"Ôi chao, Dịch đại tiểu thư thật là đúng dịp a!" Hứa Mâu không biết từ đâu mà chui ra, vỗ một cái vào vai Dịch Nghiêu, Dịch Nghiêu ghét bỏ kéo móng vuốt của hắn xuống: "Sao cậu không vào a?"
Hứa Mâu cầm điện thoại ở trong tay ném tới ném lui, hoàn toàn là bộ dáng một nhị thế tổ*: "Tôi ra ngoài chờ tiểu thụ nhà tôi a." Dịch Nghiêu hứng thú nhìn hắn, chậc chậc hai tiếng: "Động tác rất nhanh a, Minh Hề vừa đi liền câu đáp người mới."
*con ông cháu cha
Hứa Mâu liếc mắt, bỏ điện thoại vào trong túi, nghĩa chánh ngôn từ nói: "Cậu cũng không nên vũ nhục trong sạch của tôi, tôi cùng với tiểu tử Minh Hề hoàn toàn không có loại quan hệ kia. Hơn nữa cũng không phải người mới gì a, chúng tôi đã cùng nhau sáu năm rồi, cậu biết sáu năm là khái niệm gì sao?"
Dịch Nghiêu quan sát Hứa Mâu từ trên xuống dưới, Hứa nhị công tử này thấy thế nào cũng không giống như người cùng người yêu đương có thể kéo đến sáu năm a. Hứa Mâu nhìn vẻ mặt nàng cũng biết nàng đang suy nghĩ gì, lại tặng nàng một cái liếc mắt: "Phải phải phải, toàn bộ thế giới chỉ có Dịch đại tiểu thư cậu có thể làm người chung tình!"
"Tôi cũng không nói như vậy." Dịch Nghiêu nhún nhún vai: "Nói đi nói lại, rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thể áp được Nhị công tử ngài a?" "Ai áp ai a?" Hứa Mâu nghiêng mắt nhìn nàng, mình một thân khí tràng tổng công a, Dịch Nghiêu bị mù hay sao mà nàng nhìn không ra.
Lần này đến phiên Dịch Nghiêu trợn mắt: "Hai ta nói vốn không cùng nghĩa, được rồi cậu nói cho tôi biết là ai là được." Hứa Mâu cười lên hắc hắc, đếm trên đầu ngón tay nói với nàng: "Tinh anh thương nghiệp, bộ dáng rất là đẹp trai phóng khoáng, mặt có chút đơ, nhìn rất cấm dục, nhưng rất có tiềm chất mẹ già, tuổi vừa hai mươi bảy, không phải là nhị đại, cậu biết."
"Đoán đi." Hứa Mâu ôm cánh tay, dương dương đắc ý nhìn Dịch Nghiêu, Dịch Nghiêu xoa xoa càm, có chút nhăn mày. Tinh anh thương nghiệp nàng biết quá nhiều, nhưng mà hoàn toàn phù hợp những điều kiện này ... Khóe miệng Dịch Nghiêu run lên một cái, không phải chứ...
Hứa Mâu quan sát nét mặt của nàng, mày kiếm nâng lên: "Đoán được rồi?" Dịch Nghiêu không lên tiếng, trên bả vai Hứa Mâu rơi xuống một cánh tay, giọng lạnh lùng ghé vào lỗ tai hắn vang lên: "Em nói ai là mẹ già?" Sau lưng Hứa Mâu cứng đờ, ngày mùa hè mà toàn thân cũng lạnh lẽo.
Hắn xoay người, Hồ Tử Ngọc tiên sinh một thân tây trang giày da đứng ở nơi đó, vẻ mặt rất lạnh đạm. Hứa Mâu cười cười, đưa tay kéo cà vạt của hắn: "Em khen anh thôi, cần kiệm chăm lo việc nhà lại biết chăm sóc người khác." Hồ Tử Ngọc lành lạnh liếc hắn, lại vươn tay với Dịch Nghiêu: "Dịch tổng, đã lâu không gặp.""Đúng là đã lâu không gặp." Dịch Nghiêu cầm tay Hồ Tử Ngọc, cười có chút cứng ngắc: "Hồ tiên sinh thật là...thâm tàng bất lộ a." Giải quyết Hứa Mâu lại là Hồ Tử Ngọc! Điều này cũng thật không thể tin được đi! Giang Trừng nàng biết sao?!
Một phần nhỏ đến không thể thấy cơ thịt trên mặt Hồ Tử Ngọc run lên một cái, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Dịch tổng quá khen." Dịch Nghiêu cảm thấy không khí có chút lãnh, vội vàng ha hả nói sang chuyện khác: "Giang Trừng không có tới a?" Hồ Tử Ngọc gật đầu một cái: "Tôi chính là thay thế Giang tổng tới đây, gần đây nàng bận rộn xử lý chuyện của công ty, Dịch tổng cũng biết, hai mươi lăm này nàng sẽ kết hôn với phu nhân a."
Dịch Nghiêu hiểu rõ ừ một tiếng, Túc Cẩm Dung chạy tới đây, im lặng nhìn ba người: "Ba người vẫn còn ở bên ngoài tán gẫu a, Nghiêu Nghiêu, ông nội vẫn đang tìm em kìa, mau vào đi thôi." Dịch Nghiêu vừa nhìn cửa, người ra vào đã ít lại, ba người liền đi theo Túc Cẩm Dung vào trong.
Thời Ngộ An đi theo bên người Túc Như Chỉ cùng những người khác trò chuyện hoặc chân thành hoặc giả vờ xã giao, Dịch Nghiêu ngoắc ngoắc tay với cô, Thời Ngộ An nói một tiếng với Túc Như Chỉ, đi tới bên người nàng. "Hi, Thời tiểu thư, còn nhớ tôi không?" Hứa Mâu cùng Hồ Tử Ngọc sóng vai đứng, cười híp mắt nhìn Thời Ngộ An.
"Dĩ nhiên nhớ." Thời Ngộ An cười cười với hắn, vừa nhìn về phía Hồ Tử Ngọc, lên tiếng chào hỏi: "Hồ tiên sinh." "Thời tiểu thư." Hồ Tử Ngọc vuốt cằm, Hứa Mâu lôi kéo hắn, cười nói: "Chúng tôi đi tìm Hứa Dương, xin lỗi không tiếp được."
Hứa Dương là con trai lớn của Hứa thị trưởng, cũng chính là anh hai của Hứa Mâu, Dịch Nghiêu bĩu môi: "Cậu ngược lại đủ phô trương a ." Hứa Mâu liếc nàng một cái: "Phô trương hơn nữa cũng kém Dịch đại tiểu thư ngài a, đi." Hắn lôi kéo Hồ Tử Ngọc đi tìm Hứa Dương, Hồ Tử Ngọc tiên sinh ôn tồn lễ độ vẫn không quên tạm biệt Dịch Nghiêu với Thời Ngộ An.
Gương mặt Thời Ngộ An không rõ ràng cho lắm: "Sao anh ta lại lôi kéo Hồ tiên sinh đi?" Dịch Nghiêu lôi kéo cánh tay của cô khoác lên người mình, thần bí cười một tiếng: "Em đoán." Thời Ngộ An trừng nàng, Dịch Nghiêu lúc này mới để sát vào tai cô nói nhỏ: "Hứa Mâu mang theo Hồ Tử Ngọc, dĩ nhiên là đi gặp gia trưởng."
Gặp gia trưởng. Thời Ngộ An suy nghĩ một chút, hoàn toàn tỉnh ngộ: "Không phải chứ?" Dịch Nghiêu nhún vai, mang theo cô đi về phía chỗ của Túc Minh Tiên, Thời Ngộ An còn đắm chìm trong khiếp sợ, Dịch Nghiêu đã cười híp mắt bắt đầu chào hỏi: "Ông ngoại sinh nhật vui vẻ. Chào cậu mợ, anh họ,chị họ." Con cháu Túc gia ngoại trừ Túc Cẩm Diên, những người khác đều lớn hơn so với Dịch Nghiêu .
Lúc Thời Ngộ An tới cùng người nhà Túc gia chào hỏi dưới sự dẫn dắt của Túc Như Chỉ, lần này cũng chỉ gật đầu một cái. Con cháu Túc gia thật ra thì cũng không nhiều, Túc Như Ngải chỉ có một đứa con trai là Túc Cẩm Diên, Túc Như Úy trừ Túc Cẩm Dung còn có một con trai một con gái.
"Đã lâu không gặp a em họ." Anh trai Túc Cẩm Dung, Túc Cẩm Phong là một quân nhân trẻ tuổi, hắn sinh ra vô cùng cao lớn, tính tình hướng ngoại, cùng ai cũng có thể chơi thân. Nhìn Túc Cẩm Phong mặt cười rực rỡ, Dịch Nghiêu cũng cười lại một tiếng với hắn: "Anh Cẩm Phong đã lâu không gặp, ở trong quận đội có khỏe không?"Túc Cẩm Phong giơ cánh tay lên, từng khối bắp thịt: "Rất tốt, em xem tập luyện của anh này, sau này ai muốn khi dễ em cứ nói với anh, chỉ một quyền là anh có thể đo ván hắn!" Túc Như Úy bây giờ không chịu nổi đứa con trai này, trợn mắt nhìn hắn một cái, Túc Cẩm Phong lúc này mới đàng hoàng lại.
Dịch Nghiêu cười cười, ánh mắt rơi vào trên người cô gái trầm mặc bên người Túc Cẩm Phong, nở nụ cười lên tiếng chào: "Chị họ, đã lâu không gặp, thật là tưởng niệm." Túc Cẩm Lan là giảng viên đại học, một người dịu dàng xinh đẹp, điển hình con gái đông phương, Túc Cẩm Lan đưa tay đẩy mắt kiếng trên sống mũi của Dịch Nghiêu, cười rất dịu dàng: "Nghiêu Nghiêu, đã lâu không gặp."
Lại hàn huyên một lát, Túc lão gia tử bị gọi đi nói chuyện, Túc Như Úy cùng Túc Như Ngải mang theo phu nhân của mình đi, mấy tiểu bối ở chung một chỗ trò chuyện. Túc Cẩm Phong quơ tay múa chân nói: "Anh không có mặc quân phục kia của anh tới, nếu không tuyệt đối là đẹp trai nhất nơi này!"
"Thôi đi anh." Túc Cẩm Lan cười khanh khách, Túc Cẩm Phong cũng không quan tâm nàng, bản thân nói chuyện phát sinh của mình ở trại lính. Đang nói hớn hở, giọng nói đau khổ của Dịch Hiên vang lên ở bên cạnh: "Đại tiểu thư, ngài nhìn một chút con gái cưng nhà ngài."
Dịch Nghiêu xoay người, Dịch Hiên một tay ôm Dịch Sanh, một cái tay khác lôi kéo Thời Sướng, Dịch Nghiêu vẫn không rõ xảy ra chuyện gì, Dịch Hiên đẩy Thời Sướng tới bên người nàng: "Đứa nhỏ thật là xui hết nói nổi, uống chút thức uống cũng tràn xuống cả cổ! Con mặc kệ, con còn phải dụ dỗ Tiểu Sanh, chính Đại tiểu thư ngài tự giải quyết đi!" Dịch Hiên ôm Dịch Sanh xoay người rời đi, Dịch Sanh hiểu lễ phép còn không vẫy tay với mọi người.
Thời Sướng mặc quần áo màu đen, cũng nhìn không ra trên đó dính cái gì, Dịch Nghiêu đưa tay đi sờ cổ của cô cùng phần áo trước ngực, được lắm, sền sệch ướt một mảng lớn."Người ta không phải cố ý." Giọng Thời Sướng yếu ớt, Dịch Nghiêu đưa tay siết chặt mặt của cô bé: "Con đã bao lớn a, lần sau chú ý một chút có biết không? Daddy dẫn con đi xử lý."
"Ôi chao!" Túc Cẩm Phong mặc kệ: "Anh còn chưa nói hết đâu! Chúng ta thật vất vả gặp mặt còn không thể trò truyện lâu một chút sao ? Em đừng đụng đến, để anh tìm người khác!" Túc Cẩm Phong nhìn chung quanh, cất cao giọng kêu: "A Dung, tới đây một chút."
Túc Cẩm Dung đang nói chuyện với bạn, nghe hắn kêu vội vàng đi tới: "Anh, có chuyện gì?" Túc Cẩm Phong chỉ chỉ Thời Sướng: "Mang cháu gái nhỏ của chúng ta đi xử lý một chút." Túc Cẩm Dung không hiểu, Thời Sướng bĩu môi tội nghiệp nhìn hắn: "Chú Dung, quần áo của Sướng Sướng bị ướt."
"..." Túc Cẩm Dung liếc mắt, cũng biết gọi hắn tới đây không có chuyện gì tốt mà. Trên lầu có phòng cho khách nghỉ ngơi, Túc Cẩm Dung hỏi người hầu muốn một tấm thẻ mở cửa phòng, gọi điện thoại cho người ta đi mua một bộ quần áo trẻ con, mang theo Thời Sướng lên lầu.
Mở cửa phòng tắm ra, mở nước, Túc Cẩm Dung vỗ vỗ tay với Thời Sướng: "Tới, cởi quần áo tắm một chút." Thời Sướng có chút xấu hổ, nhăn nhó đứng ở cửa bất động. Túc Cẩm Dung cười nói: "Với chú có cái gì xấu hổ nha? Anh ba của con không phải là thường tắm cho con sao?"
Thời Sướng lúc này mới chậm chạp cỡi quần áo, Túc Cẩm Dung dùng khăn tắm bọc Thời Sướng lại, ôm vào trong bồn tắm. Thời Sướng tung tăng trong nước , Túc Cẩm Dung đi ra bên ngoài cởi áo khoác, lại trở về tắm cho Thời Sướng. Trước rửa đi nước trái cây dính trên người, Túc Cẩm Dung vỗ vỗ Thời Sướng: "Xoay qua chỗ khác chú chà lưng cho con."
"Không muốn chà lưng, đau!" Thời Sướng bỉu môi, mỗi lần Dịch Hiên tắm cho nàng cũng thích chà lưng, hết lần này tới lần khác khống chế không được lực tay da trẻ con non mềm, lần nào Thời Sướng cũng sẽ bị hắn ngược đôi mắt đẫm lệ mông lung. Túc Cẩm Dung bảo đảm: "Chú sẽ nhẹ tay, nếu đã tắm thì phải tắm cho sạch sẽ."
Trên tay Túc Cẩm Dung đã cầm khăn tắm, cười híp mắt nhìn Thời Sướng, Thời Sướng bất đắc dĩ xoay người, hồi lâu không cảm thấy có động tĩnh."Chú chà lưng chưa? Quá nhẹ con cũng không cảm giác được a." Thời Sướng quay đầu lại nhìn Túc Cẩm Dung, hắn trực tiếp nhìn chằm chằm phía sau lưng Thời Sướng, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Chú Dung? Chú làm sao vậy a?" Thời Sướng đưa tay vỗ nước chơi đùa, nghiêng đầu nhìn Túc Cẩm Dung. Ánh mắt Túc Cẩm Dung có chút đỏ lên, bình tĩnh nhìn cô bé: "Sướng Sướng, hình trăng khuyết sau lưng con là bớt sao?"
"Đúng vậy a." Thời Sướng cầm sữa tắm lên, đổ ra một chút ở trên tay, chà bọt: "Mami vẫn luôn nói con cõng mặt trăng nhỏ nga, chú Dung nhìn thấy không?" Thời Sướng đưa lưng của mình cho Túc Cẩm Dung nhìn, phía dưới xương vai phải có một cái bớt màu đỏ hình trăng khuyết.
Cơ thịt trên mặt Túc Cẩm Dung cứng ngắc, giọng có chút run rẩy: "Sướng Sướng, con năm nay... Mấy tuổi rồi?" Thời Sướng bẻ tay nói: "Mami có lúc nói con bốn tuổi, có lúc nói con năm tuổi, có lẽ là bốn năm tuổi đi."
Túc Cẩm Dung lại hỏi cô bé: "Sinh nhật của con là khi nào ?" Lần này Thời Sướng đáp rất kiên định: "Mười ba tháng mười! Chú Dung nhớ tặng quà cho con a!" Tay Túc Cẩm Dung run một cái, lấy khăn tắm trên tay xuống, đứng lên.
Thời Sướng tò mò nhìn hắn, Túc Cẩm Dung yên lặng khom lưng tắm sạch sẽ bọt xà phòng trên người cô bé, dùng khăn lông xoa xoa, bọc vào trong áo choàng tắm ôm ra khỏi phòng tắm. Thời Sướng đạp chân ngắn nhắc nhở hắn: "Chú Dung, con còn chưa có gội đầu a!" Túc Cẩm Dung không nói lời nào, đặt cô bé lên giường, cẩn thận nhìn Thời Sướng.
Cho tới bây giờ cũng không có phát hiện, mặt mày cô gái nhỏ này có cảm giác quen thuộc kinh người. Ánh mắt của hắn có chút nóng lên, cơ hồ có thể khẳng định một chuyện, Thời Sướng kỳ quái nhìn hắn, đưa tay sờ sờ trán của hắn: "Chú Dung, nhìn chú sao kỳ kỳ quái quái thế nào ấy?" Túc Cẩm Dung lắc đầu một cái, đưa tay vuốt mặt Thời Sướng: "Sướng Sướng, mẹ con có nói với con một nơi là Hà Sơn không?"
"Có a." Thời Sướng chớp chớp: "Mami nói con là ra đời ở Hà Sơn, Hà Sơn là một bệnh viện sao?" Túc Cẩm Dung hít sâu một hơi, đưa tay ôm thật chặt Thời Sướng vào trong ngực, không tiếng động há to miệng. Thời Sướng nằm ở trên bả vai hắn, gương mặt mê man, không biết hắn sao thế.