• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chu Mặc, anh có phải tức giận hay không?”

Lâm Ngạn ngồi ở trên ghế nằm, nhìn Chu Mặc đâu vào đấy lấy sách cho cậu, đặt ly nước, thậm chí ngay cả laptop đều đặt ở chỗ cậu có thể với tay tới, rất chu đáo rất cẩn thận, thế nhưng Lâm Ngạn vẫn có thể cảm giác được áp lực trên người Chu Mặc.

Chu Mặc đang chuẩn bị đi ra nghe vậy bước chân dừng lại, có chút tự giễu nở nụ cười. Xoay người đi tới bên cạnh Lâm Ngạn, nửa ngồi xổm bên ghế nằm, sờ sờ đùi phải bó thạch cao của Lâm Ngạn, tâm có chút đau lòng cùng nghĩ mà sợ.

“Tôi không có tức giận, em tốt như vậy, tôi làm sao sẽ tức giận.” Khó được, lời nói này Chu Mặc đã không còn cái loại khí thế như mọi khi này, giọng điệu này tựa như thở dài, tựa như bất đắc dĩ, nghe thấy lòng Lâm Ngạn căng thẳng.

“Tôi có phải làm cho anh lo lắng hay không?” Cho tới hôm nay, Lâm Ngạn còn có thể nhớ rõ tiếng quát tháo hốt hoảng vang lên bên tai của Chu Mặc. Cậu quen với Chu Mặc nửa năm, người này vĩnh viễn đều bình tĩnh như vậy, thờ ơ như thế. Thế nhưng ngày đó, cậu tựa hồ cảm nhận được Chu Mặc run rẩy, thậm chí là tuyệt vọng. Lâm Ngạn vô pháp nói rõ cảm giác ngay lúc đó, có lẽ là đau đớn kèm theo cảm nhận không cần thiết, thế nhưng sau khi tỉnh lại gương mặt uể oải kinh hỉ của Chu Mặc tựa hồ nói rõ tất cả.

Chu Mặc nhìn cậu, trên gương mặt tinh xảo có một tia luống cuống, nhìn ánh mắt phân minh viết rõ sốt ruột của cậu. Nuốt xuống lời đến khóe miệng, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của cậu, cười nói, “Không nên suy nghĩ nhiều, an tâm dưỡng chân cho tốt, tôi cũng không giục em đi tham gia hôn lễ.”

Lâm Ngạn nhất thời 囧 một chút, lời này làm sao khiến cho người ta hiểu sai như vậy….

“Cái hôn lễ này tôi có thể không đi không?” Làm một trạch nam thâm niên, Lâm Ngạn thật đúng là không thích chỗ nhiều người, đặc biệt là chỗ một đống người xa lạ.

Trong lòng Chu Mặc suy nghĩ chút, cảm thấy lời này của cậu thật đúng là không tốt trả lời trực tiếp. Mời Lâm Ngạn tham gia hôn lễ, là ý của Khâu Thiện, bây giờ Khâu Thiện là gia chủ Khâu gia, mời Lâm Ngạn đến tham gia hôn lễ chính mình ý tứ rất rõ ràng, Khâu Thiện hy vọng có thể nhận thức người em trai này. Thế nhưng từ góc độ của Chu Mặc mà nói, hắn cũng không hy vọng như vậy.

Làm như vậy ngược lại không phải là dọa Lâm Ngạn sẽ suy nghĩ nhiều, hắn chỉ là lo lắng Khâu Thiện đột nhiên xuất hiện sẽ đánh vỡ cuộc sống yên tĩnh hiện tại của Lâm Ngạn. Khâu Thiện là người nào, Khâu lão gia tử có thể mở một mắt nhắm một mắt buông tha người, Khâu Thiện chưa hẳn có thể có phần thiện tâm đó. Mẹ của Khâu Trật lần này rốt cuộc phá hủy kiêng kỵ của Khâu Thiện, Khâu Thiện mặc kệ làm chuyện gì, cũng không thể cho phép có bất kỳ một người nào dò xét một chút. Vị này còn chưa có phù chính Khâu phu nhân nhạy bén nhiều năm như vậy, nhưng ở trên chuyện này phạm vào hồ đồ.  Năm đó vì chính mình mà vứt bỏ Lâm Ngạn đã là sai đầu tiên, bây giờ còn mưu toan trở ngại Khâu Thiện điều tra Lâm Ngạn lúc sinh ra, càng là nhổ lông trên đầu con cọp khâu Thiện này, không biết tự lượng sức mình. Có thể đoán trước, sau buổi hôn lễ này rất náo nhiệt.

Làm nhân vật quan trọng của chuyện này, Lâm Ngạn căn bản cũng không thích hợp cùng những người không lên mặt bàn ở Khâu gia phân tranh. Cho dù hiện tại Khâu gia nhận Lâm Ngạn thì như thế nào? Lâm Ngạn chịu khổ nhiều năm như vậy lại há là Khâu thị dùng tiền tài có thể bù đáp được. Tựa như chính mình, năm đó phạm sai lầm, lại há một sớm một chiều có thể bù đắp được. Chu Mặc rất rõ ràng phản ứng sau khi Lâm Ngạn biết được thân thế mình, phỏng chừng lúc đó ước gì cách Khâu gia càng xa càng tốt, cách người đàn bà đã vứt bỏ mình thật xa.

Trên thế giới chỉ có tràn ngập yêu mến thân tình mới đáng giá gắn bó, Lâm Ngạn ở trong cuộc thân tình này, vẫn đảm nhiệm một loại vật phẩm phụ thuộc. Cho nên, năm đó cậu mới có thể bị mẹ của mình dễ dàng vứt bỏ như vậy.  Bởi vì so cùng với Khâu Trật, chỗ thiếu hụt của cậu liền bị phóng đại vô hạn. Bằng không nhiều năm như vậy, vị “Khâu phu nhân” này cũng sẽ không vẫn chẳng quan tâm, thẳng đến Khâu Thiện ra tay!

Lâm Ngạn ngồi ở đó nhìn gương mặt âm trầm của Chu Mặc, nhất thời lúng túng, rõ ràng là chính mình gật đầu đáp ứng, gần đến cuối lại muốn đổi ý. Thế nhưng chẳng biết thế nào, cậu rất không muốn đi tham gia hôn lễ như vậy. Có lẽ, cũng là bởi vì cậu còn chưa có nghĩ tốt làm thế nào đối mặt với quan hệ giữa mình và Chu Mặc. Mặc dù bây giờ Chu Mặc lấy loại thái độ người theo đuổi đứng ở bên cạnh cậu, thế nhưng Lâm Ngạn biết mình sẽ không gật đầu. Cho dù Chu Mặc thích nam, cũng không thể muốn một người đàn ông giống như mình vậy. Bất nam bất nữ, những lời mẹ Dương từng nói đã in sâu đậm vào trong lòng của Lâm Ngạn, cho nên cậu không xứng với Dương Thụ, cũng không xứng với Chu Mặc.

“Không quan hệ, nếu như em không muốn đi, tôi giúp e thoái thác.” Chu Mặc luyến tiếc thấy bộ dáng người này cau mày, xem ra có một số việc đòi hỏi sớm cùng Khâu Thiện đánh tiếng trước rồi.

Lâm Ngạn có chút kinh ngạc nhìn hắn, thoái thác?

“Vốn có hẹn trước với chú rể muốn giới thiệu một người rất quan trọng cho y nhận thức, nếu như em không muốn đi, chúng ta có thể hẹn lần sau gặp mặt.”

Lâm Ngạn mím môi một cái, có chút do dự, “Chu Mặc, có phải anh lại đợi đáp án của tôi không?”

Vốn đã chuẩn bị đứng dậy rời đi Chu Mặc nghe vậy, quả thực ngây ra một lúc, hắn không nghĩ đến Lâm Ngạn lại đột nhiên đề cập đến chuyện này.

“Vậy em nghĩ thật tốt câu trả lời cho tôi chưa?” Chu Mặc ngồi trên giường bên cạnh ghế nằm của cậu, chăm chú nhìn cậu.

Lâm Ngạn có chút khẩn trương, “Tôi hiện tại chỉ muốn mang theo đôi tham ăn trải qua cuộc sống yên lặng.”

Trong lòng Chu Mặc có chút thất vọng, nhưng là chuyện đã đoán trước.

“Tôi chỉ là muốn chăm sóc mọi người, không nên có bất kỳ gánh nặng.”

Lâm Ngạn lắc đầu, cậu không thể ích kỷ như vậy.

“Không đáng.”

Chu Mặc cười cười, có đáng giá hay không chuyện này cho tới bây giờ đều là đối lập nhau.

“Không cần suy nghĩ nhiều, không có gì đáng giá hay không. Nếu như em có gánh nặng, chúng ta lấy ước hẹn một năm, nếu như đến khi đó em vẫn lắc đầu, như vậy cúng ta liền lui lại giống như bạn bè, tôi rời khỏi cuộc sống của em.”

Trong lòng Lâm Ngạn đột nhiên lộp bộp một chút, không biết là bởi vì ước hẹn một năm kia, hay là câu rời khỏi cuộc sống của mình kia, trong lòng của Lâm Ngạn có một tia rung động, lại bị cậu cứng rắn đè ép xuống. Người giống như Chu Mặc vậy, có thể có khả năng nói đến hai chữ tình cảm này, thế nhưng chính mình không được. Có một cái ước hẹn cũng tốt, đến lúc đó cho dù cự tuyệt, từ nay về sau hai người cũng sẽ không biến thành người xa lạ.

Lâm Ngạn gật đầu, cậu tự tin một năm này mình sẽ không lại rung động cái gì, thế nhưng loại chuyện tình cảm này ai lại có thể nói chính xác được. Chu Mặc nhìn gương mặt chắn chắn của cậu, không khỏi thở dài dưới đáy lòng. Ước hẹn một năm bất quá là mượn một cái cớ, hắn chân chính nên lo lắng vẫn là làm thế nào để nói cho cậu biết chân tướng năm đó. Kỳ thực cái này như một hồi canh bạc, nếu như Lâm Ngạn có thể tiếp thu, như vậy thì mọi người đều vui. Nếu như Lâm Ngạn vô pháp tiếp thu, như vậy thống khổ cũng chỉ có hai người.

Chính hắn giống như đi lạc vào mê cung, mặc kệ sau cùng Lâm Ngạn biết sẽ không yêu mình, Lâm Ngạn của hắn cũng sẽ bị thương tổn. Thích một người đã từng tổn thương chính mình, có lẽ đối mặt với người dùng tình yêu để đền bù sai lầm, đều đồng dạng làm cho người khác thống khổ…

Chu Mặc ổn định đáy lòng gợn sóng, đem ly nước đặt ở trong tay Lâm Ngạn, “Tôi cùng vú Tào học chút kỹ thuật hầm canh, chờ một hồi hầm xong tôi bưng tới cho em nếm thử.”

Lâm Ngạn vội vàng lắc đầu, “Bọn Diệp Hằng còn đang ở đây, tôi ở trong phòng như vậy không tốt.”

“Em quá coi thường khả năng của Diệp Cảnh Văn rồi, lúc này khẳng định Diệp Hằng đã chạy đến trong lòng bàn tay của y rồi đi.”

“…” Lâm Ngạn nhất thời hết chỗ nói rồi, cái bộ dạng đêm qua kia của Diệp Hằng là chuẩn bị không qua lại cùng Diệp Cảnh Văn cả đời a!

“Lần này Diệp Cảnh Văn là nóng ruột ăn không được đậu hủ nóng, Diệp lão gia tử cũng còn chưa có gật đầu, hắn liền chuẩn bị tiên trảm hậu tấu, Diệp Hằng không trốn về mới là lạ.”

“Anh như vậy có tính là thờ ơ, lạnh nhạt hay không, thấy chết mà không cứu?” Lâm Ngạn rất là nhất châm kiến huyết. (Nói trúng tim đen, một kim thấy máu)

Chu Mặc từ chối cho ý kiến gật đầu, “Lần này sợ rằng ngay cả bác Diệp cũng không coi trọng, cho nên mới đồng ý cho bọn họ đến Hà Lan.”

“…”

Lâm Ngạn đột nhiên cảm thấy đường tình yêu của Diệp Cảnh Văn thực sự là nơi chốn nhấp nhô a!

“Tôi vẫn là đi ra ngoài đi, Chu Lam còn ở bên ngoài.” Lâm Ngạn suy nghĩ một chút, vẫn là cảm thấy hai người cô nam quả nam đứng ở trong phòng, cái hủ nữ thâm niên ngoài phòng kia không biết sẽ yy ra bao nhiêu phiên bản rồi. Không thể không nói, nói chuyện trên mạng ba năm nay, Lâm Ngạn đối với Chu Lam nhận thức vẫn là rất sâu sắc. Đáng tiếc có sâu sắc hơn nữa cũng không chịu nổi kiêng kỵ của Chu Lam đối với anh trai nhà mình, này không, một đôi nam nam Diệp gia vừa đi, Chu Lam lập tức lòng bàn chân như bôi mỡ chạy đi.

Chu Lam bôi mỡ đi rồi, bạn nhỏ Lâm Đậu Bao liền không có hậu thuẫn kiên cường, thùng thùng đến đập cửa Lâm Ngạn. Chu Mặc vội vàng đứng dậy đi mở cửa, liền thấy Lâm Đậu Bao như một cơn gió bắn đến trước mặt Lâm Ngạn, Lâm Ngạn sợ hãi nhìn Lâm Đậu Bao bị cởi chỉ còn lại cái quần lót, đây là mới bị người đánh cướp?!

Lâm Đậu Bao anh anh khóc, “Đại Lâm cha phải giúp con!”

Chu Mặc trong lúc nhất thời cũng không hiểu rõ là chuyện gì, vừa quay đầu liền nhìn thấy Lâm Thang Viên mặc bộ đồ lót đi vào, trên tay còn cầm đồ lót của Lâm Đậu Bao.

“Chuyện gì xảy ra?” Chu Mặc ôm lấy Lâm Thang Viên, nhìn phía sau, cư nhiên không có thân ảnh của Chu Lam!

“Cô nói thua một lần cởi một món quần áo, Đậu Bao thua thảm nhất.”

“…”

“…”

Chu Mặc cắn răng, Chu Lam này không phẩm không da!

Lâm Ngạn giật mình nhìn Lâm Đậu Bao, “Không phải cô luôn một mực giúp con sao?”

Lâm Đậu Bao anh anh anh khóc càng hăng, “Cô đi rồi, thế nhưng chị lôi kéo con không tha a!”

Hai người cha nhất thời hết chỗ nói, Lâm Thang Viên đây là giết đến đỏ cả mắt rồi, lục thân không phân…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK