Người chuyển ngữ: Liêu Phong
Giọng nói của cậu quá dịu dàng, giống như một sợi lông tơ khẽ chạm vào lỗ tai, không cẩn thận sẽ rơi xuống.
Quả Tri gật đầu một cái: “”Đau, mới khi nãy còn rất đau, bây giờ đã hết đau rồi.”
Quả Vân và Chu Tuệ đều vì sự xuất hiện của Thời Tây mà lấy làm kinh hãi: “Tại sao là cậu?”
“Thật bất ngờ sao?” Thời Tây trả lời. Quả Vân phát ra tiếng cười lạnh: “Thì ra là cậu. Tôi còn mù quáng cho rằng cậu rất tốt, không ngờ cậu lại làm những chuyện như vậy. Cậu không cảm thấy xấu hổ sao?”
“Con không có cảm thấy như vậy.”
“Trên đời này hết phụ nữ rồi sao? Không nên làm những chuyện như vậy. Cậu tới đây để quỳ xuống xin tôi chấp nhận? Tôi nói rõ ràng cho cậu biết, không có cửa đó đâu.” Bàn tay của ông vỗ lên bàn, phát ra âm thanh kinh người.
“Con sẽ không quỳ xuống. Biết rõ làm như vậy sẽ không khiến ông cảm động mà thay đổi suy nghĩ, vậy tại sao con phải làm loại chuyện không có ý nghĩa này?”
“Vậy cậu tới đây là để làm gì?”
“Con có mặt ở đây, nhưng mà cũng chưa nghĩ tới mình sẽ làm gì tiếp theo.” Thời Tây nhàn nhạt trả lời. Thái độ tùy tiện của hắn làm cho Quả Vân kinh ngạc, đồng thời lại có chút phẫn hận: “Đừng tưởng rằng tôi không dám đánh cậu.”
“Vậy sao?” Bàn tay của Thời Tây cầm cây roi hướng về phía mình: “Nếu như chú cảm thấy đánh con là có thể giải quyết tất cả mọi chuyện, vậy xin mời chú cứ tự nhiên. Nhưng mà chú à, con nhắc nhở chú, giống như chuyện con quỳ xuống đây cũng không làm chú thôi đổi ý nghĩ, chú đánh con cũng sẽ không thay đổi được ý nghĩ của con. Chú muốn làm loại chuyện không chút ý nghĩa đó thì con không có ý kiến.”
“Khẩu khí thật lớn. Tôi cần cậu đến đây dạy tôi nên làm cái gì, không nên làm cái gì sao?”
“Con đã nói con chỉ nhắc nhở, không phải là đang dạy chú.”
“Đừng nói mấy thứ này với tôi.”
“Vậy muốn con nói gì? Van xin chú đồng ý cho bọn con quen nhau, van xin chú giao cậu ấy cho con, van xin chú chúc phúc cho bọn con? Nếu như nói những lời buồn cười này mà có thể khiến chú đồng ý, nói không chừng con sẽ thử.”
“Đừng có mơ tưởng! Cậu thật đúng là mở miệng tùy tiện. Cậu không có chút tôn nghiêm nào sao? Cũng đúng, cậu không có, cậu còn có thể yêu đương với người đồng giới mà.” Lời nói của ông tràn đầy ý châm chọc. Quả Tri siết chặt tay. Mình bị ba nói thế nào cậu cũng có thể chịu được, nhưng lúc nghe được Thời Tây bị vũ nhục, tim của cậu bị nhéo thật đau. Thời Tây rất tốt, hắn là tốt nhất, bất luận ai cũng không được hủy hoại hắn, ba mình cũng không được, bởi vì thiên sứ là để yêu.
“Nhất định phải nói những lời này với cậu ấy sao ba?” Quả Tri mới vừa nói chuyện liền bị Quả Vân cấm: “Con quỳ gối trong im lặng cho ba!”
“Nghe chú ấy nói đi. Tôn nghiêm là gì con cũng không quan tâm nhiều.” Hắn nhìn chằm chằm cây roi đặt ở trên người mình: “Không đánh sao?”
“Đánh cậu? Tôi không phải là ba mẹ cậu, tôi không cần thiết lãng phí thời gian làm chuyện này. Xem bộ dáng của cậu, chắc là do không được gia đình dạy dỗ. Nói trắng ra là, cậu cũng giống với Quả Tri, đều chỉ biết làm cho ba mẹ mất thể diện.”
“Chú nói đúng rồi, ba mẹ con quả thật không có dạy dỗ con.” Mặt của Thời Tây vô biểu cảm. Quả Tri đau lòng, khi nói những lời này thì trong lòng Thời Tây mang cảm giác gì đây? Thời Tây cầm lấy cây roi, hai tay nắm hai bên, nâng đầu gối lên, cây roi trong tay cậu phát ra tiếng kêu gào thét rồi gãy lìa làm hai. Hắn ném cây roi xuống đất. Hành động này tượng trưng cho nỗi đau cũng bị ném xuống đất cùng với cây roi. Quả Vân nhếch môi cười, nụ cười thâm sâu: “Cậu cho rằng như vậy là có thể ngăn cản tôi?”
“Không có, chẳng qua chỉ là con đột nhiên nhớ tới lời cam kết với một người, cho nên tự tay bẻ gãy cây roi này.”
“Nơi này không hoan nghênh cậu, thức thời một chút, rời khỏi nơi này cho tôi!” Quả Vân rốt cục không cách nào nhịn được.
“Muốn con rời đi cũng được, nhưng mà con muốn dẫn Quả Tri đi theo.”
“Muốn cũng đừng muốn! Tôi vĩnh viễn cũng sẽ không đồng ý chuyện của các người. Chơi đùa cái gì nữa, tuổi trẻ qua nhanh lắm, vẫn nên làm chuyện chính sự trước. Quả Tri là con tôi, chỉ có tôi biết cái gì mới tốt nhất cho nó. Cậu chỉ hủy hoại nó mà thôi. Còn tình cảm là cái gì? Chuyện học tập của nó trở nên sa sút, có lần còn thi trượt tiếng Anh. Tình cảm là cái gì chứ?”
Quả Tri siết chặt tay, trong cơ thể cậu có cái gì đó lao ra ngoài. Cậu khàn cả giọng mà rống to: “Con đã rất liều mạng học tập, chỉ có một lần thi trượt môn tiếng Anh, năm nay con nhất định sẽ vượt qua. Bình thường chuyện gì con cũng đều nghe lời của ba. Ba mắng con, ba dạy con, cho tới bây giờ con vẫn còn nhớ. Con đã cố gắng, con rõ ràng đã và đang rất cố gắng. Con rõ ràng muốn làm cho ba cao hứng, nhưng ba có bao nhiêu lần thật sự cảm thấy cao hứng đây? Ba chưa bao giờ hài lòng về con. Thi đậu trường cấp hai, cấp ba, đại học mà ba yêu cầu, ba vẫn không khen con một lời. Ba còn muốn con phải như thế nào? Thật ra, con vẫn luôn thầm nghĩ…” Mặt mũi Quả Tri đầy bi ai, cậu nhìn chăm chú vào Quả Vân, mắt của cậu rơi lệ. Vẻ mặt của cậu, lời nói của cậu tràn đầy thống khổ: “Ba, khi con 13 tuổi, ba biết được con thích con trai. Từ lúc đó, có phải ba bắt đầu thấy chán ghét và muốn loại trừ con rồi không?”
“Ba mẹ chưa từng nghĩ như vậy. Quả Tri, con là con của ba mẹ, ba mẹ làm sao lại chán ghét con?” Chu Tuệ nói.
“Không có thật sao?” Quả Tri nở nụ cười khổ: “Nhưng mà con lúc nào cũng cảm thấy như vậy. Trong lòng của ba mẹ có phải là suy nghĩ ‘Tại sao con của mình lại là đồng tính luyến ái? Tại sao không phải là con của người khác? Tại sao lại là con của mình?’ không?”
“Con của mình là một đứa biến thái, chúng tôi còn phải giả bộ không có gì sao?” Quả Vân càng nói càng tức, ánh mắt sắc bén của ông nhìn chằm chằm Thời Tây: “Tôi vẫn tự hỏi tại sao gần đây Quả Tri thay đổi, còn dám chống đối tôi. Bây giờ thì tôi đã hiểu, tất cả đều là do cậu chỉ điểm!”
“Không phải vậy.” Quả Tri muốn thay Thời Tây giải thích, lại bị Quả Vân tiếp tục cấm: “Con câm miệng cho ba!”
“Cứ cho là vậy đi.” Thời Tây không sao cả nói. Đôi mắt Chu Tuệ đẫm lệ nhìn Thời Tây: “Nhà chúng tôi không có thù oán gì với cậu, tại sao lại muốn đào cái hố như vậy hại Quả Tri nhà chúng tôi?”
Không phải như thế, muốn thay đổi chính là mình. Người thích Thời Tây trước chính là mình. Không muốn đem tất cả tội lỗi ném cho Thời Tây. Cậu vừa định mở miệng lại bị Thời Tây bụm miệng lại: “Không tại sao hết.” Cuối cùng hắn thay Quả Tri chấp nhận hết tất cả oán hận. Thời Tây nói tiếp: “Cậu ấy từ chối, cậu ấy cự tuyệt, là con kéo cậu ấy bước lên con đường này một lần nữa. Cậu ấy thay đổi cam kết với hai người là vì con, cậu ấy nói dối cũng là do con dạy.”
Nước mắt của Quả Tri dính ướt ngón tay của Thời Tây. Cậu muốn lấy tay của Thời Tây ra, lại bị Thời Tây tăng thêm lực che lại. Đừng nói như vậy, Thời Tây, cầu xin cậu đừng nói thế. Không phải như thế, đừng nói dối, đừng muốn gánh hết tất cả, chia sẻ cho tớ một chút đi. Tớ sẽ nhận, tớ sẽ rất kiên cường, tớ cũng có thể bảo vệ cậu.
“Cậu muốn phá hủy cuộc sống và tương lai của Quả Tri sao? Làm sao cậu có thể làm ra loại chuyện như vậy chứ? Cậu làm sao có thể? Tất cả đều là lỗi của cậu, tất cả đều là lỗi của cậu, trả Quả Tri lại cho tôi!” Chu Tuệ tràn đầy oán hận gào thét về phía Thời Tây. Quả Tri liều mạng lắc đầu, trong miệng phát ra âm thanh khó nghe. Đừng nói nữa Thời Tây, đừng dùng loại ánh mắt đó nhìn Thời Tây nữa.
Sai lầm rồi, hoàn toàn sai lầm rồi, nên đóng cửa lại, không để cho Thời Tây tiến vào.
Như vậy, Thời Tây sẽ không thay mình nhận lấy một roi mà lưu lại vết thương trên tay; như vậy Thời Tây cũng sẽ không thay mình gánh vác tất cả oán hận.
Biến thành như vậy, còn không bằng bị đánh. Đánh bao nhiêu lần, đánh mạnh hơn cũng không quan tâm. Lòng của tớ cũng không đau đến như vậy.