• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỹ quán trên đường bên cạnh ngõ Lê Hoa vang lên tiếng đàn sáo, tiếng hát khúc du dương.

"Hát rất hay, đang hát cái gì thế? Dưới cây bồ đào à?" Lý Tang Nhu thong dong bình luận về khúc hát.

"Hình như là Tư Phu." Hắc Mã nghiêng tai lắng nghe.

"Hát rất hay, ngày nào rảnh rỗi chúng ta đi nghe một chút." Lý Tang Nhu nhàn nhã nói một câu, bỗng nhiên cất cao giọng: "Kim Mao!"

Kim Mao đang đi ở đằng trước lập tức dừng bước, khom lưng rút đoản đao ở trong ống giày ra.

Lý Tang Nhu gọi Kim Mao một tiếng xong, liền xoay người một cái, túm lấy Hắc Mã, giơ nỏ tay lên.

Sát thủ áo đen gần như không một tiếng động xuất hiện sau lưng Hắc Mã, đang vung đao chém xuống bước chân liền lảo đảo, bực bội gầm lên một tiếng, liền chém về phía trước.

Tay kia Lý Tang Nhu đặt trên vai Hắc Mã, tung chân đá vào cánh tay cầm đao của sát thủ áo đen, đao trong tay sát thủ áo đen rơi xuống đất, người ngã sấp về phía trước.

Lý Tang Nhu thuận tay tiếp được cây đao rớt xuống của sát thủ áo đen kia, đâm về phía sát thủ thứ hai đang nhào tới.

Hắc Mã theo lực đẩy của Lý Tang Nhu, liền ngã lăn tại chỗ, rút đao ra, quay người nhào tới.

Kim Mao đưa lưng về phía Hắc Mã và Lý Tang Nhu, đề phòng phía trước.

Hai bên hẻm Lê Hoa đều là tường cao, chật hẹp không đủ để hai người đứng song song.

Trường đao trong tay trái của Lý Tang Nhu đâm thẳng về phía trước, tay phải cầm đoản đao lại lướt qua sát thủ thứ hai, rạch đứt động mạch của sát thủ thứ ba đang cùng lao tới sát bên sát thủ thứ hai, máu nóng lập tức phun ra như suối, dính đầy lên mặt mũi và khắp người sát thủ thứ hai.

Trường đao trong tay Lý Tang Nhu bị sát thủ thứ hai đánh bay ra ngoài, đao trong tay Hắc Mã áp sát cánh tay của Lý Tang Nhu, phập một cái đâm vào ngực sát thủ thứ hai.

Lý Tang Nhu lùi về sau một bước, lúc thu đoản đao về thì xẹt qua cổ của sát thủ thứ hai.

"Xem xét một chút đi." Lý Tang Nhu lùi về phía sau vài bước, tránh đi vết nhơ sền sệt đầy đất, phân phó một câu.

Hắc Mã nhanh chóng lục soát một lần, tóm lấy một tấm thẻ trên cổ của một người trong đó nói: "Chính là cái này, cả ba đều có."

"Trả về, chúng ta đi." Lý Tang Nhu lại lui về phía sau hai bước.

Hắc Mã ôi chao một tiếng, giẫm lên vết sền sền đi ra, nhanh chóng cởi bỏ giầy quần áo bẩn, Kim Mao cởi áo khoác lớn của mình ra bọc lại, ba người nhanh chóng chạy dọc theo ngõ nhỏ.

Xông một mạch vào nhà trong ngõ Cơm Rang, Đại Thường xông ra đón, ngửi thấy mùi máu tanh, vội hỏi: "Đều không bị thương chứ?"

"Không." Kim Mao thở hổn hển xông vào trước tiên, nhét giày quần áo bẩn trong ngực vào trong lòng Đại Thường.

"Ta đi nấu nước." Đại Thường nghe được một chữ không, thở phào nhẹ nhõm, ôm quần áo bẩn đi vào phòng bếp.

Lý Tang Nhu tắm rửa sạch sẽ đi ra, Hắc Mã cũng đã tắm rửa sạch sẽ, đang nhận lấy quần áo bẩn Kim Mao đã giặt sạch, phơi từng cái một lên sợi dây dài vừa được căng ở giữa sân.

Đại Thường vừa xách gậy đi dò xét một vòng trở về.

"Lão đại, lần này là ba! Chỉ là thân thủ không tốt lắm." Hắc Mã nhìn Lý Tang Nhu, nhanh chóng phơi quần áo, vội vàng đi tới.

"Hôm qua mới chết hai, hôm nay lại có ba, đến ngày mai, không biết giá này sẽ tăng bao nhiêu nhỉ?" Kim Mao cũng vội vàng đến gần.

Đại Thường bỏ gậy xuống, bưng chậu nước đi đổ, lúc quay lại đem cho Lý Tang Nhu một chén trà nóng.

Hai tay Lý Tang Nhu cầm chén trà, nhìn ba người nói: "Ba kẻ đó cùng nhau chen tới trước, không có bất kỳ kế hoạch nào, chắc là tạm thời hợp lại với nhau, hai kẻ lần trước cũng vậy, mỗi người tự đánh.

Có thể cùng lúc mời hai ba sát thủ nhận đơn, một đơn này của chúng ta, giá khởi điểm khẳng định không thấp.

Muốn giết chúng ta là một kẻ có bạc.

Từ tối nay trở đi, mọi người ngủ một phòng, luân phiên canh gác.

Những thứ đề phòng côn trùng phòng chuột đều cất kỹ chưa?"

Lý Tang Nhu nhìn Đại Thường hỏi một câu.

Đại Thường gật đầu, "Đã cất kỹ. Ta canh nửa đêm đầu."

Lý Tang Nhu gật đầu đồng ý, quấn áo khoác da, đi vào sương phòng phía tây.

Hắc Mã và Kim Mao tắt đèn lồng dưới hiên, cũng đi vào sương phòng phía tây, để nguyên quần áo mà ngủ.

Đại Thường ôm bao đao thương vào nhà, cất đi, rút một thanh đao ra, ngồi canh gác ở trên giường.

--- --- ---

Buổi sáng Cố Hi dậy sớm, đang ăn điểm tâm, Văn Thành vội vã đi vào.

"Xảy ra chuyện gì? Ngồi xuống rồi nói." Cố Hi ra hiệu cho Văn Thành.

Văn Thành ngồi xuống bên cạnh, "Trong ngõ Lê Hoa phía bắc cầu Long Tân, lại phát hiện thêm ba thi thể sát thủ. Đêm qua, Lý cô nương mang theo Hắc Mã và Kim Mao, ăn cơm ở Ngộ Tiên điếm."

"Chết như thế nào?" Cố Hi nhíu chặt chân mày.

"Ta sai Bách Thành dẫn người đi xem, một tên bị mũi tên ngắn đâm vào mắt, đây là mũi tên, còn một tên bị cắt cổ, một tên nữa, bị đâm một đao trước ngực, cổ bị rạch ra."

Văn Thành cẩn thận đặt một mũi tên nhỏ dài hơn hai tấc quấn trong khăn lên bàn.

"Đây hẳn là mũi tên của Lý cô nương, giống nhau như đúc."

"Nàng đã chọc phải ai?" Cố Hi nhìn mũi tên nhỏ này, buồn bực nói.

"Không nghĩ ra." Văn Thành cau mày, "Người muốn mạng của nàng, xem ra rất sốt ruột, cũng có vài phần của cải. Có muốn sai người đi ngõ Cơm Rang hỏi một tiếng không?"

"Tạm thời không cần." Cố Hi hơi do dự, lắc đầu. "Tám chín phần mười, là ân oán cũ ngày trước của nàng.

Ân oán cũ của nàng, chỉ sợ đều là ân oán giang hồ, chuyện trên giang hồ, chúng ta không nên tùy tiện nhúng tay vào, trừ khi nàng chủ động xin giúp đỡ, nếu không, chỉ sợ gây thêm phiền toái chứ không giúp được gì.

Lại nói, Lý cô nương cũng không phải loại người lương thiện, càng không phải người chỉ coi trọng thể diện, nếu nàng ứng phó không được, cần chúng ta hỗ trợ, nhất định sẽ đến tìm chúng ta.

Kêu Trí Hòa đi một chuyến đến nha môn kinh phủ, lệnh cho nha môn gia tăng cường tuần tra nghiêm ngặt, còn có, kêu nha môn ra một bố cáo, cảnh cáo kẻ không tuân thủ luật pháp không được tùy ý làm bậy, nếu không triều đình sẽ ra tay tiêu diệt toàn bộ."

"Được, ta sẽ đi nói với Trí Hòa." Văn Thành đứng lên.

Cố Hi nhìn Văn Thành đi ra ngoài cửa, uống nửa chén canh, nói với Như ý đứng hầu bên cạnh:

"Ngươi đi chọn mấy món điểm tâm, lại lấy thêm mấy quả dưa chuột hôm qua trong cung ban thưởng, đi một chuyến đến ngõ Cơm Rang, nói... Không cần nói nhiều, chỉ nói là mời Lý cô nương nếm thử một chút."

--- --- ---

Lúc Lý Tang Nhu thức dậy đã không còn sớm, vừa mới rửa mặt xong, Hắc Mã đỏ bừng mặt dẫn Như Ý đi vào.

Như Ý xách theo một cặp lồng bằng gỗ hoàng hoa lê, đồ vật đơn giản, lời nói càng đơn giản hơn.

Lý Tang Nhu nhìn Như Ý ra khỏi cửa, cầm cặp lồng lên nhìn quanh một lần, mở ra, thấy phía trên là mấy quả dưa chuột, ha một tiếng.

Vào giữa mùa đông, những quả dưa chuột này rất hiếm có.

Hai chữ nếm thử, thật đúng là nếm thử.

Nhưng mà, mới sáng sớm, hắn đưa cho nàng mấy quả dưa chuột như vậy, là có ý gì?

Hắn đã biết chuyện xảy ra hôm qua? Muốn trấn an nàng? Hay là dùng dưa chuột để diễn đạt rằng: Chuyện xảy ra ngày hôm qua đối với nàng chỉ việc cỏn con?

Nhưng lúc này, một cân bạc chưa chắc đã đổi được một cân dưa chuột, một đĩa đồ ăn nhỏ này, cũng quá đắt đi...

Không muốn nghĩ nữa, ăn dưa chuột trước đã.

Lý Tang Nhu cầm quả dưa chuột lên, thấy rất sạch sẽ, trực tiếp cắn một cái, ra hiệu cho Hắc Mã, "Vừa đúng bốn quả, mỗi người một quả."

Đại Thường đi tới, cầm lấy một quả, Hắc Mã và Kim Mao cùng nhau chen vào, ba người vây quanh bên người Lý Tang Nhu, cắn dưa chuột rồn rột.

Kim Mao vừa ăn dưa chuột vừa hàm hồ nói: "Lần đầu tiên được ăn dưa chuột giữa mùa đông, quả dưa chuột này có hương vị y chang mùa hè. Lão đại, chúng ta nên làm gì bây giờ? Phải nghĩ cách giết ngược trở lại chúng mới được."

"Dưa chuột còn có thể có hai hương vị? Chủ yếu là vào mùa đông hiếm có! Ta biết người không hiểu, dưa chuột thế tử gia cho này ăn vào trong miệng ngươi, chính là trâu ăn mẫu đơn!

Nhất định lão đại đã có biện pháp. Lão đại, chúng ta nên làm gì?" Hắc Mã ghét bỏ Kim Mao như thường lệ.

"Đúng là phải suy nghĩ biện pháp. Chỉ có ngàn ngày làm trộm, không có ngàn ngày phòng trộm, luôn có thời điểm khó lòng phòng bị." Đại Thường buồn bực nói.

"Lúc này không có biện pháp gì, chỉ có thể binh tới tướng chặn, nước lên đất ngăn. Lần tới, xem có thể bắt sống một người hay không.

Còn có, buổi tối tiếp tiếp tục đi ra ngoài ăn cơm."

Lý Tang Nhu ném đầu dưa chuột vào trong cặp lồng.

"Buổi tối ta cũng đi." Đại Thường liền ném đầu dưa chuột vào trong miệng.

"Ngươi ở nhà. Ngươi không giỏi ứng phó sát thủ ám sát, còn liên lụy ngược lại." Lý Tang Nhu lắc đầu.

Đại Thường buồn bực đáp, không kiên trì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK