• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một chưởng đánh tới, hắn không cần đợi khai trận đã bắt đầu điên cuồng đánh với Tà Thiên Ảnh, sát khí bốc lên nồng nặc, Tà Thiên Ảnh nhếch môi cười thích thú, y phất tay một cái, biến gió thành lưỡi dao sắc bén, đánh về phía hắn.

Minh Nguyệt Nhan đến né cũng không cần, trực tiếp ra chiêu xé tan gió thành nhiều mảnh, hai mắt hắn đỏ ngầu, lý trí đã không còn, giờ phút này hắn chỉ muốn giết chết tên điên trước mặt và nhanh chóng cứu nàng ra khỏi cái chỗ quái quỷ kia, hắn tự trách mình không biết bao lần, mỗi lần nghĩ đến hắn lại càng điên cuồng đánh về phía Tà Thiên Ảnh.

Hắn phất tay tạo lồng phép chụp lấy thân bạch y, Tà Thiên Ảnh lập tức thu lại vẻ mặt đùa giỡn, chửi một tiếng rồi đưa tay phá tan lồng phép đang bao quanh y. Tà Thiên Ảnh phản công, dồn nguyên khí vào đan điền rồi tung ra một chưởng đánh về phía hắn.

Cả hai càng đánh càng hăng, đánh trời long đất lở, cây cối xung quanh ngã rạp xuống đất, cuồng phong nổi cơn thịnh nộ điên cuồng quật nhau, mà chính giữa đống hỗn độn ấy là hai thân ảnh đang rướm máu, y phục cả hai đều bị chém rách, trên khoé mép còn có vệt máu chảy ra.

Minh Nguyệt Nhan tuy có phần tơi tả hơn nhưng chân vẫn đứng vững, Tà Thiên Ảnh bề ngoài trông có vẻ sạch sẽ nhưng bên trong đã tổn thương không biết bao phần, có lẽ từ sau cuộc chiến kia y vẫn chưa hồi phục nguyên vẹn, nay lại gặp phải một tên cuồng chiến như hắn bị thương cũng là điều khó tránh.

Chưa được một lúc, Tà Thiên Ảnh đã phun một bụm máu, vô lực ngã xuống đất, thắng bại đã rõ, không đợi cho y hồi phục, hắn đã trực tiếp xách cổ áo y lên dựa theo chỉ dẫn tìm đường đến chỗ giam giữ nàng.

Nói là giam nhưng thực chất chính là mời nàng đến chỗ khác chơi một chút, Tà Thiên Ảnh hoàn toàn không có ý làm hại nàng, với y nàng chỉ là mồi nhử cho kế hoạch, xong việc y tất nhiên sẽ không làm khó nàng, đan dược lúc trước cho nàng ăn cũng chỉ là thuốc kích thích đan điền một chút, đương nhiên không có tác hại gì, chỉ có điều sau khi ăn thì phải động tay động chân một chút để giải toả cơ thể, y không bận tâm đến việc này.

Minh Nguyệt Nhan nheo mắt hung hiểm nhìn căn phòng trống không, cánh cửa mở toang, bên ngoài rải rác vài cái xác chết, người cần tìm cũng không có trong phòng, nói cách khác nàng đã không cánh mà bay mất.

Tà Thiên Ảnh không đợi đến hắn mở miệng đã túm lấy một tên gác cửa còn đang hấp hối trong bụi cỏ, tra hỏi xong y lập tức cùng hắn bay về nơi xảy ra cuộc hỗn chiến, linh tính mách bảo rằng đây không phải do nàng tự rời đi mà là có kẻ khác đã đem nàng đi.

Chỉ trong chớp mắt hắn đã tìm được chỗ của nàng, một bãi đất rộng lớn, một đội quân ma tu hùng hậu, dẫn đầu là một nữ nhân không ai xa lạ - Nạp Lan Như, chưởng lão của Côn Lăng phái, hiện tại chính là Thanh Sa, một trong tứ đại hộ vệ của Tà Thiên Ảnh.

Khung cảnh đập vào mắt hắn chính là trong giữa ngàn người kia, một thân ảnh mang sắc trắng đầy sát khí như tên bắn lao vào ngàn người, hai mắt nàng đỏ ngầu, tay cầm Thanh Hoa kiếm không ngừng chém giết quân địch. Nàng là Tu La đến từ địa phủ, nàng thanh trừng mọi thứ nhiễm hắc khí, sát khí của đội quân ma tu ngàn người còn không bằng một nửa của nàng.

Khi hắn vừa lao thân đến thì cũng là lúc nàng một mình trơ chọi đối đầu với thủ lĩnh quân địch giữa chiến trường đầy đẫm máu, hắn nhanh như cắt chạy tới đỡ lấy thân ảnh đang sụp đổ của nàng, tay nhuần nhuyễn dùng Thanh Hoa kiếm chém một phát đứt ngang người Nạp Lan Như.

Khi hắn bế nàng bay đi, Tà Thiên Ảnh cũng bước tới theo sau, y ghét bỏ dùng chân đá bay thân xác đã đứt đoạn của Nạp Lan Như, mắt hồ ly híp lại âm hiểm, y phất tay áo rời đi. Mọi chuyện xem như dừng lại ở đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK