• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngụy Sở Ca hẹn Thời Ngộ An ở một quán cà phê các nàng thường tới, khi nàng đến Thời Ngộ An còn chưa tới, đi tới chỗ thường ngồi dựa vào cửa sổ, lại thấy nơi đó đã có người. Ngụy Sở Ca đang định tìm chỗ khác, đột nhiên cảm thấy người ngồi một mình ở bàn đó có chút quen thuộc, nàng đi tới gần nhìn người kia: “Thư ký Tần?”

Tần Văn ngẩng đầu, thần sắc có chút bối rối: “A... Ngụy tiểu thư.” Ngụy Sở Ca ngồi ở đối diện Tần Văn, cười nói: “Hơn hai tháng trước liền nghe Giang Trừng nói chị từ chức về nhà kết hôn, tại sao lại đột nhiên trở lại đây? Đúng rồi, cần bổ sung một câu tân hôn vui vẻ.” Sắc mặt Tần Văn không tốt lắm, miễn cưỡng cười cười: “Cám ơn... Bất quá, tôi đã ly hôn.”

“Ly hôn?” Ngụy Sở Ca có chút kinh ngạc, mới kết hôn hai tháng liền ly hôn, có thể quá nhanh hay không? Tần Văn không lên tiếng, bưng cà phê lên nhấp một ngụm, cười nói sang chuyện khác: “Tôi cũng phải bổ sung một câu, Ngụy tiểu thư cùng Giang tổng đính hôn vui vẻ.” Ngụy Sở Ca nói cảm ơn, thấy tâm tình Tần Văn quả thật không tốt, cũng không có tiếp tục trò chuyện với nàng.

Thời Ngộ An đi vào quán cà phê, thoáng nhìn một cái liền thấy đến Ngụy Sở Ca đang ngồi ở vị trí cũ, đối diện nàng là một cô gái tóc dài, Thời Ngộ An còn tưởng rằng là Giang Trừng, đi vào mới phát hiện là Tần Văn. “Chị Tần, chị trở về lúc nào?” Thời Ngộ An có chút kinh ngạc, Tần Văn cười với cô: “Đã lâu không gặp a, lão bản nương*...”

*vợ sếp

“Lão bản nương.” Thời Ngộ An biết cách xưng hô này là Tần Văn với Thành Nhai gọi ra khi vui đùa, nhưng lại là lần đầu tiên nghe Tần Văn trực tiếp gọi ra như vậy, nhịn không được đỏ mặt: “Đã lâu không gặp... chị Tần đừng gọi em như vậy, gọi Tiểu An là được.” Tần Văn gật đầu một cái, cũng không nói thêm.

“Sau khi chị Tần đi trợ lý của anh hai vẫn kiêm nhiệm công việc thư ký, mấy ngày nữa anh hai sẽ phải đi Đức, trợ lý cũng theo cùng đi. A Nghiêu gần đây bởi vì chuyện thư ký cũng sắp điên rồi, nếu chị Tần đã trở lại, vậy liền đi Dịch thị đi, A Nghiêu nàng nhất định sẽ rất cao hứng.” Thời Ngộ An vừa kêu người mang tới ít đồ, vừa nói với Tần Văn.

Tần Văn cắn môi dưới suy nghĩ một lát, nhẹ giọng hỏi: “Tịch Cẩn Chi bây giờ... Vẫn còn ở công ty sao?” Thời Ngộ An biết đến chuyện của Tần Văn cùng Tịch Cẩn Chi, cô biết Tịch Cẩn Chi thích Tần Văn thật nhiều năm, nhưng Tần Văn vẫn kết hôn. Thời Ngộ An cho là Tần Văn sợ thấy Tịch Cẩn Chi sẽ lúng túng, liền thành thật trả lời: “Luật sư Tịch sau khi ở hôn lễ của chị trở về, liền xin từ chức, nói muốn đi du lịch giải sầu. Anh hai cảm thấy nàng là một nhân tài, không muốn buông tay, nên tài trợ chi phí cho nàng đi Pháp tiến tu, cũng thuận tiện cho nàng giải sầu, luật sư Tịch đã đi Pháp rồi.”

Tần Văn nghe Thời Ngộ An nói, vẻ mặt có chút khó lường, giống như thở phào nhẹ nhõm, lại giống như có chút mất mát. Thời Ngộ An thấy Tần Văn không nói lời nào, sợ cô suy nghĩ nhiều chuyện lại thương tâm, liền vội vàng đổi chủ đề: “Chị Tần, lúc chị từ chức không phải nói sẽ không trở lại sao? Thế nào đột nhiên lại trở về?”

“Tôi ly hôn, trong nhà luôn luôn ầm ĩ, có chút phiền, lại không có chỗ khác để đi, nên trở lại đây.” Giọng nói của Tần Văn nhàn nhạt, thậm chí còn cười: “Tôi còn chưa tìm được việc làm đây, nếu như Đại tiểu thư còn cần tôi, vậy tôi trở về giúp nàng là được.” Thời Ngộ An cảm thấy Tần Văn có chút kỳ quái, muốn hỏi một chút tại sao nhanh như vậy liền ly hôn, lại cảm thấy đây là chuyện riêng nhà người ta, nên không nói gì nữa.

Ngồi một lát, Tần Văn đứng lên: “Tiểu An, tôi vừa trở về không lâu, đồ đạc còn chưa sắp xếp xong, đi về trước. Quay về em nói với Đại tiểu thư một tiếng, tôi lúc nào cũng có thể đi làm.” “Được, chị Tần gặp lại sau.” Thời Ngộ An hướng Tần Văn phất tay một cái, Tần Văn gật đầu, lại gật đầu báo Ngụy Sở Ca cho biết một tiếng, cầm túi đi.

Thời Ngộ An ăn bánh, lầu bầu một câu: “Cũng không biết nàng nghĩ như thế nào, rõ ràng không thích tên đàn ông kia, còn muốn gả cho hắn, có lẽ cũng là lý do nhanh như vậy đã ly hôn.” Ngụy Sở Ca không có hứng thú đối với chuyện của Tần Văn, nàng cũng không quên mục đích lần này hẹn Thời Ngộ An ra.

“Tiểu An, chúng ta thật lâu không có ra ngoài tán gẫu, gần đây cậu thế nào?” Ngụy Sở Ca đang cầm cái ly, giống như rất tùy ý hỏi một câu. Thời Ngộ An cúi đầu ăn bánh, cũng rất tùy ý trả lời nàng: “Rất tốt nha.” Ngụy Sở Ca cắn ống hút nước trái cây, suy nghĩ muốn thế nào bẫy Thời Ngộ An nói ra.

Cho đến Thời Ngộ An ăn xong rồi cả khối bánh, Ngụy Sở Ca vẫn còn đang cắn ống hút ngẩn người, Thời Ngộ An đưa tay quơ quơ ở trước mắt nàng: “Uy, Sở Ca, hôm nay cậu thế nào lại an tĩnh như vậy?” Ngụy Sở Ca lấy lại tinh thần, nửa ngày nghĩ không ra biện pháp, nàng quyết định trực tiếp hỏi: “Tiểu An, giữa cậu và Dịch Nghiêu, có phải xảy ra vấn đề gì hay không?”

Sắc mặt Thời Ngộ An đổi một chút, sau đó kéo cái bánh của Ngụy Sở Ca đến trước mặt mình, tiếp tục cúi đầu ăn: “Không có.” Ngụy Sở Ca đặt ly nước trái cây xuống, nâng má nhìn cô: “Tiểu An, mình cũng thấy cậu biến sắc. Mình biết, coi như là giữa người yêu với nhau, cũng có một số việc không thể nói. Cho nên, lúc này liền cần bạn thân ra tay, hơn nữa mình đã có tên Giang Trừng ngu ngốc kia, sẽ không đào góc tường* của cậu.”

*lợi dụng sơ hở xen giữa vào mối quan hệ

“Khang Từ nói mình không xứng với A Nghiêu, sẽ trở thành điểm nhơ lớn nhất của nàng, mình cảm thấy cô ta nói rất có lý.” Không biết là lời khuyên của Ngụy Sở Ca đột nhiên có tác dụng, hay là hiện tại Thời Ngộ An không kiềm được, cứ như vậy đàng hoàng khai báo. Ngụy Sở Ca cười: “Tiểu An, Dịch Nghiêu đối với cậu tốt như vậy, cảm giác tự ti này của cậu là từ đâu tới nha?”

Thời Ngộ An cũng không ăn bánh nữa, cầm nĩa, cúi mặt, một bộ dáng vẻ rất yếu ớt: “Cũng chính bởi vì A Nghiêu đối với mình quá tốt, nên mình mới phát giác được, Khang Từ nói rất đúng nha. Sở Ca, thật ra thì cái gì cậu cũng đều không cần phải nói, mình biết, cậu hẹn mình ra ngoài tám phần chính là ý tứ của A Nghiêu. Ừ, cái gì mình cũng hiểu, cũng biết A Nghiêu rất yêu mình, nhưng mà... A Nghiêu rất ưu tú là sự thật, mình không xứng với A Nghiêu, cũng là sự thật.”

Ngụy Sở Ca thở dài một cái, rút ra khăn giấy lau bơ dính trên khóe miệng của Thời Ngộ An: “Thật ra thì ở phương diện khác chúng ta thật giống nhau, tỷ như cảm giác an toàn. Thật ra, trước kia mình cũng sẽ thường bởi vì tình cảm của mình và Giang Trừng mà khổ não, bởi vì Giang Tịnh nha. Thành thật mà nói, mình biết Giang Trừng sẽ không thích nàng, nhưng cũng là không nhịn được để ý.”

“Nhưng mà sau này mình lại phát hiện, bản thân thật rất ngu xuẩn. Giang Trừng đây, mặc dù thoạt nhìn có vẻ khó kiềm chế nàng, nhưng tâm tư thật ra lại đặc biệt tinh tế tỉ mỉ, nếu không cũng sẽ không thể thâu tóm được Hưng Thịnh. Tâm tình của mình, nàng cũng có thể rất nhanh nhận ra, nhưng mà nàng cũng không biết nên làm thế nào, vẫn bên cạnh mình, một tấc cũng không rời. Mới ban đầu mình rất phiền, cảm thấy nàng quá ngốc, sau mới hiểu được, mình mới chính là kẻ ngu ngốc. Bởi vì vô luận mình có để ý bao nhiêu, có giày vò bao nhiêu, người bị tổn thương, cũng chỉ có nàng.” Ngụy Sở Ca thấp giọng cười: “Chính cậu suy nghĩ thật kỹ đi, Tiểu An, cậu suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng người thống khổ nhất không phải là cậu, mà là người lập tức cảm giác được cậu có cái gì không đúng, lại không dám tự tiện làm gì, chỉ có thể để cho mình tới thăm dò chút ý của người kia.

Giọng nói của Ngụy Sở Ca không lớn, lại từng chữ từng câu đập vào trong lòng Thời Ngộ An. Ngụy Sở Ca thấy cô như có điều suy nghĩ, nhẹ nhàng thêm một mồi lửa “Cậu biết việc Giang Trừng với Dịch Nghiêu gần đây đang dự định mua một miếng đất đi? Giang Trừng nói với mình, Đại tiểu thư của tập đoàn Huệ Dương đó, đối với Dịch Nghiêu rất ân cần. Tiểu An, đó là một người phụ nữ một chút cũng không kém cỏi so với Dịch Nghiêu, nếu cậu luôn cảm thấy không xứng với Dịch Nghiêu, không bằng làm bà mai, tác hợp cho hai người bọn họ đi, vị Trần tiểu thư đó nhất định sẽ cảm tạ cậu.”

“Trần tiểu thư? Cái quỷ gì!” Sự chú ý của Thời Ngộ An lập tức bị dời đi, Ngụy Sở Ca liếc cô một cái: “Khách quen của kênh TV tài chính và kinh tế cùng báo chí, Trần Thanh Kỳ - con gái một của Trần Thiên Thái chủ tịch tập đoàn Huệ Dương. Mặc dù Dịch Nghiêu nhà cậu rất lợi hại, nhưng không quá phô trương nên danh tiếng ở giới kinh doanh trong thành phố X khẳng định không sánh bằng Trần Thanh Kỳ. Còn có a, người ta cũng không phải là quỷ gì, là mỹ nữ, đại mỹ nữ nha. Nga, còn có thể là tình địch của cậu.”

Cả người Thời Ngộ An cũng rối loạn: “Sở Ca, cậu rốt cuộc là đến để an ủi mình, hay là tới đả kích mình đây?” Ngụy Sở Ca nhàn hạ liếc cô một cái, ha hả cười nói: “Tiến cũng được mà lùi cũng được, mình đây là cho cậu hai đề nghị tốt để lựa chọn, đả kích cậu chỗ nào?” Thời Ngộ An trừng nàng: “Ở đâu ra hai đề nghị tốt!”

“Thứ nhất, thật tốt chung sống với Dịch đại tiểu thư, đừng có suy nghĩ lung tung nữa. Thứ hai, nhanh chóng nhượng lại Dịch đại tiểu thư cho người khác, đỡ phải hôm nay không xứng, ngày mai không yêu nổi.” Ánh mắt xem thường của Ngụy Sở Ca sắp lật tới trần nhà, Thời Ngộ An rầm rì một tiếng, đứng dậy: “Mình đi về, ở cùng với cậu thế nào cũng bị cậu làm cho tức chết.”

Ngụy Sở Ca nhìn cô, bưng nước trái cây lên hút một hơi, chậm rãi nói: “Mình kiến nghị với cậu cái này a, đi mua mấy tờ báo kinh tế tài chính, hoặc là về nhà lên mạng tìm một chút, nghiên cứu tin tức của tình địch đàng hoàng. Nếu không, xem chừng cậu còn chưa suy nghĩ xong, Trần tiểu thư người ta đã chủ động ra tay thì làm sao bây giờ? Chậc chậc, vô luận là EQ hay là IQ, Tiểu An cậu cũng bị người ta nghiền áp hoàn toàn đây.”

Thời Ngộ An không có để ý nàng, thở phì phò đi, Ngụy Sở Ca cười đắc ý, lấy điện thoại di động ra bấm số: “Uy, làm việc xong chưa? Tới đón em đi.” Cúp điện thoại, Ngụy Sở Ca vươn thẳng người, thừa dịp nhàm chán lại kêu thêm phần điểm tâm ngọt, tâm tình phá lệ rực rỡ. Nhiều nhất thì còn một tháng sẽ hoàn toàn giải thoát đây.

Nói đến Thời Ngộ An, sau khi tức giận rời khỏi quán cà phê, tràn đầy không mục đích đi về phía trước. Đột nhiên nhớ ra cái gì đó, đứng ở dưới tàng cây ven đường, lấy điện thoại di động ra lên mạng. Gõ vào bốn chữ tập đoàn Huệ Dương, Baidu lập tức hiện lên một đống lớn tin tức, Thời Ngộ An chọn tài liệu về Trần Thanh Kỳ nhìn, dứt khoát trực tiếp tìm về Trần Thanh Kỳ.

Mở hình ảnh trên Baidu ra, Thời Ngộ An cẩn thận xem. Ngụy Sở Ca nói không sai, cô gái trong hình đúng là một đại mỹ nhân, ở bất đồng trường hợp, đối mặt với bất đồng người, cũng treo hoàn mỹ mỉm cười, từ trong hình cũng có thể nhìn ra nàng khí tràng cường đại cũng không bén nhọn. Thời Ngộ An nhíu mi, Trần Thanh Kỳ phải là một người rất dễ dàng khiến cho lòng người sinh hảo cảm, chẳng qua là vừa nghĩ tới nàng có thể là “tình địch” của mình, cả người Thời Ngộ An liền không ổn, hận không thể vẽ mấy vạch trên mặt nàng!

Không được tự nhiên nhét điện thoại vào trong túi, Thời Ngộ An mới vừa ngẩng đầu, đã bị Dịch Hiên không biết lúc nào thì xuất hiện ở trước mặt cô làm cho giật mình.”A Hiên tại sao lại ở chỗ này?” Thời Ngộ An ôm ngực, nhìn chằm chằm Dịch Hiên, Dịch Hiên sờ sờ gáy, mặt không giải thích được: “Em mới từ trường học ra ngoài, quên mang ví tiền nên muốn đi trở về, thấy có người giống như chị Tiểu An, nên tới đây nha.”

Thời Ngộ An nhịn xuống dục vọng muốn trợn mắt, móc ra tờ một trăm đồng kín đáo đưa cho Dịch Hiên: “Vừa đúng, A Hiên cậu trở về nói cho Đại tiểu thư nhà cậu biết, chị Tần đã ly hôn, vừa trở về thành phố X, chị Tần nói có thể trở về Dịch thị giúp một tay, bảo nàng không cần quan tâm đến chuyện tuyển thư ký mới nữa.” Nói xong liền xoay người rời đi, Dịch Hiên ở phía sau ngáo ngáo kêu: “Chị đi đâu vậy nha?” “Về nhà mẹ đẻ!” Thời Ngộ An trả lời một câu, cảm giác mình thật cũng nên tỉnh táo suy tư một chút.

“Trở về nhà mẹ đẻ cái gì nha... Ôi chao? Tần Văn trở lại? Ôi chao! Tần Văn ly hôn!” Dịch Hiên hậu tri hậu giác trợn to hai mắt, vấn đề lệch múi giờ cái gì ném ra sau đầu, lấy điện thoại di động ra bấm số, điện thoại vừa thông, không đợi bên kia mở miệng, Dịch Hiên liền kêu la: “Tịch đại luật sư, tình nhân của chị đã ly hôn, trở về thành phố X, chị có muốn nhanh chóng kết thúc tiến tu trở về hay không nha!” (A Hiên thật cao thượng =))))

Điện thoại bên kia an tĩnh một lát, Tịch Cẩn Chi nói câu cảm ơn, ba một tiếng cúp điện thoại. Dịch Hiên nhét điện thoại trở về trong túi, thở dài: “Tình đầu chết non, tôi chỉ có thể giúp chị đến nơi này... Không đúng nha, về nhà mẹ đẻ là cái ý gì?!” Dịch Hiên cúi đầu nhìn một trăm đồng mình cầm trong tay, trong lòng ngổn ngang.

===============================================

Baidu là google của Trung Quốc

A Hiên là số ít “giống đực” mình thích trong bhtt:))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK