Giang Tịnh với Giang Trừng lớn lên cũng không giống nhau, tính tình Giang Trừng mặc dù có chút bỡn cợt, ngược lại trời sinh mặt mũi nhạt nhẽo, nếu không cũng không giả bộ ra tư thái cao quý lãnh diễm. Giang Tịnh lại rất xinh đẹp, vẻ đẹp diêm dúa lẳng lơ, vô cùng có tính xâm lược, là cái loại rất dễ dàng làm cho người ta vừa gặp đã thương. Giang Tịnh mặc chiếc váy màu tím lộ lưng, ôm sát vóc người mảnh khảnh rất hoàn mỹ, dưới chân mang giày cao gót, từng bước một đi tới trước mặt Giang Trừng.
Giang Trừng theo bản năng lui về sau từng bước, Giang Tịnh đứng lại, nhẹ nhàng cười ra tiếng: “Em gái đính hôn, mà ngay cả chị mình cũng không mời sao?”
Giang Trừng thuận theo, hơi nghiêng đầu: “Chị tới đây làm cái gì?” Giang Tịnh hất cằm lên, đi về phía trước từng bước kề sát vào trước mặt Giang Trừng, cúi đầu thở dài ở bên tai cô: “Cho đến nay em có bao giờ nghĩ tới, em cùng nàng ở chung một chỗ, tôi sẽ có bao nhiêu khổ sở không?” Giang Trừng nhíu mi lại, nghiêng mắt nhìn nàng: “Chị có khổ sở hay không có quan hệ gì với tôi đâu?”
Ánh mắt của Giang Tịnh tối lại, có chút cứng giật khóe miệng: “Tuyệt tình như vậy nga?” Giang Trừng đẩy nàng ra, có chút không nhịn được nói: “Rốt cuộc chị muốn làm gì?” Giang Tịnh thẳng thắt lưng, ánh mắt nhìn có chút lạnh cả người, nhìn lướt qua tràng người bên trong “Em cảm thấy, tôi sẽ để cho em với nàng thuận lợi đính hôn? Em gái à, em sẽ không ngây thơ như vậy đi?” Giang Trừng vuốt chiếc nhẫn mang trên tay, khinh thường cười cười: “Có chiêu số gì chị liền xuất ra hết đi, đừng có mà dong dài.”
“Giang Trừng, em càng ngày càng tự phụ.” Giang Tịnh cau mày: “Vẫn là cô em gái khúm núm lúc ban đầu, rất biết lấy lòng người kia tương đối làm cho người ta thích a.” “Còn cần thiết sao?” Giang Trừng sờ sờ lỗ tai, nghiêng đầu nhìn về phía Ngụy Sở Ca, phát hiện nàng cúi đầu, không nhìn ra biểu tình gì. Nhưng mà Giang Trừng có thể cảm nhận được, Ngụy Sở Ca nhất định đang tức giận, ở trong lòng Giang Trừng mắng Giang Tịnh vô số lần, lạnh lùng nhìn nàng: “Chị đừng có nói nhảm nữa, phiền.”
Giang Tịnh cười cười, đột nhiên làm ra một bộ dáng vẻ lã chã chực khóc, Giang Trừng nhướn mi, Giang Tịnh cắn môi dưới, nước mắt một giọt một giọt nhỏ xuống, lên giọng: “Em muốn cái gì tôi đều cho em, bây giờ tôi hai bàn tay trắng, em lại muốn cùng cô gái kia đính hôn sao?” Lời này của Giang Tịnh ý tứ quá rõ ràng, chung quanh lập tức có người bắt đầu xì xào bàn tán, ký giả bắt đầu phát huy trí tưởng tượng, đương gia của Hưng Thịnh không chỉ có chơi trò đồng tính luyến ái, lại còn cùng chị của mình có một chân? Chậc chậc, vậy lúc ban đầu kia nàng có thể thượng vị, có phải là nhờ Giang Tịnh nâng đỡ hay không đây?
“Nói những lời này, thật giống như tôi là một người bạc tình bỏ rơi Giang đại tiểu thư chị vậy.” Giang Trừng cũng rất là trấn định, ánh mắt nhìn Giang Tịnh vẫn lạnh lùng: “Tôi cũng không có quên mẹ tôi chết như thế nào, còn có bản thân tôi bị vứt vào cô nhi viện như thế nào. Giang đại tiểu thư, tôi sẽ thích con gái của kẻ thù giết mẹ tôi sao? Chị đừng có nói đùa với tôi được không.” Sắc mặt Giang Tịnh trở nên rất khó coi, các ký giả tiếp tục viết trên sổ tay, ân oán tình thù nhà giàu thế gia, người thừa kế trước đây của Hưng Thịnh có tình cảm với em gái cùng cha khác mẹ.
Giang Trừng nhìn có chút hả hê, Giang Tịnh có thể uy hiếp cô cũng bất quá chỉ có chuyện này, vậy thì cô liền chủ động giao phó a. Giang Tịnh hung hăng trợn mắt nhìn cô một cái, thanh âm có chút trầm thấp: “Em gái thân mến của tôi, em thật sự cho là chị gái của em chỉ có chút ít năng lực này thôi sao? Đừng quên Hưng Thịnh là tôi từ trong tay người nào đoạt đi.” Giang Trừng cau mày, Giang Tịnh đạp giày cao gót đi về phía Ngụy Sở Ca bên kia, Giang Trừng cũng vội vàng chạy qua: “Giang Tịnh, chị đừng có quá phận a, có tin tôi cho người ném chị ra ngoài hay không nha.”
Giang Tịnh đúng là dừng ở trước mặt Ngụy Sở Ca, nhưng căn bản không có nhìn nàng, mục tiêu của Giang Tịnh là Dịch Nghiêu. “Dịch đại tiểu thư, đã lâu không gặp.” Trong miệng Dịch Nghiêu đang nhai trái cây, nghe nàng hỏi thăm, chỉ tùy ý gật đầu một cái. Giang Tịnh khẽ mỉm cười, ánh mắt rơi vào Thời Ngộ An đang đứng bên cạnh nàng: “Vị tiểu thư này, là Dịch tiểu thư dẫn đến đi?”
“Tôi là bạn của Sở Ca.” Thời Ngộ An có lúc vẫn rất là nhạy cảm, trực giác cho biết Giang Tịnh sẽ đối Dịch Nghiêu bất lợi, nên cô vội vàng phủi sạch quan hệ. Vẻ cười của Giang Tịnh càng đậm, tựa như lơ đãng nói: “Nhưng mà tôi nghe nói, vị Thời tiểu thư này cùng với Dịch đại tiểu thư có quan hệ nào đó không muốn cho người biết đây.” Không muốn người biết? Bốn chữ này có thể có thâm ý gì, các ký giả rối rít vểnh tai lên, hận không thể khiến cho Giang Tịnh khơi ra càng nhiều.
Giang Trừng cơ hồ là lập tức hiểu ra ý đồ của Giang Tịnh, nàng chính là không muốn mình có thể đính hôn suông sẻ, đã biết từ chỗ mình đi không thông, liền công kích Dịch Nghiêu. Giang Trừng cơ hồ có thể khẳng định Giang Tịnh nhất định là biết được quan hệ giữa Dịch Nghiêu và Thời Ngộ An, nếu như Giang Tịnh lộ chuyện này ra ngoài, vậy thì lễ đính hôn này của mình còn không phải trở nên chướng khí mù mịt a?
Dịch Nghiêu là ai? Ngoại trừ là con gái của Dịch Trữ, là thiên tài mà Dịch gia vẫn vì nàng mà kiêu ngạo, là ánh sáng của đại học X, cơ hồ còn là đại biểu của đại học X ở một phương diện nào đó. Trừ những điều đó ra, nàng vẫn là người duy nhất của Dịch gia mà Túc gia danh tiếng nguyện ý thừa nhận, mặc dù Túc Như Chỉ không vui, nhưng cũng không ngăn nổi sự nhiệt tình của Túc gia a. Không thể không nói, một người như thế nếu xuất quỹ, sẽ mang đến oanh động lớn không biết bao nhiêu so với Giang Trừng.
Giang Trừng thật sự nóng nảy không chỉ vì lễ đính hôn của mình, nếu chẳng qua là không khí lễ đính hôn trở nên hỏng bét thì cũng chỉ là chuyện nhỏ, dù sao thì chuyện cô và Ngụy Sở Ca đính hôn đã là chuyện mọi người đều biết, lễ đính hôn này cũng chỉ là một hình thức mà thôi. Quan trọng nhất là, chuyện này nhất định sẽ mang đến ảnh hưởng nghiêm trọng cho Dịch Nghiêu, thậm chí cả Dịch gia nữa, dư luận thật sẽ hại chết người nha.
Giang Trừng đều phải gấp đến nóng nảy, nhưng Dịch Nghiêu lại tựa như không nghe thấy Giang Tịnh nói, bản thân ăn hết trái cây trong mâm, lại đặt cây tăm cùng với cái mâm xuống bàn, sau đó kéo tay Thời Ngộ An đang không biết làm sao cũng gấp giống như Giang Trừng, cười híp mắt nói: “Mọi người đều biết, tôi luôn không thích quá phô trương, nhưng nếu Giang đại tiểu thư đã nói, vậy tôi liền mượn cơ hội này, chính thức giới thiệu cùng mọi người một chút, đây là người yêu của tôi, Thời Ngộ An.”
Bên trong yên lặng một lát, đột nhiên bắt đầu lớn tiếng ồn ào, không chỉ là ký giả, ngay cả những người trong giới kinh doanh tới tham gia yến hội kia cũng kích động. “Dịch Nghiêu lại là người đồng tính luyến ái, ông trời của tôi, không trách được du diêm bất tiến*.” ← một quý công tử. “Khó trách quan hệ với Giang Trừng tốt như vậy, nguyên lai là người đồng đạo a.” ← một tên xem cuộc vui. “Chậc, đứa con gái lão Dịch kiêu ngạo nhiều năm như vậy lại là một đồng tính luyến ái, lão Dịch biết còn không phải ngất đi a?” ← một đồng bạn hợp tác với Dịch gia. “Đồng tính luyến ái thì sao, trong đám người này nói không chừng cũng đều như vậy đây.” ← Con trai gay của một chủ tịch. “Sắp tới Dịch gia nhất định sẽ có trò hay để nhìn.” ← một người không có ý tốt...
*hình dung người vô cùng cố chấp, ko nghe người khác khuyên bảo
“Giành được người yêu từ trong tay của cấp dưới?” Giang Tịnh nói một câu nhàn nhạt, tiếng nghị luận xung quanh tạm ngừng, không khí an tĩnh quỷ dị. Giang Tịnh không khỏi đắc ý hất càm lên, khí thế của Giang gia Đại tiểu thư nhiều năm như vậy cũng không phải là giả: “Tôi còn nghe nói, cô giành được vị Thời tiểu thư này trong tay một tên quản lý chi nhánh khi cô còn là tổng giám đốc Dịch thị? Đúng không?”
Sắc mặt Thời Ngộ An có chút trắng bệch, một tay Dịch Nghiêu nắm chặt tay của cô, một tay khác đẩy mắt kiếng, hít sâu một hơi áp chế tức giận: “Giang đại tiểu thư, ngược lại hiểu rất rõ ràng.” Lời này vừa nói ra, toàn trường xôn xao, Dịch Nghiêu đây là biến tướng thừa nhận? “Thời tiểu thư còn có một đứa con gái đi?” Giang Tịnh câu khóe miệng, không thèm nhìn Giang Trừng đang căm tức nhìn nàng: “Là con cùng với chồng trước sao?”
“Mới không phải con của anh tôi!” Khang Từ không biết từ đâu nhô ra, cao ngạo đi tới, khinh thường nhìn Thời Ngộ An: “Chồng trước của vị Thời tiểu thư này chính là anh trai tôi, nhưng lúc ban đầu trước khi cô ta gả cho anh tôi đã có đứa bé kia, anh tôi bất quá là một oan đại đầu* mà thôi, ai biết dã loại kia là của người nào!” Lời này vừa ra tới, chung quanh lại bắt đầu xì xào bàn tán, ánh mắt của Dịch đại tiểu thư là thế nào? Muốn chơi đồng tính luyến ái, cũng không thể đi tìm một người cuộc sống tác phong có vấn đề đi?
*kẻ tiêu tiền như rác. Ý trách anh mình bỏ tiền nuôi 2 mẹ con Thời Ngộ An
Dịch Nghiêu đi về phía trước từng bước, hộ Thời Ngộ An ở sau lưng mình, nàng đây là giận thật, ánh mắt sắc bén từ sau tròng kính phóng ra làm cho người khác gai người, phát rét từ trong xương: “Giang Trừng, lễ đính hôn của cô thật đúng là ai cũng có thể đi vào nha.” Giang Trừng muốn giải thích, nhưng sự thật đang bày ra ở trước mắt, cô cũng muốn bụm mặt khóc. Thời Ngộ An giật nhẹ tay áo Dịch Nghiêu, nhưng nàng không có quay đầu lại, chỉ vỗ nhè nhẹ lên tay của cô.
Đã có ký giả không nhịn được hỏi lên: “Xin hỏi Dịch đại tiểu thư, những gì Giang đại tiểu thư cùng vị tiểu thư này nói đều là sự thật sao? Người yêu đồng tính này của cô có thật sự tác phong có vấn đề như vậy hay không? Những thứ này cô cũng biết sao?” Những vấn đề này chính là điều tất cả mọi người muốn hỏi, tất cả mọi người hết sức ăn ý an tĩnh lại, chờ Dịch Nghiêu trả lời.
Dịch Nghiêu giật khóe miệng, thản thản nhiên nhiên nhìn ký giả: “Người yêu của tôi là người như thế nào, không ai rõ ràng hơn so với tôi. Con gái của tôi cũng không phải là dã loại, ngược lại có vài người dù nói là được ăn học tử tế nhưng lại để cho Dịch Nghiêu không dám khen tạng. Cuối cùng, đây là chuyện nhà của tôi, không cần quá nhiều người quan tâm, cám ơn.” Dịch Nghiêu có chút hối hận để cho Dịch Kính Viễn đưa Dịch Trữ về trước, loại chuyện như vậy, cha cùng anh của nàng nhất định sẽ xử lý tốt hơn nàng.
Ký giả còn muốn hỏi thêm cái gì, Dịch Nghiêu giơ tay lên: “Tôi xác thực chính là yêu đồng tính. Nhưng mà, người yêu của tôi cũng không phải là người không chịu nổi như trong miệng Giang đại tiểu thư cùng Khang tiểu thư nói như vậy. Các người có thể viết, nhưng xin hướng về phía tôi mà viết, nếu không đừng trách tôi... A...” Nàng hé miệng cười một tiếng, nội tâm lửa nóng của các ký giả giống như bị tạt nước lạnh, Dịch Nghiêu biết cùng đám người kia nhỏ nhẹ thương lượng không dễ, còn không bằng trực tiếp uy hiếp một chút.
Hiệu quả đạt tới, các ký giả hai mặt nhìn nhau, lượng phát hành quan trọng, nhưng mà công việc càng quan trọng hơn a, Dịch Nghiêu cũng không phải chẳng qua chỉ là Dịch Nghiêu, phía sau nàng còn có Dịch gia, còn có Túc gia, không phải nho nhỏ ký giả có thể đắc tội được. Bây giờ Dịch Nghiêu liền muốn về nhà thương lượng một chút với Dịch Trữ và Dịch Kính Viễn nên làm cái gì, mấy tòa soạn báo còn có thể khống chế, thế nhưng hiện trường còn có nhiều cái miệng như vậy đây, không chừng sẽ có người đi ra ngoài nói lung tung, đến lúc đó liền phiền toái lớn, cũng không biết chừng sẽ bị truyền thành bộ dạng gì nữa đây.
“Chiều nay hai giờ, xin mời chư vị đến Dịch thị, sẽ có một buổi họp báo ký giả, đến lúc đó cha cùng với anh tôi cũng sẽ có mặt, ngày mai gặp.” Dịch Nghiêu kéo Thời Ngộ An sắc mặt tái nhợt đi thẳng qua bên người Khang Từ, Khang Từ còn muốn nói cái gì, Dịch Nghiêu nhìn cũng không nhìn, trực tiếp lôi kéo Thời Ngộ An đi xuống lầu.
Chuyện này huyên náo lên, cũng không ai còn có tâm tư ở bữa tiệc đính hôn này nữa, sắc mặt Giang Trừng âm trầm giống như là có thể chảy ra nước, cắn răng nghiến lợi: “Tử Ngọc, dẫn chư vị quý khách lên lầu dùng cơm. Còn có, tất cả bảo an đang làm nhiệm vụ hôm nay toàn bộ sa thải cho tôi.” Hồ Tử Ngọc thở dài một cái, ôn tồn dẫn theo các vị tân khách đi lên trên lầu, lúc này Giang Trừng mới bắt đầu nổi đóa, xoay người hung tợn đặt Giang Tịnh lên bàn ăn: “Chị được lắm, Giang Tịnh, tôi đúng thật là coi thường chị.”
Giang Tịnh không có để ý đến sự thô lỗ của Giang Trừng, ngược lại vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mặt của cô: “Vậy sao? Tiểu Trừng, em phải biết, cõi đời này chỉ có tôi mới có thể xứng đôi với em.” “Chị có bệnh a!” Giang Trừng buông nàng ra, ghét bỏ xoa xoa nơi trên mặt bị nàng sờ qua: “Chị không phải là vì phá hư lễ đính hôn này của tôi sao, có cần phải đi chọc Dịch Nghiêu không a? Giang Tịnh, chị muốn tôi nói với chị bao nhiêu lần nữa? Cho tới bây giờ tôi chưa từng thích chị, ban đầu đều chỉ là vì lợi dụng mà thôi, cho nên chị đừng làm mấy chuyện vô vị này nữa, cái gì xứng với không xứng, cuộc đời này của tôi chỉ thích duy nhất Sở Ca!”
“Tôi biết...” Giang Tịnh đỡ cái bàn đứng lên, cười có chút khổ sở: “Tôi biết em yêu nàng, tôi chỉ là muốn giãy giụa một lần cuối cùng mà thôi, bất kể hậu quả như thế nào, tôi cũng nhận. Tôi chỉ là muốn nói cho em biết, thật ra thì tôi...” “Đừng nói nữa!” Giang Trừng xoay người đi tới bên người Ngụy Sở Ca, nắm tay của nàng, Ngụy Sở Ca nắm lại, cho Giang Trừng một ánh mắt trấn an.
Hồ Tử Ngọc từ trên lầu đi xuống, Giang Trừng gọi hắn lại: “Tử Ngọc, tiễn khách.” Hồ Tử Ngọc bỉu môi, đi tới trước mặt Giang Tịnh, đưa tay: “Đại tiểu thư, trình diễn xong rồi nên thu tràng.” Giang Tịnh thật sâu nhìn Giang Trừng một cái, ánh mắt xẹt qua tay cô cùng tay Ngụy Sở Ca nắm thật chặt với nhau, cắn môi bước đi, Khang Từ đi theo phía sau nàng. Hồ Tử Ngọc thở dài, xoa xoa trán: “Nữ nhân a, chính là rất phiền toái.”