• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Mẹ, tấm hình kia tốt nhất không nên để cho Đậu Bao nhìn thấy, nhóc con kia hiện tại còn ở nhà cáu kỉnh kìa.” Chu Mặc nhấn nhấn ót của mình, cái đứa Chu Lam e sợ thiên hạ không loạn kia, cư nhiên lấy ảnh chụp Lâm Đậu Bao thua cởi truồng gửi cho mẹ, lão thái thái hiện tại nhiệt huyết sôi trào, còn kém ôm ảnh gặm hai ngụm.

Khâu đại thiếu ngồi ở ghế đối diện nhướng mày liếc mắt nhìn Chu Mặc, dùng ánh mắt hỏi Diệp Cảnh Văn vẫn đang uống rượu giải sầu, là cái ảnh chụp gì.

Diệp Cảnh Văn rất là sảng khoái, không nói hai lời đem di động của mình đưa cho Khâu Thiện, Khâu Thiện híp mắt nhìn, chỉ thấy một đứa nhóc mũm mĩm trắng trắng nộn nôn ủy khuất dùng đôi tay nhỏ bé che bảo bối của mình, bộ dáng muốn khóc không khóc được.

“Chu Lam share ảnh cho cha nuôi của nhóc, tôi tiện tay lấy làm ảnh màn hình bảo vệ.”

Để điện thoại xuống Chu Mặc lạnh lùng nhìn y một cái, “Ảnh ngọc con trai nhà tôi cậu cũng có thể tiện tay?”

Khâu Thiện lập tức cũng gật đầu, “Ảnh chụp cháu trai bảo bối của tôi cậu cứ như vậy tiện tay?”

Diệp Cảnh Văn thiếu chút nữa phun ngụm rượu ra ngoài, “Tôi van cậu! Không có ai công nhận các cậu có được hay không!”

Hai người không được ai công nhận hoàn toàn coi nhẹ câu không lọt tai này, rất ăn ý nói, “Có bản lĩnh làm cho Diệp Hằng nhà cậu thừa nhận cậu là được rồi.”

Diệp Cảnh Văn thiếu chút nữa hất bàn, hai cái người này quả thực chính là minh chứng tốt nhất cho việc thương tổn bạn bè!

Khâu Thiện hoàn toàn không thấy khuôn mặt đen như đáy nồi của Diệp Cảnh Văn, rót cho chính mình một ly rượu, mới chậm rãi mở miệng.

“Lâm Ngạn không muốn tới tham gia hôn lễ?”

Chu Mặc gật đầu, “Lâm Ngạn là một trạch nam, tôi đã tận lực rồi.”

Khâu Thiện hí mắt nhìn hắn một chút, tận lực này của Chu Mặc sợ rằng hàm lượng rất lớn đi.

“Cậu sợ Lâm Ngạn hiểu lầm?”

“Sẽ không, hiện tại cậu ấy còn chưa có thích tôi, thật đúng là chưa nói đến hiểu lầm được.” Chu Mặc hiển nhiên rất tự biết chính mình, hắn bây giờ còn thật hy vọng Lâm Ngạn sẽ hiểu lầm lại có khó chịu, ít nhất nói rõ cậu đối với Chu Mặc là có ý.

Chu Mặc vừa mở miệng như thế, hai người ngồi ở trên bàn đều ngây ra một lúc, “Cậu không phải đang tiến dần từng bước sao?”

Diệp Cảnh Văn là tận mắt nhìn thấy, Khâu Thiện càng là có một đống ảnh chụp làm chứng.

“Tôi tự đề cử chính mình, bị cự tuyệt rồi.”

Diệp Cảnh Văn nhịn một chút, thực sự nhịn không được, “Có thể trước cho phép tôi cười một hồi được không?”

Chu Mặc nhướng mi, “Lâm Ngạn sợ rằng một chút đều không ngại thu lưu Diệp Hằng.”

Ý tứ của Chu đại thiếu rất đơn giản, ngày nào đó hắn rời khỏi địa bàn của Lâm Ngạn, Diệp Hằng có thể lập tức từ Diệp gia dọn ra ngoài cùng Lâm Ngạn hợp lại ở chung. Này không, Chu Mặc vừa dứt lời, Diệp Cảnh Văn liền không cười nổi.

Khâu Thiện ngồi đó nhìn bọn họ thổ tào lẫn nhau, ngược lại không hé răng nhiều, rượu trong ly rượu bị hắn xoay ba vòng sau mới một hơi cạn sạch, “Lão gia tử cuối tuần về nước.”

Tâm tình Chu Mặc nguyên bản còn buông lỏng nhất thời buột chặt một chút, “Mấy người?”

Khâu Thiện câu môi cười, “Ngày đó Lâm Ngạn xảy ra tai nạn xe cộ cô nhi viện gọi điện thoại tới cho Lâm Ngạn, có phải người nhận là cậu hay không?”

Đối với chuyện này, Chu Mặc cũng không phủ nhận, ngày đó chính mình vốn là đi thử trang phục phù rễ, trên đường Hàn Tiếu gọi điện thoại nói Lâm Ngạn được một người đàn ông xa lạ hẹn đi ra ngoài. Vốn cho là mẹ Khâu Trật ra tay cho người tìm tới Lâm Ngạn, không nghĩ tới ngày đó gặp mặt chính là Lâm Thanh Sơn. Lâm Ngạn hốt hoảng bị xe tông trúng, khi đó chính mình có chút hoang mang lo sợ. Thời điểm giúp Lâm Ngạn nghe điện thoại cũng không để ý nhiều, chỉ là trả lời một câu hiện tại không tiện nghe điện thoại. Nhưng sau đó bình tĩnh lại nghĩ chút, cuộc điện thoại này rõ ràng là điện thoại của cô nhi viện.

Về sau chính mình len lén gọi tới hỏi thăm một chút, mới biết được là viện trưởng cô nhi viện gọi tới.  Bởi vì cũng không phải bản thân Lâm Ngạn, viện trưởng này ngược lại rất kiêng kỵ, nói cái gì cũng không nhiều lời, chỉ nói chờ thời điểm Lâm Ngạn thuận tiện lại gọi lại. Thế nhưng Chu Mặc là ai, ngẫm nghĩ một chút liền biết vì cái gì viện trưởng lại gọi cuộc điện thoại này.

Cộng với lão gia tử về nước sớm, lần trở về này chắc chắn sẽ không phải chỉ một mình lão gia tử!

“Chu Mặc, có một số việc không thể vẫn luôn gạt Lâm Ngạn.” Khâu Thiện chỉ chỉ điện thoại ý bảo, “Tôi cũng không tin viện trưởng sẽ không gọi lần thứ hai.”

Chu Mặc trầm mặc một chút, “Anh muốn đem Lâm Ngạn nhận về Khâu gia?”

Khâu Thiện lắc đầu, “Bây giờ còn chưa phải lúc, lão gia tử nhiều năm như vậy mềm lòng không ít, nếu như cứ vậy nhận Lâm Ngạn, quá tiện nghi cho bà ta.”

Chu Mặc nhìn hắn một cái, nói thẳng, “Khâu Trật rất kính trọng anh.”

Chu Mặc nói như vậy ngược lại không phải là có ý kiêng nể Khâu Trật, mà là nhắc nhở Khâu Thiện, tương lai Lâm Ngạn vào Khâu gia, Khâu Trật mới là anh em thân nhất Lâm Ngạn. Một bên là mẹ ruột chính mình, một bên là anh hai mình luôn kính trọng, cán cân này không chuẩn bị tốt, sau cùng bị oán hận sợ rằng sẽ là Lâm Ngạn vô tội.

Khâu Thiện gật đầu, cái đề tài này tính là đến điểm liền dừng. Khâu Thiện làm việc luôn có chuẩn tắc của mình, Chu Mặc cũng không nghĩ can thiệp nhiều vào. Cho dù đáy lòng hắn không muốn Lâm Ngạn có nhiều rắc rối, thế nhưng Khâu Thiện lại sẽ không từ bỏ ý đồ. Cùng Diệp Cảnh Văn ở đối diện nhìn thoáng qua, đều từ trong mắt đối thương hiểu một tin tức. Lần này sợ rằng Khâu Thiện muốn ra tay sớm.

Chuyện này Diệp Cảnh Văn chỉ là người đứng xem, cho nên đối với những ân oán của Khâu gia hắn cũng không quan tâm. Chính mình còn có một đống chuyện cần phải giải quyết, đâu có năng lực đi làm rõ việc nhà Khâu gia. Hắn ngồi ở đây, chỉ quan tâm một vấn đề.

“Gần đây Hoàn Vũ gọi thầu một phen quá giang*(có lòng can đảm, sự quyết tâm cao và đặc biệt là khả năng tự xoay sở trong mọi hoàn cảnh) đại thiếu Bác Hằng, lúc này Lâm Thanh Sơn hạ đủ vốn gốc.” Khối thịt béo kia của Bác Hằng đặt ở trong mắt Diệp Cảnh Văn không tính là lớn, thế nhưng ai cũng không chê nhiều tiền. Huống chi lần này còn có Chu Mặc chủ động tham gia, Diệp Cảnh Văn thế nào cũng không thể để cho cục thịt béo này chạy mất.

“Vậy ra tay từ trên người lão gia tử.” Chu Mặc chém đinh chặt sắt, bây giờ lão gia tử vẫn đang tại vị, có thể định đoạt cũng chỉ có thể là ông.”

“Lâm Thanh Sơn?” Khâu Thiện nghiền ngẫm tên này một chút, giương mắt nhìn Chu Mặc, “Là anh trai tốt kia của Lâm Ngạn?”

“Chuyện năm đó người chủ đạo chính là hắn, con trai mẹ nuôi Lâm Ngạn Lâm Uyển Nhi.” Chu Mặc cũng không có ý định giấu diếm, “Ngày hôm qua tôi cùng Cảnh Văn thương lượng rồi, cướp miếng thịt béo này của Bác Hằng trước khi Lâm Thanh Sơn có được.”

Khâu Thiện dừng một chút, không có mở miệng, mà là trực tiếp gọi một cú điện thoại ra ngoài, “Giúp tôi điều tra Bác Hằng một chút.”

Đặt điện thoại xuống, quay đầu hỏi Diệp Cảnh Văn, “Diệp gia không thiếu chút tiền đó đi?”

Diệp Cảnh Văn nghe vậy sửng sốt, liếc mắt nhìn Chu Mặc, thấy trong mắt hắn lóe lên một tia suy nghĩ sâu xa, liền có chut hiểu ra, “Anh muốn chơi hư Bác Hằng?”

“Không, xác thực mà nói, tôi muốn chơi sụp Hoàn Vũ!” Khâu Thiện vừa cười vừa nói, người Khâu gia bao che khuyết điểm có thể thấy được, Khâu Thiện không biết sự tồn tại của Lâm Ngạn còn đỡ, hiện tại đã biết, liền tuyệt không cho phép Lâm Thanh Sơn một con rệp như thế nhìn chằm chằm Lâm Ngạn.

Tai nạn xe cộ lần này của Lâm Ngạn tuy rằng bị Chu Mặc đôi câu vài lời che đậy qua đi, thế nhưng lấy hiểu biết của Khâu Thiện đối Chu Mặc, người này tuyệt sẽ không nén giận như vậy. Thay vì cùng Lâm Thanh Sơn tranh một thứ không ra gì như vậy, còn không bằng trực tiếp hủy nó đi! Đương nhiên, phá đổ này cần phải để ý một chút kỹ xảo, làm hoàng tước phải có bản lĩnh của hoàng tước! (chim vàng anh)

Khâu Thiện gọi một cuộc điện thoại, Chu Mặc liền ý vị trả lời lại, lấy cách thức Khâu gia, mảnh đất này của Bác Hằng trong thời gian ngắn chỉ sợ là chơi đến không vực dậy nổi. Về phần Hoàn Vũ… Chu Mặc nhìn bạn tốt của mình một chút, “Lần này do Chu gia đứng ra.”

Khâu Thiện nở nụ cười, gật đầu,”Cho cậu một cái cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân! Bất quá, hôn lễ của tôi, Lâm Ngạn phải tham gia!”

“…”

Diệp Cảnh Văn luôn vây xem có chút đáng thương nhìn Chu Mặc một chút, vốn còn muốn “kim ốc tàng kiều”, lúc này chỉ có thể đi về chịu đòn nhận tội rồi.

Mày giờ khắc này đồng chí Lâm Ngạn đang hưởng thụ đãi ngộ “kim ốc tàng kiều” đang ôm Lâm Đậu Bao trấn an tâm linh bị thương của nó. Nhóc con kia ôm cổ của cha mình, hai mắt đẫm nước mắt vuốt nhẹ, cô Chu Lam thật là xấu xa! Cư nhiên chụp nó!

Lâm Thang Viên đứng ở bên cạnh, đang cầm một đống đồ ăn Lâm Đậu Bao thích, ngay cả vú Tào cũng đau lòng không biết như thế nào mới tốt, nhóc con này khóc lên đều chọc người đau lòng như vậy!

“Đậu Bao, chị dạy cho em số học có được không?” Lâm Thang Viên khó có được thấy em trai bảo bối của mình như vậy, có chút luống cuống rồi.

Lâm Đậu Bao lập tức trợn mắt nhìn, ai muốn học số học chết tiệt kia a?! Lại còn là nhóc!

“…” Lâm Thang Viên nhìn cha mình, bé rốt cuộc hết cách rồi. An ủi người thật đúng là không phải sở trường đặc biệt của bé….

Trong lòng Lâm Ngạn muốn cười vô cùng, thế nhưng phỏng đoán đến tâm tình bảo bối nhà mình, lúc này đều sắp nội thương rồi, góc độ chụp của Chu Lam đích thực rất tuyệt!

“Được rồi, lần sau cô đến, ba ba nhất định lấy phim ảnh về lại cho con, sau đó để cho cô xin lỗi con, có được hay không?”

Lâm Đậu Bao bẹt bẹt miệng, nhóc có thể nói không được không? Bất quá nhìn dáng vẻ Đại Lâm nhà nhóc có chút mệt mỏi, nước mắt lập tức thu lại, chìa tay kéo tay nhỏ bé của Lâm Thang Viên, từ trên người Lâm Ngạn bò xuống, “Chị ăn hiếp em.”

Lâm Thang Viên nhướng mày, rất tốt, chuẩn bị nhắc đến yêu cầu.

Quả nhiên, Lâm Đậu Bao chỉ chỉ đàn điện tử treo trên vách tường, “Chị, lấy tư cách được an ủi, tháng này đàn thuộc về em.”

“Em thích nhất là bài hát chủ đề dê vui vẻ, chị có thể dạy em.” Lâm Thang Viên rốt cuộc thua ở trên tay nhóc, nếu như không trông coi một chút, cha bé lại phải tốn kém, đàn này có thể chịu đựng qua tháng này thật đúng là rất khó nói.

Vú Tào đứng ở một bên lập tức vui vẻ, đây đối với bảo bối thật đúng là rất tuyệt. Lâm Ngạn ngồi ở bên cạnh vỗ vỗ mông nhỏ Lâm Đậu Bao, “Mau cùng vú Tào trở về phòng ngủ, buổi tối có bánh bao nhân trứng sữa* con thích nhất.”

Lâm Đậu Bao hút hút mũi, cứ như vậy bị Lâm Thang Viên dắt về phòng, trận phong ba này rốt cuộc bình rồi. Lâm Ngạn ngồi ở trên ghế salon trùm đầu không tiếng động cười to, nhóc con này lại còn sợ mất mặt!

Nếu không phải là điện thoại vang chuông, Lâm Ngạn phỏng chừng còn có thể cười lâu hơn một chút, nhưng khi thấy số kia trên điện thoại, Lâm Ngạn nhất thời ngây ngẩn cả người, viện trưởng?

“Viện trưởng? Người gần đây có khỏe không ạ?” Lâm Ngạn thu lại dáng tươi cười, trực giác viện trưởng nhất định là có việc tìm đến cậu.

“Ta hết thảy đều tốt, Tiểu Ngạn, gần đây có phải con không thoải mái hay không? Ngày đó ta gọi điện thoại cho con rất nhiều, bạn của con nói thân thể con khó chịu.”

Lâm Ngạn dạ một tiếng, đoán chừng là Chu Mặc nghe điện thoại giúp.

“Không có gì đáng ngại, viện trường tìm con có chuyện gì sao?”

Bên kia đầu dây dừng một chút, mới do dự mở miệng, “Tiểu Ngạn, gần đây có người tìm đến chỗ này của ta hỏi thăm chuyện năm đó con được nhận nuôi.”

Lâm Ngạn nhất thời ngây ngẩn cả người, “Ai ạ?”

“Tiểu Ngạn, người kia cái người năm đó vứt bỏ con nói muốn gặp mặt con một lần.”

“…”

Lâm Ngạn đau lòng một chút, cái người vứt bỏ cậu kia, cái người dựng dục cậu mười tháng kia nhưng không có dành cho cậu tình thương yêu của một người mẹ, cư nhiên tại hai mươi sáu năm sau tới tìm cậu?! Lâm Ngạn đột nhiên có chút muốn cười, thật đúng là một câu chuyện tiếu lâm!

Chú thích:

Bánh bao nhân trứng sữa

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK