“Mami!” Thời Sướng chạy nhanh nhào vào trong lòng Thời Ngộ An, cô mới tỉnh thần, ôm Thời Sướng đặt ngồi trên đầu gối mình, rút khăn giấy lau mồ hôi cho cô bé: “Có mệt hay không a?” Thời Sướng lắc đầu một cái, mặt cười rực rỡ ngẩng đầu nhìn: “Daddy đều ôm bảo bảo nga, một chút cũng không mệt mỏi! Mami, bảo bảo đói bụng.”
Dịch Nghiêu ngồi ở đối diện, cúi đầu gởi tin nhắn, Thời Ngộ An nhìn nàng một cái, khóe miệng có chút cứng ngắc nói: “Muốn ăn cái gì?” Thời Sướng bỉu môi, đáng thương nhìn Thời Ngộ An: “Macaron có được hay không?” Thời Ngộ An từ từ lắc đầu: “Không thể, quá ngọt, răng của bảo bảo sẽ bị sâu ăn hết.”
Thời Sướng mếu máo, ngược lại nhìn về phía Dịch Nghiêu: “Daddy, người ta muốn ăn đồ ngọt.” Dịch Nghiêu ngẩng đầu lên, cười đưa tay vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Thời Sướng: “Ngoan, nghe lời mami.” Thời Sướng bỉu môi, ngạo kiều quay đầu đi, không để cho Dịch Nghiêu sờ mình “Daddy chỉ thương mami, không thương Sướng bảo bảo.” Khóe miệng Dịch Nghiêu nhẹ nhàng nhếch một chút, bỏ điện thoại vào trong túi, hai tay đặt ở trên bàn, nâng má nhìn Thời Sướng: “Bánh pút-đing có được hay không? Lại thêm một bánh gato matcha nữa?”
Thời Sướng vễnh cái miệng nhỏ nhắn lên, xoay mặt nhìn lên Thời Ngộ An, thấy cô lại đang ngẩn người, cố làm ra vẻ già dặn thở dài, miễn miễn cưỡng cưỡng đáp ứng: “Vậy cũng được.” Dịch Nghiêu khen Thời Sướng một câu ngoan, kêu phục vụ sinh.
Thời Sướng ăn chút điểm tâm ngọt liền la hét no rồi, Dịch Nghiêu nói muốn đi ăn cơm, Thời Ngộ An bày tỏ không đói bụng, Dịch Nghiêu nhìn cô một lát, nhún nhún vai không lên tiếng. Thời Sướng tinh thần mười phần, nghỉ ngơi một lát lại lôi kéo Dịch Nghiêu chạy đông chạy tây chơi đùa, Thời Ngộ An tìm đến cái ghế dưới tàng cây,ngồi ở đó chờ hai người.
Thời gian giống như trôi qua rất chậm, lại giống như thật nhanh. Thời Ngộ An ngây ngốc ngồi ở đó, đến khi phục hồi tinh thần lại, nhìn xem một chút thời gian, đã hơn bốn giờ chiều. Lại đợi một lát, Dịch Nghiêu ôm Thời Sướng đầu đầy mồ hôi từ bên đu quay ngựa gỗ đi tới.
Dịch Nghiêu đặt Thời Sướng xuống, ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi, Thời Ngộ An đưa bình nước cho nàng, nàng đưa tay nhận, lại không mở. Thời Ngộ An mím chặc môi, lấy tấm khăn giấy ướt từ trong túi xách ra lau mồ hôi cho nàng, Dịch Nghiêu nhíu mi nhưng cũng không có né tránh. Thời Sướng đứng ở dưới tàng cây quan sát con sâu nhỏ, Dịch Nghiêu nhìn Thời Ngộ An, nhàn nhạt mở miệng: “Mẹ tôi đã trở về, kêu em về nhà ăn cơm.”
Thời Ngộ An ừ một tiếng, ánh mắt Dịch Nghiêu chuyển qua trên người cô, có chút ẩn nhẫn run rẩy lông mi, lại cái gì cũng không có nhiều lời. Dịch Nghiêu gọi điện thoại cho lão Ngô, lúc lão Ngô đến cửa công viên trò chơi, nàng cũng nghỉ ngơi đủ rồi, không có gọi Thời Ngộ An, cũng không có gọi Thời Sướng, một người đứng lên đi ra ngoài. Thời Ngộ An khinh phiêu phiêu thở dài, gọi Thời Sướng nhắm mắt theo sau.
Thời Sướng chơi một ngày, đến trên xe liền ngủ thiếp đi trong lòng Thời Ngộ An, không có Thời Sướng líu ríu, trong xe an tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở. Dịch Nghiêu cau mày, đang muốn mở miệng, điện thoại di động của Thời Ngộ An chợt vang lên, cô vội vàng nhét Thời Sướng vào trong lòng của Dịch Nghiêu, nhanh chóng nhận nghe điện thoại.
Dịch Nghiêu ôm Thời Sướng vỗ vỗ, cô bé có chút thức tỉnh rất nhanh đã ngủ lại. Thời Ngộ An nghiêng đầu nghe điện thoại, cố ý đè thấp thanh âm: “Khang Diệu, em cùng bạn ăn cơm tối, ừ, được, em biết.” Dịch Nghiêu vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm liếm khóe miệng, trong mắt một mảnh âm trầm.
Thời Ngộ An cúp điện thoại, quay đầu đi xem Dịch Nghiêu, thấy nàng đã nhắm mắt lại. Xe lại chạy khoảng hai mươi phút, chậm rãi lái vào nhà để xe Dịch gia. Dịch Nghiêu mở cửa xe, ôm Thời Sướng đi cũng không quay đầu lại, Thời Ngộ An có chút lúng túng, vội vàng đi theo.
“Ba, mẹ.” Dịch Nghiêu vào phòng khách, hướng về phía Dịch Trữ cùng Túc Như Chỉ tùy ý lên tiếng chào liền ôm Thời Sướng lên lầu, Túc Như Chỉ còn không có biết rõ chuyện gì xảy ra, Thời Ngộ An mang theo vẻ mặt khiến người ta rất muốn khi dễ từ bên ngoài đi vào: “Chào chú, chào dì.”
Túc Như Chỉ vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Tiểu An tới đây ngồi.” Thời Ngộ An nghe lời đi tới bên cạnh ghế sa lon, đặt túi ở phía trên, ngồi ở bên cạnh Túc Như Chỉ. Túc Như Chỉ cười híp mắt lôi kéo tay Thời Ngộ An: “Cũng có hơn một tháng không gặp, Tiểu An lại đẹp ra.”
Thời Ngộ An có chút xấu hổ cười: “Dì đừng đùa con.” Túc Như Chỉ lại cùng cô hàn huyên mấy câu, lại kéo đến trên người Dịch Nghiêu: “Nghiêu Nghiêu là thế nào? Mặt đen như bao công.” Thần tình Thời Ngộ An ảm đạm xuống, khe khẽ thở dài: “Là con lại chọc a Nghiêu mất hứng đi.”
Thanh âm Thời Ngộ An mềm nhũn, vẻ mặt rất thất vọng, lại mang chút vẻ vô tội, tâm Túc Như Chỉ suýt tí là mềm nhũn: “Ai ô ô, tính tình Nghiêu Nghiêu có chút cổ quái, nhất định là chính mình nghĩ lẩn quẩn đi.” Thời Ngộ An miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, cười không nổi.
“Để cho tiểu An yên tĩnh một chút, đợi lát nữa lúc ăn cơm xong rồi hỏi nữa.” Dịch Trữ chậm rãi lên tiếng, không chớp mắt nhìn chằm chằm tờ báo. Túc Như Chỉ tán đồng gật đầu một cái, vỗ vỗ tay Thời Ngộ An: “Con xem con khuôn mặt nhỏ nhắn này này, liếc nàng cũng không dám. Sẽ không phải sợ Nghiêu Nghiêu tức giận đi?”
Thời Ngộ An lắc đầu một cái, lại gật đầu một cái, tròng mắt có chút đỏ lên: “A Nghiêu bây giờ đối với con rất lãnh đạm, con thật sự có chút cảm thấy sợ...” Túc Như Chỉ nhìn bộ dáng này của cô, không nhịn được có chút đau lòng, nửa ôm cô dịu dàng dỗ dành an ủi: “Không có chuyện gì, Nghiêu Nghiêu thích con như vậy, làm sao có thể thật giận con đây? Con của dì sinh dì hiểu, nghe lời dì, chớ để ở trong lòng, Nghiêu Nghiêu nhất định là nhất thời hồ đồ, chờ nghĩ thông suốt là tốt rồi.”
“Là vấn đề của con.” Thời Ngộ An đưa tay xoa xoa ánh mắt, vẻ mặt rất yếu ớt: “Là con khiến cho nàng ủy khuất.” Túc Như Chỉ bất đắc dĩ thở dài: “Người trẻ tuổi a, không chịu chút khổ sao có thể biết quý trọng? Tiểu An ngoan, không cần biết Nghiêu Nghiêu thế nào, con phải tin tưởng, Nghiêu Nghiêu là thật lòng yêu con a.” Thời Ngộ An cắn môi dưới, dùng sức gật đầu: “Con biết.”
Túc Như Chỉ đưa tay, sờ sờ đầu của cô, không nói gì thêm. Dịch Trữ bỏ tờ báo xuống, nhìn qua hai người bọn họ, bất đắc dĩ lắc đầu một cái: “Dắt Tiểu An đi dạo trong vườn hoa một chút đi, a Thuấn a Vũ đều ở đó. Mọi người tuổi tác cũng không sai biệt lắm, cùng nhau trò chuyện, thả lỏng một chút.” Túc Như Chỉ trưng cầu ý kiến của Thời Ngộ An, cô gật đầu, Túc Như Chỉ liền dẫn cô đến vườn hoa.
Cho đến sắc trời đen xuống, mọi người mới từ trong vườn hoa cùng nhau trở lại trong nhà. “Rửa tay rồi đi ăn cơm đi.” Dịch Trữ từ phòng ăn nhô đầu ra: “Này trời mưa thật là tốt a, hôm qua ta mới vừa trồng thêm mấy cây nhỏ.”
“Ông cái lão già này, trồng cây liền trồng cây đi, trong vườn hoa cũng không phải là không còn đất trống, ông làm gì mà đem mấy chậu mẫu đơn của tôi đi chỗ khác?” Gương mặt Túc Như Chỉ lộ vẻ mất hứng, chất vấn Dịch Trữ. Dịch Trữ trợn mắt một cái: “Chỗ đó tôi đã sớm chuẩn bị để trồng cây, có nơi dành riêng cho hoa mẫu đơn bà không chịu để vào cứ muốn đặt ở đó, bây giờ ngược lại còn trách tôi?” Túc Như Chỉ hừ một tiếng, cho Dịch Trữ một cái liếc mắt, xoay người đi rửa tay.
Túc Như Chỉ mới vừa vào phòng ăn, Thời Sướng liền giang hai cánh tay nhào vào trong lòng bà, khanh khách cười không ngừng: “Bà nội bà nội, con nhớ bà nội muốn chết! Bà nội có nhớ Sướng bảo bảo không a?” Túc Như Chỉ ngồi ở bên cạnh bàn ăn, ôm Thời Sướng đặt trên đầu gối, thật tốt trêu chọc một phen: “Dĩ nhiên nhớ nha, bà nội đây không phải là trở về thăm con sao?”
Người giúp việc cầm chén đũa dọn xong, Dịch Trữ phất tay một cái: “Cũng ngồi xuống ăn cơm đi, ăn cơm xong rồi hãy dỗ dành đứa nhỏ.” Túc Như Chỉ nhìn Dịch Trữ một cái, đặt Thời Sướng ngồi trên cái ghế bên cạnh mình: “Sướng Sướng muốn ăn cái gì, bà nội gắp cho con.” Thời Sướng sờ sờ cái bụng nhỏ của mình, có chút vô tội: “Con không đói bụng a.”
“Không đói bụng cũng phải ăn một chút, buổi trưa ăn món ngọt, ban đêm sẽ đói bụng.” Dịch Nghiêu buông xuống ống tay áo xăn lên lúc rửa tay, bưng chén nhìn Thời Sướng, cô bé biển mếu máo: “Vậy cũng được.” Dịch Nghiêu ngoắc ngoắc khóe miệng, cúi đầu ăn cơm không có nói thêm gì nữa.
Thời Ngộ An ngồi ở bên cạnh Dịch Nghiêu, cũng vẫn cúi đầu xới cơm, ngay cả đồ ăn cũng không gắp. Mưa bên ngoài có khuynh hướng lớn hơn, thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng sấm sét, trong phòng cũng rất tĩnh lặng, Dịch Thuấn cùng Dịch Vũ cũng không dám nói lời nào, nhìn mặt lẫn nhau.
Túc Như Chỉ ho khan hai tiếng, tìm đề tài: “Bên ngoài mưa lớn, Tiểu An cũng đừng đi về, tối nay ngủ cùng Nghiêu Nghiêu đi.” Thời Ngộ An còn chưa nói gì, Dịch Nghiêu chợt cười lạnh một tiếng, âm dương quái khí nói: “Trong nhà người ta còn có người chờ đây, mẹ giữ người lại trong nhà chúng ta làm sao được? Cũng không sợ trong nhà người ta lo lắng.”
“Ai u cái con bé này, đây là học của ai a?” Túc Như Chỉ buông chiếc đũa, nhìn một chút sắc mặt khó coi của Thời Ngộ An, lại nhìn một chút Dịch Nghiêu: “Con nói đùa kiểu này là có ý tứ gì a Dịch Nghiêu?” Dịch Nghiêu ngẩng đầu, mạn bất kinh tâm cười cười: “Con nói chính là lời nói thật a, Khang quản lý còn đang ở nhà chờ đây, mẹ giữ vợ con người ta lại nơi này làm gì?”
Túc Như Chỉ vừa muốn mở miệng mắng nàng, Thời Ngộ An đã đặt chén xuống đứng lên, tròng mắt phiếm hồng: “Em trở về là được.” Dịch Nghiêu giương mắt nhìn cô, trong lòng mơ hồ run lên một cái, tâm đau nhói. Thời Ngộ An hít sâu một hơi, trực tiếp xoay người rời đi.
“Tiểu An! Con đừng đi ra ngoài, bên ngoài trời mưa lớn lắm, Tiểu An!” Túc Như Chỉ kêu một tiếng, Thời Ngộ An cũng không quay đầu lại. Túc Như Chỉ trợn mắt nhìn Dịch Nghiêu một cái: “Con xem con đang làm gì kìa! Còn không vội vàng đuổi theo!” Dịch Nghiêu ngồi yên không động, Túc Như Chỉ đột nhiên đứng lên, cái ghế kéo trên mặt đất vang lên thanh âm bén nhọn, bà đưa tay ôm lấy Thời Sướng, nhìn lướt qua Dịch Nghiêu: “Lúc này mới có bao lâu, con có phải là đã quên lúc ban đầu nói cái gì với mẹ rồi?”
Dịch Nghiêu như cũ không nói gì, tay đặt ở dưới cái bàn đã nắm chặt thành quyền. Túc Như Chỉ sâu kín thở dài: “Đêm hôm khuya khoắt, trời lại đổ mưa, đáng thương cho một cô gái yếu đuối như tiểu An, nếu như xảy ra chuyện gì...” Dịch Nghiêu đứng lên, không nói tiếng nào bước nhanh đi ra khỏi phòng ăn, Túc Như Chỉ liếc mắt: “Tôi cũng không có khẩu vị, mọi người ăn đi, tôi mang Sướng Sướng trở về phòng ngủ.”
Thời điểm Dịch Nghiêu đi ra ngoài, vừa đúng thấy Thời Ngộ An ở ven đường chui vào một chiếc taxi, nàng vội vàng chạy đi nhà để xe. Lão Ngô đang rửa xe, thấy nàng tới có chút kinh ngạc, Dịch Nghiêu mở cửa xe ngồi xuống: “Bên ngoài trời mưa đây, chạy một vòng thì sạch sẽ.” Lão Ngô có chút mờ mịt, Dịch Nghiêu thở hổn hển mấy hơi, có chút nóng nảy nói: “Đến hoa viên Tứ Hải.”
==================================
Có lẽ tên chương có ý nói quan hệ hai người sắp chuyển sang giai đoạn mới ^^
P/s: do editor nghỉ Tết với bận đi làm sau tết nên giờ mới có chương. Để mấy b chờ lâu...ủng hộ b ấy nha '(