Cố Khai vừa đi vừa chạy quả thực có chút thở không nổi, nghe được bốn chữ mẫu thân các ngươi, tim đập loạn nhịp, nhịn không được liếc mắt nhìn Cố Hi.
Hai chữ các ngươi ở đằng trước mẫu thân, hắn là lần đầu tiên nghe được.
"Ừm, ta bị thương nặng, về nghỉ ngơi trước đây, rỗi rãnh lại đi chính viện thỉnh an."
Đã đến trước nhị môn, bước chân Cố Hi hơi khựng lại, nhàn nhạt dặn dò một câu, rồi đi thẳng đến sân viện chiếm hơn non nửa tòa phủ đệ này.
Cố Quân và Cố Khai dừng lại, nhìn mấy người Văn Thuận Chi đi theo phía sau Cố Hi đi xa, mới nhìn nhau, xoay người lại đi về hướng khác.
"Nhị ca, huynh đã nghe chưa? Đại ca nói: mẫu thân các ngươi!" Cố Khai trầm giọng nói.
Cố Quân ừ một tiếng, hắn đương nhiên đã nghe được.
"Lần đầu! Có phải xảy ra chuyện gì hay không?" trong giọng nói Cố Khai lộ ra vài phần bất an.
Sáu ngày trước, đều nói đại ca của hắn đã chết. . .
"Không phải lần thứ nhất, là lần thứ hai. Một lần là khi huynh còn nhỏ, ta cũng mới bảy tám tuổi, đại ca nói với ta: mẫu thân của ngươi."
Lời nói của Cố Quân dừng một chút, giọng nói đè thấp hơn.
"Dường như từ lúc đó trở đi, đại ca chưa từng ăn thứ gì ở chỗ chúng ta, một thứ cũng không ăn, một ngụm nước cũng không uống."
"Bên ngoài có lời đồn đãi, nói a nương muốn đại ca chết. . ."
"Đều là lời đồn đãi!"
Cố Quân cắt ngang lời nói của Cố Khai, giọng điệu có chút lên cao.
"A nương đã từng nói qua, bà ấy là bà ấy, chúng ta là chúng ta, mặc kệ bà ấy và đại ca như thế nào, chúng ta và đại ca đều là huynh đệ ruột."
Cố Khai mắt nhìn Cố Quân, nhưng không trả lời.
... ...
Cố Hi trực tiếp đi vào thư phòng.
Văn Thành nghênh đón ở dưới bậc thang, xoay người lại cùng Cố Hi đi vào trong.
Cố Hi thả chậm bước chân, cùng Văn Thành sóng vai đi vào cửa viện.
"Buổi chiều ngày kia sứ đoàn sẽ đến kinh thành, Phan Định Bang phái thằng nhóc sai vặt tới đây, nói là hắn cần phải tìm ngươi trước, nói hắn là phó sứ, ngươi là chính sứ, không có ngươi không được. Còn nói, hắn có chuyện muốn nói với ngươi."
Văn Thành vừa đi vừa nói chuyện, Cố Hi hừ một tiếng.
Văn Thành tiếp tục cười nói: "Ta dựa theo những gì chúng ta thương nghị, nói ngài đã đệ trình sổ con vạch tội hắn."
"Ừm, Lý cô nương đã vào thành?"
"Đúng vậy, nàng ấy tìm khách điếm Vương viên ngoại ở gần cửa Trần Châu để nghỉ trọ. Một tiểu điếm chuyên cung cấp chỗ nghỉ chân ở tạm cho người buôn bán nhỏ, là cửa hiệu lâu đời. Ngay sau khi vào nhà trọ, Kim Mao đã đi ra ngoài một chuyến, từ hàng cơm nhỏ bên cạnh mua không ít đồ ăn, lại mua hai con gà mái già."
Văn Thành đáp cực kỳ chi tiết.
Hắn đối với vị kia Lý cô nương, cùng thủ hạ kia của nàng, hết sức hiếu kỳ.
"Ừm, đừng nhìn kỹ quá, vị cô nương kia nhạy bén lắm."
"Vâng."
... ...
Sau khi tảo triều xong, ở bên trong thiên điện Hoa Cảnh điện, phó sứ Phan Định Bang đang quỳ ở bên trong.
Phan phó tướng nhìn tiểu nhi tử Phan Định Bang này cả người ủy khuất, vừa phiền muộn vừa tức giận.
Chuyến đi sứ Nam Lương lần này, thứ nhất là chúc mừng sinh nhật 60 của hoàng đế Nam Lương, hai là để kết nghĩa huynh đệ với Nam Lương, vĩnh viễn không động binh đao, vốn là một chuyến đi sứ vô cùng hoàn mỹ.
Ông ta vì tiểu nhi tử không có tiền đồ này cầu xin chức phó sứ, vốn chỉ nghĩ, chỉ cần đi sứ một chuyến như vậy, chính sứ lại là Cố thế tử, đây là vững vững vàng vàng cầm một phần công lao vào tay, ai biết vậy mà lại xảy ra chuyện Cố thế tử suýt nữa đã mất mạng trong lần đi Nam Lương này.
Cố thế tử gặp chuyện này, nước sâu mà lại đen, vốn dĩ chuyện này nên tránh càng xa càng tốt, nhưng lúc này, trừ phi ông ta nhẫn tâm bỏ tù cái tên tiểu tử khốn nạn ngu xuẩn này, nếu không, chỉ sợ ông ta trốn không khỏi.
"Nói một chút, Hi ca nhi vẫn chưa trở về, sao ngươi đã rời thành Giang Đô trở về?" Hoàng Thượng trì chậm rãi hỏi Phan Định Bang.
"Có gã sai vặt, cầm ấn tín Thế tử, nói là Thế tử nói, bảo thần mang theo sứ đoàn lên đường, hắn ở Giang Ninh thành chờ thần, cho nên thần mới lên đường." Phan Định Bang thẳng người trả lời.
"Thằng nhóc sai vặt đâu?" Hoàng Thượng hỏi tiếp.
"Còn chưa tới Giang Ninh thành đã chạy mất. Nhảy vào trong nước, nháy mắt liền nhìn không thấy đâu." Phan Định Bang vẻ mặt đau khổ đáp.
"Vậy ấn tín đâu?" Hoàng Thượng nhíu mày.
"Gã sai vặt kia cầm đi. Lúc thằng nhóc sai vặt này cho thần xem ấn tín, thần muốn lấy, nhưng thằng nhóc sai vặt này nói, Thế tử bọn họ xem trọng quy củ, ấn tín của Thế tử bọn họ, không thể giao cho người ngoài, thần nghĩ cũng phải, nên không cưỡng ép, ai biết. . ."
"Câm miệng!" Phan phó tướng thật sự nhịn không được, trừng mắt Phan Định Bang, trầm giọng khiển trách.
Phan Định Bang rụt cổ, không dám lên tiếng.
"Hoàng Thượng, Thế tử ở thành Giang Đô gặp chuyện chuyện này, nghe rợn cả người, thần cho rằng, Nam Lương hiềm nghi lớn nhất." Phan phó tướng chuyển hướng Hoàng thượng, cúi người nói.
"Ừm."
Hoàng Thượng xoa huyệt thái dương, thoạt nhìn cực kỳ bực bội.
"Chuyện này nhất định phải tra rõ, chuyện liên quan đến hai quốc gia, không nên lộ ra.
Về phía gián điệp Nam Lương bên kia, ngươi để ý, cần phải điều tra rõ ràng, phải nhớ, lấy quốc sự làm trọng, không thể tùy hứng."
Hoàng Thượng nhìn Cố Hi phân phó nói.
Cố Hi cúi người đáp lại.
"Huyện Bắc Động bên này, theo ngươi thì sao?" Hoàng Thượng nhìn Cố Hi hỏi.
"Vụ cướp giết ở huyện Bắc Động, không thể tách rời với chuyện ám sát ở thành Giang Đô, chuyện này cũng không nên lộ ra, người biết càng ít càng tốt, thần cho rằng, không bằng để cho Phan tướng phụ trách." Cố Hi nhìn Hoàng Thượng, cung kính đáp.
Phan phó tướng nghe được mấy chữ cướp giết ở huyện Bắc Động này, mặt đều tái xanh.
Huyện Bắc Động còn có trận cướp giết?
Cướp giết!
Nghe nói để cho ông ta phụ trách, qua cơn hoảng thần, liền muốn kiếm cớ đẩy ra, thì Hoàng Thượng đã gật đầu, "Ừm, Phan tướng luôn luôn đáng tin cậy, vậy do Phan tướng phụ trách đi."
Sau đó chuyển sang dặn dò Cố Hi: "Ngươi và Phan tướng nói một chút đi, những vật ngươi tìm được kia đều giao cho Phan tướng."
"Vâng." Cố Hi khom người đồng ý, liếc mắt nhìn Phan Định Bang, "Thần ở thành Giang Đô bị người bố trí hãm hại, chuyện này nhất định có liên quan với Phan phó sứ, thần cho rằng, cần bắt giam Phan phó sứ đợi tra xét."
Phan Định Bang mặt mũi trắng bệch, nhìn cha hắn, sốt ruột thiếu chút nữa đã kêu lên.
Hoàng thượng nhìn Phan Định Bang đang lo lắng đến mặt trắng bệch, trầm mặc một lát, gật đầu.
Phan Định Bang héo rũ trên mặt đất, quyệt miệng, muốn khóc cũng không dám khóc lên.
Thật không phải hắn!
Hắn làm sao dám hại vị Thế tử gia mà khắp kinh thành không ai dám trêu chọc này chứ! Hắn nịnh bợ còn không kịp mà!
Lý Tang Nhu ở trong tiểu viện nhà trọ chân không bước ra khỏi nhà, nghỉ đến ngày thứ ba, vết thương của Đại Thường cũng đã tốt lên rất nhiều.
Bắt đầu từ ngày thứ tư, lưu lại Đại Thường tiếp tục nghỉ ngơi, Lý Tang Nhu mang theo Kim Mao và Hắc Mã, ra khỏi nhà trọ của Vương viên ngoại, đi loanh quanh toàn thành.
Thành Kiến Nhạc lớn hơn thành Giang Đô quá nhiều.
Cả ngày hôm nay, cả ba người họ đi dạo bảy tám con phố, Hắc Mã và Kim Mao nghe xong hai xuất diễn, Lý Tang Nhu ngồi ở trong trà phường nghe chuyện phiếm hết một buổi trưa, lúc đi ra, trời đã tối đen.