cảm giác được nguy hiểm, vừa định lui về phía sau, Thời Tây nắm chặt khăn len, Quả Tri không thể động đậy.
“Cần gì làm như vậy chứ.’ Quả Tri đang nói đồng thời hai tay cũng bị trói lại. Cậu dùng dằng: “Cậu biết hôm nay là lễ Giáng sinh không? Cậu nhất định phải làm vậy với tớ sao? Đừng phá hủy ngày lễ tốt đẹp như vậy chứ!”
“Tôi rất xác định.” Thời Tây lấy đi cái điều khiển máy điều hòa không khí trong túi quần của Quả Tri. Lúc hắn đang muốn mở máy điều hòa lên, Quả Tri từ phía sau dùng bả vai đụng vào lưng của Thời Tây. Cái điều khiển ti vi rơi xuống đất. Cậu một cước đá nó vào ghế sa lon. Vì sô ca la cậu có thể bất chấp.
“Không cẩn thận. Ha ha.” Quả Tri xoay người muốn chạy, bị bắt lại. Thời Tây vứt cậu xuống trên ghế sa lon: “Có phải đã lâu rồi không có dạy dỗ cậu?”
“Không phải rất lâu. Cậu thường dạy dỗ tớ lắm.”
Thời Tây giơ tay lên, Quả Tri nhắm chặt đôi mắt lại, ngay sau đó cười lớn, ở trên ghế sa lon sống không bằng chết: “Ha ha, tớ sợ nhột, đừng đụng vào hông. Ha ha ha, buông tớ ra, tớ thật sự nhột, không chịu nổi.”
“Tìm lại cái điều khiển cho tôi.”
“Được rồi, tớ biết, ha ha, biết rồi.”
Hắn dừng tay, Quả Tri còn sống thở hổn hển, trở mình, đưa lưng về phía Thời Tây: “Lễ Giáng sinh cũng không được bình yên nữa.”
“Là do tự cậu tìm đến.”
“Tớ cũng có nguyên nhân của tớ. Cậu gáng chịu đựng tới 12 giờ là được. Căn phòng này không được quá nóng.” Quả Tri ngừng miệng, không muốn tiết lộ quá nhiều. Thời Tây quan sát Quả Tri: “Không lẽ là cậu giống như một tên ngốc mua sô cô la tặng tôi?” Chỉ một lời nói đã đánh trúng sự thật, cậu chính là giống như một tên ngốc mua sô cô la tặng Thời Tây. Quả Tri dừng lại mấy giây: “Dĩ nhiên không phải, tớ biết rất rõ ràng cậu ghét mấy tình tiết quê mùa, làm sao lại mua chứ.” Thời Tây không lên tiếng, chẳng qua là nhìn cậu. Quả Tri không biết nói láo rất nhanh đã bị đâm thấu: “Tớ có mua.”
Thời Tây lấy sô cô la bỏ vào trong miệng: “Bây giờ chắc có thể mở máy điều hòa không khí rồi.”
“Đây là món quà tớ chuẩn bị tặng cậu vào ngày mai, hơn nữa cậu ăn cũng quá tùy tiện! Mùi vị như thế nào?” Cậu tò mò nhìn chằm chằm miệng của Thời Tây. Sô cô la đắt tiền như vậy sẽ có mùi vị gì? Thời Tây nắm lấy cổ áo của Quả Tri kéo về phía mình, đem mùi vị sô cô là trong miệng truyền qua cho Quả Tri bằng phương thức đơn giản nhất.
“Cậu cảm thấy mùi vị như thế nào?”Thời Tây dùng giọng xấu xa.
“Đắng! Thật là đắng. Sô cô la gì thế!” Quả Tri liều mạng lè lưỡi, muốn giảm bớt vị đắng ở đầu lưỡi.
“Đừng nói nhảm, nhặt cái điều khiển cho tôi.” Cậu ném Quả Tri tới bộ ghế sa lon. Sớm biết như vậy mình cũng đã không cần phải bất chấp làm gì. Quả Tri dùng hàm răng cắn mở chiếc khăn choàng đang trói mình ra, ngoan ngoãn bò dưới đất tìm cái hộp điều khiển.
Nhiệt độ trong phòng trở nên ấm áp một lần nữa. Quả Tri thả lỏng tựa vào ghế sa lon. Cậu một bên đọc mấy cuốn manga BL, một bên nói: “Thì ra dùng thân thể để trả nợ, chuyện như vậy cũng có thể phát triển thành tình yêu.”
“Không cần nói với tôi.”
“Vậy sau này tớ thiếu tiền cậu, cũng có thể dùng thân thể để trở nợ phải không?”
“Cậu cũng nên xem lại mình đi. Cậu đáng giá bao nhiêu tiền?” Thời Tây phát ra cười nhạo.
“Là cậu quá xem thường tớ!” Quả Tri bị đả kích mà dùng sức lật sách.
Tiếng gõ bàn phím phát ra, Quả Tri yên lặng. Chuyện này giống như một loại thói quen. Cậu đọc manga BL, bên trong là một thế giới khác. Thế giới đó có rất ít những vấn đề liên quan đến cha mẹ và thế tục, rất dễ dàng yêu đương, rất dễ dàng ở cạnh nhau, ở ngoài đường có thể hôn, có thể nắm tay. Trong thế giới đó, hai người con trai yêu thương nhau là một chuyện rất đỗi bình thường.
Quả Tri ôm cuốn manga vào trong ngực, không giải thích được tâm tình rất tốt, biết rõ là giả nhưng lại muốn làm thành sự thật.
Cậu đứng lên, tựa đầu lên khung cửa sổ, ánh đèn nhiều màu sắc lóng lánh ở trong thành phố. Ở một nơi xa xôi trong thành phố là chỗ cha mẹ cậu ở. Ngón tay của cậu đặt lên kính thủy tinh. Cậu biết rất rõ ràng, đây mới là thế giới của cậu.
Lễ giáng sinh đến, Quả Tri mở mắt ra. Hôm nay so với bình thường cũng không có gì khác nhau. Cậu nhìn Thời Tây đang ngủ say ở bên cạnh. Không cần chờ ông già nô-en chui ống khói tặng quà, cậu đã nhận được một món quà tốt nhất. Câu bò dậy khỏi giường, cầm hộp sữa tươi ngồi ở trước bàn, cầm bút lên, đọc chữ Thời Tây viết trên giấy, Quả Tri không sửa đổi câu từ của Thời Tây, chẳng qua là tìm lỗi chính tả. Sửa lỗi xong, cậu xếp tờ giấy gọn gàng lại liền đi học.
Khóa học buổi sáng kết thúc, Quả Tri mang theo bữa trưa chạy tới chỗ ở của Thời Tây. Thời Tây đã rời giường. Hắn tựa vào bên cửa sổ. Con ngươi của hắn lãnh đạm lại xinh đẹp giống như mặt của hắn. Quả Tri nhẹ nhàng đến gần: “Thấy cái gì đẹp sao?”
“Không có.”
“Cậu nhìn kĩ lại một chút đi! Rõ ràng có rất nhiều hình ảnh tốt đẹp mà. Đứa bé ăn kẹo, vợ chồng nắm tay nhau. Không phải bọn họ đang cười sao?”
“Những gì cậu thấy chẳng qua chỉ là bề ngoài thôi. Có lẽ đứa bé kia sẽ lập tức bởi vì sâu răng mà khóc lớn. Có lẽ cặp nam nữ kia không phải vợ chồng, chẳng qua là chồng của người khác và tiểu tam thôi.”
#1: Tiểu tam: cái này chắc mọi người biết rồi.
“Cậu đều nói là có lẽ.” Bọn họ đối với cùng một không gian vẫn như cũ, đều có những ý tưởng bất đồng.
“Cuộc sống này vốn là có rất nhiều chuyện có thể xảy ra.”
“Tớ biết.” Hai tay Quả Tri bắt lại vạt áo bên hông của Thời Tây: “Nhưng mà tớ sẽ không dừng việc hưởng thụ cuộc sống lại đâu. Giống như bây giờ, giáng sinh vui vẻ, Thời Tây.” Đầu cậu vùi vào trong ngực của Thời Tây.