" Manh Manh, muội đang bệnh không nên đụng nước."
Mắt nàng loé qua tia giảo hoạt, môi vểnh lên, âm thanh nhẹ dịu bắt đầu tính kế:
" Muội không cần đụng nước, chỉ nhờ ca ca lau người giúp là được rồi."
Lau người thì đương nhiên sẽ phải cởi đồ, mà cởi đồ thì....Đỗ Nhạc không dám nghĩ xa thêm nữa, hắn vẫn ậm ừ chậm chạp không đáp ứng, đầu rối loạn không tìm được cách nào để giải quyết, đang khi định mở miệng từ chối thì một thanh âm ngây thơ non dại vang lên:
" Nếu ca ca không muốn thì thôi vậy, nhưng mà để người nhớp thì tối muội ngủ sẽ không thoải mái ngaaaaa."
Càng nói giọng nàng càng nhỏ xuống giống như là đang tự thủ thỉ cho mình nghe vậy, nhưng mà cho dù âm thanh có nhỏ tới đâu đi nữa thì trong căn phòng yên ắng như vậy Đỗ Nhạc chắn chắn là sẽ nghe không thiếu một chữ nào rồi.
Lòng hắn đột nhiên có chút chua xót, nghĩ tới muội muội khó chịu hắn không ngần ngại tự trách mình ngu ngốc, chỉ vì vài ba cái phản ứng chết tiệt kia mà làm khó Manh Manh của hắn.
Vào đúng giây phút này con thỏ nhỏ thơ ngây đằng sau nắm lấy tay áo hắn, vẻ mặt khiến người ta chỉ muốn vồ lấy hung hăng yêu thương một phen, giọng rụt rè yếu ớt:
" Ca ca, muội thật sự không thể tắm sao?"
Đỗ Nhạc như muốn bùng cháy, hắn đỏ tai cuống cả lên, gấp gáp quăng lại cho nàng một câu rồi chạy mất:
" Đợi.... đợi một chút, huynh đi lấy nước. "
Một lúc sau hắn quay lại, trên tay là một chậu nước ấm cùng với một tấm khăn lông nhỏ. Vừa đẩy cửa bước vào hắn đã sững lại, cả người đứng đờ ra, mặt ngây dại, trong đầu chỉ còn sót lại mỗi hình ảnh thiếu nữ khoác trên người cỗ yếm đào, bờ vai trắng nuột nà, hai má ửng hồng, cái cổ thanh mảnh, phía dưới thân cũng chỉ còn mỗi một mảnh vải, bắp đùi nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện như muốn cắn xé lấy tim ai đó, cảnh tượng này đúng là khiến cho người ta nổi lên dục vọng khó kiềm.
Cho đến khi hắn phản ứng lại thì cũng đã không kịp nhắm mắt nữa rồi, thiếu nữ ngồi trên giường vươn tay ngọc vẫy gọi hắn, hắn chậm chạm bước từng bước một, chân muốn bước nhanh mà lý trí lại ngăn cản, không để cho hắn tiến quá xa.
Hắn cố đưa ánh mắt lảng tránh khỏi cơ thể nàng, ngập ngùng nói:
" Cái đó... ta, à muội... muội mặc áo vào được chứ?"
Tô Phá Nguyệt " ngây thơ " nhìn hắn, phun ra một câu đập nát cái lý trí chết tiệt kia:
" Mặc đồ thì làm sao huynh tắm cho ta được."
Nghe nàng nói hắn rốt cuộc cũng biết mình đã sai ở điểm nào, rối rắm đỏ mặt hắn từ từ bước tới đặt chậu nước lên bàn, nhúng ướt khăn lông, ngồi xuống ghế, chậm chạp nắm lấy cánh tay trắng nõn bắt đầu lau.
Tay hắn vừa chạm vào da thịt nàng liền cảm nhận được một cỗ mềm mại truyền đến, hắn cố hết sức nhìn chằm chằm vào cánh tay nàng, không để mắt tới những bộ phận khác. Khăn lông ướt lau trên tay khiến nàng thoải mái hơn rất nhiều nhưng mà hắn cứ mãi lau đi lau lại một chỗ khiến nàng không nhịn được mà nhắc nhở:
" Ca ca, huynh có thể nhanh hơn được không? "
Chẳng hiểu thế nào mà câu nói này qua tai hắn lại tràn đầy sự khiêu khích cùng ám muội, lửa nóng trong cơ thể hắn bắt đầu có dấu hiệu bùng to, tay cứng ngắc lau lên phần bả vai.
Ánh mắt hắn cũng từ từ dời lên phía trên, đập vào mắt hắn là phần xương quai xanh lộ rõ dưới lớp thịt, bả vai mịn màng, phía dưới còn ẩn hiện một chút bầu ngực chưa phát triển, rõ ràng nhất chính là điểm tròn nằm sau lớp áo.... Hắn hoảng hồn nhớ lại mình đang làm gì, vội đưa mắt lên nhìn trời, tay nhẹ nhàng lau vào phần hõm trên cổ.
Mặc dù hắn lau có phần chậm chạp cộng thêm cứng ngắc nhưng mà nàng phải công nhận hắn lau rất sạch, thân thể của nàng cũng không còn nhớp như lúc nãy, thoải mái dễ chịu hơn nhiều.
Ngược lại hắn thì đổ mồ hôi như suối, mặt đỏ trán cũng bắt đầu nóng, mắt không hiểu tại sao càng nhìn càng thấy rõ, lòng dạ cồn cào bứt rứt khó chịu. Hồn đang bay lơ lửng ở đâu vội nhập về chỉ vì một tiếng rên yếu ớt của nàng:
" Ca Ca, huynh lau ở đâu vậy hả? "
Hắn ngớ người nhìn lại, tay không biết từ lúc nào đã lẩn xuống dưới bầu ngực sữa của nàng, áo yếm cũng bị hắn lau đến ướt một vùng, một phần áo bị vạch ra lộ luôn cả nửa bầu ngực trên, chỉ có nơi yếu điểm nhất là vẫn chưa bị lộ.
Hắn run rẩy suýt nữa đánh rơi cả khăn, vội vội vàng vàng ném khăn lông lại cho nàng rồi cuống quýt chạy ra khỏi phòng.
Tô Phá Nguyệt dở khóc dở cười nhìn theo bóng lưng của hắn, lấy tay chỉnh lại áo yếm, nghĩ nghĩ một hồi rồi tự cầm khăn lên lau chùi cho mình, so với một khắc hắn chùi được nửa cánh tay thì nàng đã lau xong cả người, biết rằng hắn chắc chắn sẽ không quay lại nên nàng đành dọn dẹp rồi đắp chăn đi ngủ.
Hắn đứng ngoài sân, run rẩy thở hồng hộc, trong đầu toàn là hình ảnh của nàng, từ đầu đến chân đều mang một màu dục vọng, nhớ lại bầu ngực sữa trắng phau phau bị hắn xâm chiếm, vật kia của hắn bất giác cứng lên, sợ hãi vì suy nghĩ hoang đường của mình, hắn nhắm mắt nhắm mũi chạy vào nhà tắm, vội vàng xối nước lạnh ướt luôn cả người, đến quần áo cũng chưa kịp thay ra, phải nói đây là lần đầu tiên trong đời hắn tắm nước lạnh vì một nữ nhân.