Trong Minh An cung.
Cố Hi cùng Cố Cẩn ngồi đối diện nhau.
Trên bàn giữa hai người, đặt ống gỗ lim mà Lý Tang Nhu mang về, còn có cuốn lịch của nhà trọ An Phúc Lão Hào, công văn cùng sổ ghi chép công văn được trộm từ chỗ Thiệu Minh Nhân Giang Ninh thành. Cùng với quán khoán do Kiến Nhạc thành cấp và một xấp khẩu cung.
[1] chứng từ cung cấp việc ăn ngủ miễn phí cho quan viên
Cố Hi ngồi thẳng tắp, sắc mặt âm trầm, nhìn Cố Cẩn đối diện không chớp mắt.
Cố Cẩn đang nhìn kỹ từng loại đồ vật trên bàn.
Xem xong hết từng loại, Cố Cẩn ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Hi.
"Lưu Vân chính là nội thị tỉnh thiếu giám, đồ đệ của thái giám theo hầu [2] Vân Hỉ, trong tháng tám, hắn ta vừa vặn về quê tế tổ, không ở trong cung.
[2] Địa vị thấp hơn thái giám chưởng ấn, thái giám chấp bút
Đệ đã sai người đi thăm việc dò tế tổ của hắn ta.
Vân Hỉ lấy được ngọc phù, khớp khẩu lệnh, sau đó mới điều động được Phạm Bình An.
Có lẽ là Vân Hỉ trộm ngọc phù, còn khẩu lệnh này chỉ có thể là người khác nói cho hắn ta biết, nhưng là ai nói cho hắn ta biết mới đươc chứ?
Dược thảo làm cho đệ mất hết toàn bộ công lực, là Vân Hỉ giao cho Phạm Bình An, dược thảo này là ai đưa cho Vân Hỉ?
Biết những dược thảo này, có bao nhiêu người?
Đi viết những tờ quán khoán này, là đại quản sự Chu Phúc của Vĩnh Bình Hầu phủ, Chu Phúc nói là phụng lệnh của Thẩm Vân.
Thật sự là phụng lệnh của Thẩm Vân? Thẩm Hạ không biết?”
Cố Hi gằn từng chữ, nghiến răng nghiến lợi.
"Đệ định làm như thế nào?”
Sắc mặt Cố Cẩn tái nhợt, nhìn Cố Hi hỏi.
"Đệ đã viết xong sổ con, sáng sớm ngày mai lên triều, ở trước mặt mọi người đệ sẽ trình những chứng cứ phạm tội này lên cho hoàng thượng.”
Cố Hi hơi ngẩng đầu, trong mắt lóe lên vẻ điên cuồng liều lĩnh.
Cố Cẩn rũ mắt nhìn đồ vật trên bàn.
Trước khi sổ con này đưa đến tay Hoàng thượng, nó sẽ được sao chép cho các bộ, cũng chính là công bố ra khắp thiên hạ.
"Ta đi gặp Hoàng thượng." Trầm mặc thật lâu, Cố Cẩn nhìn Cố Hi nói:" Ta vẫn cảm thấy, việc này không liên quan gì đến Hoàng Thượng. Đệ ở chỗ này chờ ta đi."
"Được." Cố Hi dứt khoát đồng ý.
Cố Cẩn rung chuông gọi nội thị vào, nội thị đẩy hắn ra, thay kiệu, rồi đi đến Thọ Ninh điện xin gặp.
Thế nhưng không đến một khắc đồng hồ, Cố Cẩn liền từ Thọ Ninh điện đi ra, lên kiệu trở về.
Trong Thọ Ninh điện, Hoàng Thượng mặt mày âm trầm, nhìn về phía thái giám theo hầu từ phía sau bình phong đi ra.
"Ngươi đều nghe được?" Hoàng Thượng dời ánh mắt, nhìn về phía ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa điện.
Thái giám theo hầu quỳ rạp xuống đất, cúi người xuống, "Tội nghịch của Vân Hỉ khó dung..."
"Lời của Cẩn ca nhi, ngươi không nghe thấy? Chuyện này không phải Vân Hỉ có thể gánh vác được.”
Hoàng Thượng cau mày, cắt ngang lời thái giám theo hầu.
Thái giám theo hầu cứng đờ.
"Ngươi ở bên cạnh trẫm hầu hạ mấy chục năm, vất vả rồi." Hoàng Thượng nhìn ông ta, chậm rãi nói.
Thái giám trán chạm đất, một lúc sau mới khàn giọng nói:
"Có thể ở bên cạnh Hoàng Thượng hầu hạ mấy chục năm, là phúc phận của lão nô, tạ Hoàng Thượng.”
" Đi đi." Hoàng Thượng không nhìn theo thái giám theo hầu nữa, xê dịch người, cầm lấy một quyển tấu chương, "Những cung thủ kia, ngươi cũng cùng chịu trách nhiệm đi.”
........................
Vụ án Cố thế tử bị ám sát chìm trong bùn lầy, không hề có đầu mối, băng tan nước chảy, chân tướng phơi bày, Phan Tướng lại không hề cảm thấy thư thái, chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Thái giám theo hầu trộm ngọc phù, sai phó sứ gián điệp ở thành Nam Lương Giang Đô ám sát Cố thế tử, lại cấu kết với đệ đệ ruột thịt của Vĩnh Bình Hầu là Thẩm Vân, mượn hoàng lệnh, điều động cung thủ, ở huyện Bắc Động chặn giết Cố thế tử.
Thái giám theo hầu bị kết án treo cổ, đồ đệ của ông ta, thiếu giám Vân Hỉ cùng ba mươi sáu cung nhân nội thị khác, trảm lập quyết [3].
[3] lập tức hành quyết
Thẩm Vân trảm lập quyết, Vĩnh Bình hầu Thẩm Hạ không thể tề gia, trượng năm mươi, phạt ba năm bổng lộc, cũng đến Duệ thân vương phủ chịu đòn nhận tội.
........................
Cố Hi mang theo khẩu cung của thái giám theo hầu, cười lạnh liên tục.
Cố Cẩn ngồi đối diện hắn xoa xoa lông mày, vẻ mặt mệt mỏi,"Đệ còn muốn thế nào? Còn có thể làm gì?"
Cố Hi hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
"Giết Duệ thân vương? Đó là cha ruột của đệ, phụ thân giết con, ngoại trừ chịu đừng, không vượt qua một chữ trốn, đệ còn có thể như thế nào? Đệ muốn thế nào? Muốn giết cha ư?"
Giết Vĩnh Bình Hầu?
Vĩnh Bình Hầu ngược lại có thể giết, đệ thậm chí có thể diệt hết cả tộc Thẩm thị.
Nhưng giết y, sau này còn có nhà nào có thể chống lại đệ? Dám chống lại đệ?
Không có Vĩnh Bình Hầu phủ, đệ làm sao khiến hoàng thượng yên tâm?
Đệ chẳng phải là đặt mình lên trên lưỡi đao sao?
Người đệ có thể giết, tộc có thể diệt bất cứ lúc nào, giữ lại càng có lợi, vẫn là giữ lại tốt hơn!
Vĩnh Bình hầu chỉ có một đệ đệ làThẩm Vân, đích chi của Thẩm thị, cũng chỉ có hai chi Vĩnh Bình Hầu và Thẩm Vân, hiện giờ chặt đứt một nhánh, đủ rồi.”
Cố Cẩn nhìn thẳng Cố Hi nói.
Cố Hi híp mắt: "Thái giám theo hầu mười mấy tuổi đã đi theo hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng, ông ta không cha không mẹ, không có con cái, ngay cả cái họ cũng tùy tiện lấy từ trong gia tộc, ông ta còn lớn hơn Hoàng Thượng mấy tuổi.
Người như ông ta, vì tính toán cho tương lai, muốn lấy lòng Vĩnh Bình Hầu phủ, nịnh nọt Thẩm gia, phản nghịch Hoàng Thượng làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.
Tương lai của ông ta là gì? Ông ta tính toán cho tương lai cho ai?
Quả thực là một chuyện tiếu lâm mà!”
"Đệ có thể nhìn ra thì những người khác cũng có thể."
Cố Cẩn giơ tay xoa lông mày, giọng nói mệt mỏi:
"Mấy chục năm nay, ai không biết Hoàng Thượng tín nhiệm thái giám theo hầu nhất, coi ông ta như thân nhân, nhưng Hoàng Thượng vẫn từ bỏ thái giám theo hầu.
Thế là đủ rồi, phần áy náy này, cũng chỉ có thể như vậy.
Nếu không, đệ còn muốn gì nữa? Đệ còn có thể thế nào?”
Cố Hi mím môi thật chặt, một hồi lâu sau, hít sâu một hơi, "Thẩm Hạ muốn tới cửa bồi tội, bảo y quỳ trước cửa vương phủ một ngày!”
" Tùy đệ." Cố Cẩn gật đầu.
............... .........
Lý Tang Nhu cùng ba người Hắc Mã, Kim Mao chen chúc trong đám người, kiễng mũi chân, duỗi cổ nhìn náo nhiệt trước cửa Duệ thân vương phủ.
Trời lạnh, trên người Vĩnh Bình Hầu Thẩm Hạ chỉ có một cái áo mỏng, trên lưng cõng cành mận gai, cúi đầu quỳ gối ngoài cửa lớn Duệ thân vương phủ.
Bốn năm chậu than đỏ rực vây quanh Vĩnh Bình Hầu, mười mấy người gác cổng đứng dưới bậc thang, thỉnh thoảng khom lưng đi tới, nửa ngồi xổm nửa quỳ đổi than trong chậu than.
Trái phải nhìn thấy rõ, Lý Tang Nhu lui ra sau vài bước, ra hiệu Hắc Mã cùng Kim Mao," Xem ra còn sớm, tìm một chỗ ngồi một hồi, điểm tâm còn chưa ăn nữa nè.”
"Lão đại làm sao biết còn sớm đây?”
Hắc Mã khoanh tay, bước nhanh vài bước đuổi theo Lý Tang Nhu hỏi.
"Ngươi không thấy chậu than hả? Nếu không phải biết quỳ một hồi, cần phải đặt chậu than?”
Lý Tang Nhu tâm tình vui vẻ, nghiêm túc dạy dỗ Hắc Mã vài câu.
Thái giám theo hầu đã chết, đệ đệ ruột của Vĩnh Bình hầu đã chết, Vĩnh Bình Hầu lại quỳ như vậy, thành Kiến Nhạc này, có thể ở lại rồi.
Nàng rất thích thành Kiến Nhạc này.
"Lão đại luôn nói mắt ngươi không nhìn thấy gì, thật đúng mà!"
Ngươi nhìn ngươi đi, năm sáu chậu than lớn kia, đều không phải con chí trên đầu người hói, đó là con khỉ lớn trên đầu hói! Vậy mà ngươi còn hỏi!"
[4] con chí nằm trên đầu người hói vừa nhìn đã thấy, ẩn dụ điều rất rõ ràng có thể nhìn thấy trong nháy mắt, tình huống hiển nhiên
Kim Mao lập tức bĩu môi xem thường Hắc Mã.
"Ta nhìn thấy chậu than mà, nhưng mà ta không nghĩ tới thôi, chẳng lẽ ngươi nghĩ ra? Ngươi dám nói ngươi nghĩ ra sao?"
Hắc Mã trừng mắt Kim Mao
"Cửa hàng đồng kia, kiểu dáng của mấy chậu than ở cửa ra vào kia không tệ, ăn cơm xong chúng ta đi xem một chút.”
Lý Tang Nhu tâm trạng vui vẻ chỉ chỉ cửa hàng đồng đỏ bên cạnh, nhấc chân đi vào một quán ăn nhỏ.
Ba người ăn cơm sáng, mua chậu than tốt, lại mua hai xe than, cho người đưa đến phố Cơm Rang, lại ăn cơm trưa, Vĩnh Bình hầu còn đang quỳ trước cửa Duệ thân vương phủ.
Lý Tang Nhu không xem nữa, dặn dò Hắc Mã cùng Kim Mao đã mua không ít tiền đặt cược xem, còn mình thì đi về phố Cơm Rang.
Đại Thường lấy trước mười mấy chậu than lớn bằng đồng đỏ, lại lấy hai xe than lớn, thấy Lý Tang Nhu trở về, cười trước rồi mới nói:
"Tháng chạp không tìm được người, năm nay không kịp, đầu năm liền gọi người đến sửa địa long nhé?”
"Được." Lý Tang Ôn cười đáp, đưa kẹo hạt thông và một bao hạt dưa trong tay cho Đại Thường, "Mệt mỏi mấy tháng nay, trước tiên hãy đón tết thật tốt đã.”
"Sáng sớm ngày mai, ta cùng Hắc Mã đi mua đầu heo, lại mua mấy con dê, còn có gà, cá, vịt, rất nhiều thứ, ngày mồng 8 tháng chạp, phải nhanh chóng đón năm mới.”
Đại Thường tháo chiếc giỏ tre treo trước hiên nhà xuống, cho kẹo hạt thông và hạt dưa vào.
Lý Tang Nhu thuận miệng đáp lại, kéo cái ghế trúc ra, ngồi dưới ánh mặt trời, phơi nắng đọc sách rồi ngủ gật
Những ngày này, nàng ngày đêm căng thẳng cảnh giác, mệt mỏi rã rời.