Văn Thành cười tủm tỉm nhìn Phan Định Bang, nói với ý nghĩa sâu xa.
"Ừ, còn không phải thế sao! Thế tử gia từ nhỏ đã nghĩa khí, ta đã nói rồi." Phan Định Bang vui vẻ tựa lưng vào ghế ngồi.
"Thế tử gia ở Giang Đô thành bị người ám sát, không phải là một lần, mà là trúng ba lần mai phục, đầu tiên là trúng độc, công phu hoàn toàn mất đi, tiếp theo lại bị thích khách đả thương đến bụng đùi, vết thương cực sâu.
Cuối cùng, Thất công tử cũng biết, ngày đó, Vũ tướng quân giả danh đánh mất bản đồ gì đó, tìm kiếm khắp toàn thành, xuất động đều là tinh nhuệ, đó đều là nhắm đến Thế tử gia.
Thế tử gia trốn trong thùng dạ hương chạy ra khỏi thành." Văn Thành giọng điệu đau đớn.
Nghe thấy trốn trong thùng dạ hương, Phan Định Bang buồn nôn ọe một tiếng.
"Toàn bộ đều dựa vào thế tử gia phúc lớn mạng lớn, mới tìm được đường sống trong chỗ chết, chống đỡ qua trận đại nạn này.
Cho đến bây giờ, sau lưng Thế tử gia có một vết dao, dài như vậy, sâu như vậy, ban đêm xoay người, còn chảy máu ra ngoài.
Dọc theo đường đi, thật không biết Thế tử gia làm thế nào chịu đựng được." Văn Thành vuốt ngực, vẻ mặt lo lắng đau đớn.
"Quá thảm." Phan Định Bang nghe mà nước mắt lưng tròng. "Việc này cũng do ta, không nên nghe gã sai vặt hỗn trướng kia nói vài câu hỗn trướng, liền khởi hành từ Giang Đô Thành.
Ta lúc ấy nên đi tìm Vũ tướng quân, dù như thế nào cũng tìm Thế tử gia về. Nếu tìm Thế tử gia về rồi lại đi tiếp, Thế tử gia sẽ không phải chịu đại tội lần này.
Chuyện này là do ta làm.”
"Cái này sao có thể trách Thất công tử, ai có thể nghĩ đến lại có người dám mưu hại Thế tử gia chứ?" Văn Thành cười an ủi.
"Đúng vậy! Huynh hiểu rõ nhất đó!
Chuyện này thật sự là trăm triệu lần không nghĩ tới, cho dù là ai cũng sẽ không nghĩ ra nổi đâu?" Phan Định Bang lại vỗ vỗ bàn trà.
"Trong khoảng thời gian này, Thế tử gia trọng thương chưa lành, liền muốn cùng Phan Tương cùng nhau điều tra kỹ chuyện ám sát.
Thất công tử cũng biết, công vụ trong tay Thế tử gia lại cực kỳ nặng nề.
Phần bận rộn khổ sở này, Thất công tử suy nghĩ một chút xem.
Không gạt Thất công tử, thế tử gia trong khoảng thời gian này tính tình rất khó chịu, ngay cả Trí Hòa cũng bị khiển trách mấy lần, mà không phải làm gì sai đâu, là do thế tử gia tâm tình không tốt mà thôi.”
"Trí Hòa là một người cẩn thận, lại tính tình tốt như vậy!" Phan Định Bang nhất thời vẻ mặt bát quái thán phục.
"Còn không phải thế sao, thế nhưng cũng không thể trách Thế tử gia, công việc đều chen chúc cùng một chỗ, dù là ai cũng khó chịu thôi, Thất công tử ngài nói có đúng hay không? Hơn nữa, Thế tử gia vốn là người có tính tình nóng nảy.”
"Đúng đúng đúng!" Phan Định Bang liên tục đồng ý, thở dài một tiếng, "Thật sự là quá khó cho thế tử gia, nếu ta bị bệnh, tính tình cũng khó chịu, người vừa sinh bệnh, huynh không biết khó chịu cỡ nào đâu!”
"Thất công tử là người hiểu rõ, thời gian này, thế tử gia chúng ta nếu có chỗ nào không chu đáo, kính xin Thất công tử thông cảm." Văn Thành chắp tay với Phan Định Bang.
"Xem ngài nói kìa, ta cùng Thế tử gia từ nhỏ đã có giao tình, có thể so đo cái này sao?
Lại nói, người khác không biết, ta còn có thể không biết tính tình của hắn sao? Ta nói cho huynh biết, thế tử gia tính tình bạo ngược, nhân phẩm không cần phải nói.
Được rồi, ta đi trước, chờ Thế tử gia tốt rồi, ta lại đến bồi tội với hắn." Phan Định Bang vừa nói vừa đứng lên.
"Bồi tội thật không gánh nổi." Văn Thành đứng lên theo.
"Cũng đúng, ta cùng Thế tử gia đã là giao tình này rồi, bồi tội thì thấy khách khí quá.
Chờ hắn khỏe rồi, ta sẽ mời rượu hắn...
Ai, ta cha không cho lộ ra, tội lớn này không thể nói ra, nói cái gì mà Nam Lương! Cái gì lấy đại cục làm đầu, phi!
Chỉ là mời rượu hắn thôi, hai chữ an ủi này thì không nói.
Được rồi, ta đi đây, ngài đừng tiễn nữa, cũng không phải người ngoài.”
Phan Định Bang chào tạm biệt Văn Thành rồi đi ra ngoài, vừa đi vừa cân nhắc, chờ thế tử khỏe mạnh, phải mời hắn một hồi.
Mời thế nào đây nhỉ? tốt nhất là nên thể hiện sự chân thành của hắn, mà còn phải trông có chút mới mẻ nữa
Chuyện này phải suy nghĩ thật kỹ mới được!