• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chú Chu” Lâm Đậu Bao lặng lẽ đẩy ra cửa phòng bếp, theo thói quen bắt đầu ôm chân Chu Mặc, ngẩng đầu hướng Chu Mặc cười khúc khích, “Đậu Bao thật là nhớ chú.”

Chu Mặc thả chén đang cầm trong tay xuống, hướng ngoài phòng bếp nhìn thoáng qua, thấy Lâm Ngạn đang kéo theo Lâm Thang Viên ở ngoài bày bàn, liền cúi xuống hung hăng hôn Lâm Đậu Bao một ngụm, “Chú cũng rất nhớ Đậu Bao!”

Lâm Đậu Bao ôm Chu Mặc hôn trả một cái, “Vậy chú còn đi sao?”

Chu Mặc cười khổ một cái, sờ sờ đầu nhỏ của con, “Chú ngày mai bay, chờ Đậu Bao nghỉ chú trở lại thăm con có được hay không?”

Lâm Đậu Bao móp méo miệng, kéo tay của Chu Mặc, “Thế nhưng người đáp ứng làm mẹ của Đậu Bao.”

“…” Chu Mặc dở khóc dở cười nhìn đứa nhỏ này, ai nói con nít trí nhớ kém, ôm lấy Lâm Đậu Bao nhéo nhéo mũi nhỏ của bé, “Tốt lắm, sau này chú thường gọi điện thoại cho Đậu Bao có được hay không?”

Lâm Đậu Bao lắc đầu, “không có mẹ đứa bé nào giống như cây cỏ.”

“…” Chu Mặc một thân mồ hôi lạnh, “Con có cùng Đại Lâm nói qua lời này không?”

Lâm Đậu Bao lắc lắc đầu, vẻ mặt vô tội nhìn Chu Mặc, Chu Mặc có khổ khó nói, vỗ vỗ đầu đứa nhỏ, “Ngoan ngoãn nghe lời Đại Lâm, sau này mỗi tháng chú đều mua quà cho Đậu Bao được không?”

Lâm Đậu Bao nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Có thể đổi ăn không?”

“…”

Chu Mặc im lặng ôm đứa tham ăn này, lúc Lâm Ngạn đẩy cửa đi vào nhất thời sửng sốt, “Lâm Đậu Bao, vào phòng bếp ăn vụng cái gì rồi?”

Lâm Đậu Bao ủy khuất nhìn Đại Lâm nhà bé, “Con quang minh chính đại vào.”

“…”

“…”

Lâm Ngạn im lặng nhìn Lâm Đậu Bao thuần thục leo xuống cánh tay Chu Mặc, cầm cái chén chuyên dùng của bé liền đi ra ngoài, Lâm Ngạn cười lắc đầu, nhóc con này càng ngày càng không biết lớn nhỏ.

“Ngày hôm nay thực sự là làm phiền anh, anh là khách, hẳn là em xuống bếp mới đúng.”

Lâm Ngạn bưng lên món ăn cuối cùng, thấy Chu Mặc còn quấn tạp dề lam mập mạp, nhất thời cảm thấy buồn cười. Làm khó một đại thiếu gia như thế, cư nhiên không chịu đến nhà hàng, càng muốn ở nhà làm cơm, vứt bỏ mùi vị làm sao, hỗ trợ mua bán quả thật không tệ.

“Anh cùng vú Trương học thật lâu, hiện tại rốt cuộc tốt nghiệp kiểm tra.”

Chu Mặc cười cười, đón nhận cái chén trong tay em ấy đặt lên bàn, kéo tay Lâm Ngạn, tinh tế vuốt phẳng.

“Lâm Ngạn, em bây giờ còn hận anh không?”

Chu Mặc nhìn cậu, trong mắt có chờ đợi, cũng có do dự. Hắn khát vọng một câu trả lời phủ định, vừa sợ nghe thấy từ trong miệng Lâm Ngạn phun ra chữ ừ kia. Nắm tay Lâm Ngạn không tự chủ siết chặt, Lâm Ngạn ngẩng đầu nhìn hắn, hồi lâu, mới khe khẽ lắc lắc đầu.

“Em chưa từng hận anh, em chỉ là sợ lừa dối. Lâm Thanh Sơn lừa em, hại cuộc đời của em đều xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Anh lừa em, khiến cho em đem người làm bẩn em trở thành người thân nhất. Em vô pháp tiếp thu lừa dối như vậy, cho nên em phải rời khỏi.”

“Vậy bây giờ thì sao?” Chu Mặc bức thiết nhìn cậu, “Hiện tại em còn sợ anh không?”

“Vậy anh còn có thể gạt em không?” Lâm Ngạn không trả lời vấn đề của hắn, câu hỏi ngược lại này đủ để nói rõ tất cả.

Chu Mặc lần này không có vội vàng, suy nghĩ một chút mới mở miệng, “Sẽ không, bất quá trước khi anh thề phải hướng em thẳng thắn thành khẩn hai chuyện.”

Lâm Ngạn nhướng mi, Chu đại thiếu thật đúng là không giống, cư nhiên biết dùng hai chữ thẳng thắn thành khẩn.

Chu Mặc ho khan một tiếng, “Chuyện thứ nhất, anh ở Australia mở một công ty chi nhánh, phỏng chừng cuối năm sẽ khai trương.”

Lâm Ngạn có chút giật mình nhìn hắn, “Thật tốt nghĩ như thế nào mở công ty ở Australia?”

Vừa dứt lời, nhất thời hiểu rõ, “Anh muốn bội ước?”

Chu Mặc vội vàng lắc đầu, “Đáp ứng em anh nhất định sẽ làm được, mở chi nhánh là vì để ngừa vạn nhất.”

Lâm Ngạn bị nghẹn một chút, cái từ để ngừa vạn nhất này thật sự là hàm nghĩa nhiều lắm.

“Anh sợ em không trở về nước?”

Tuy rằng rất mất mặt, nhưng là vì hạnh phúc, Chu đại thiếu kiên trì da mặt dày gật đầu, hắn thật đúng là sợ Lâm Ngạn an tâm ở đây an cư.

Mặt Lâm Ngạn không tự chủ được đỏ một chút, vội nói sang chuyện khác, “Còn chuyện thứ hai thì sao?”

Chu Mặc rất ăn ý không lại thổi bọt biển màu hồng, chỉ chỉ đôi tham ăn ngoài cửa, “Lâm Đậu Bao hình như đem anh làm mẹ đối đãi…”

Lâm Ngạn trầm mặc, Lâm Đậu Bao xem như con lợi hại! Đều đã qua lâu như vậy còn nhớ rõ chuyện này!

Chu Mặc tự suy nghĩ một chút cũng buồn cười, “Nếu như có thể, anh muốn cùng Đậu Bao nói rõ ràng.”

Lâm Ngạn không có lập tức gật đầu, rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, mới hỏi ra một vấn đề mấu chốt, “Đầu Lâm Đậu Bao có thể tiếp thu lượng tin tức lớn đến như vậy sao?”

Chu Mặc lắc đầu, “Anh sợ nó biết càng hưng phấn.”

“…”

Lâm Ngạn nhất thời ưu sầu rồi, cậu dám cam đoan nếu như Lâm Đậu Bao biết chân tướng, cậu tuyệt đối không có ngày sống yên ả, thế nào cũng phải la hét về nước! Chu Mặc nhìn thần tình muôn màu muôn vẻ của cậu, không khỏi cười thầm một chút, ba năm quá dài, hai năm vừa lúc!

Một bữa cơm, mặc dù nói không quá phong phú, thế nhưng quý ở bầu không khí. Chu Mặc một năm rưỡi không nhìn thấy đôi tham ăn, tâm tự nhiên thương yêu. Bốn người vây quanh bàn cơm món ăn không tính là phong phú cũng là ngon. Sau khi ăn xong, Lâm Thang Viên rất tự giác dắt theo Lâm Đậu Bao trở về thư phòng làm bài tập. Chu Mặc lại lôi kéo Lâm Ngạn xuống lầu tản bộ.

Chu Mặc rất tự nhiên lôi kéo tay Lâm Ngạn chậm rãi dọc theo mặt cỏ đi tới, Lâm Ngạn tránh nhưng không tránh ra được, “Này có tính là phi lễ không?”

“Không tính.”

“…”

“Lâm Ngạn, chúng ta bắt đầu lại đi.”

“Nếu như em nói không thì sao?”

“Sau khi lại qua thêm một năm rưỡi, anh ở nơi này sẽ mua thêm một căn phòng, cửa sổ quay về hướng cửa sổ của em, cầu cùng ngủ.”

“…” Lâm Ngạn ngạc nhiên nhìn hắn, “Chu Mặc anh thay đổi rất nhiều.”

Chu Mặc quay đầu nhìn cậu nở nụ cười một chút, “Anh nghĩ cái sáng kiến này không tệ.”

Lâm Ngạn phóc nở nụ cười một tiếng, “Được, ước hẹn ba năm hữu hiệu như cũ, bất quá điều kiện có thể phóng khoán.”

Nghe vậy, Chu Mặc lập tức ngừng cước bộ, “Sau này anh mỗi tháng đều tới thăm em một lần, thẳng đến em kết thúc việc học.”

Lâm Ngạn gật đầu, “Anh quả nhiên rất phá sản a.”

Chu Mặc cao hứng ôm cổ cậu, “Lâm Ngạn, cảm ơn em!”

Lâm Ngạn sửng sốt, nhất thời cảm thấy ngón giữa trong lúc đó mát lạnh, một chiếc nhẫn nam giới khiêm tốn đeo ở trên ngón tay của mình, không nổi bật.

“Sinh nhật vui vẻ, Lâm Ngạn.” Những nụ hôn nhẹ nhàng rơi ở trên trán của cậu, Chu Mặc cảm giác tâm mình rốt cuộc kiên định.

Lâm Ngạn mang chiếc nhẫn thật lâu không nói gì, “Này lại là sản phẩm mới của công ty anh?”

Chu Mặc sửng sốt một chút, lập tức nhớ đến cái cớ sứt sẹo kia của chính mình hai năm trước, không khỏi nở nụ cười, “Đúng, là sản phẩm mới, thỉnh cầu đại thần tuyên truyền một chút.”

Hai người liếc nhau, không hỏi nở nụ cười, nguyên lai gặp lại là dễ dàng như vậy, thích ý như vậy. Đã không có lừa dối, đã không còn oán hận, hai người có thể chung đụng hòa hợp như vậy, không có khúc mắc.

Chu Mặc sờ sờ đầu Lâm Ngạn, “Làm quà sinh nhật, còn có một cái tin tức tốt muốn nói cho em biết.”

Lâm Ngạn có chút mong đợi nhìn hắn, “Cái gì?”

“Lâm Thanh Sơn phá sản rồi, Bác Hằng bị ba của em thu mua, tài chính của Lâm Thanh Sơn bị chặt đứt.”

Nghe thấy ba chữ Lâm Thanh Sơn này, Lâm Ngạn nhất thời mặt cứng một chút, người này cậu vẫn không muốn để trong lòng, bất thình lình được Chu Mặc nhắc đến như thế, cậu cũng không có phải ứng nhiều. Chu Mặc là người nào a, thấy bộ dáng như vậy của Lâm Ngạn lập tức hối hận mình không có chọn đúng thời cơ mở miệng.

Vội trấn an cậu, “Không có việc gì, việc này đã qua. Hắn nếu muốn lại đứng lên trừ phi Khâu thị ngã, Chu gia cũng thất bại, nếu không đời này hắn cũng sẽ không có ngày nổi danh.”

Lâm Ngạn không tiếng động gật đầu, tâm bỗng nhiên luống cuống một chút, vội âm thâm an ủi chính mình, ác mộng đã qua, ông trời vẫn là quan tâm Lâm Ngạn cậu.

Hai người hàn huyên nói chuyện thật lâu mới trở về nhà nghỉ ngơi, tuy rằng không muốn, ngày mai Chu Mặc vẫn là dựa theo ước định rời khỏi Australia bay trở về G thành. Chọc cho Lâm Đậu Bao giận một ngày, cuối cùng vẫn là Chu Mặc gọi một cuộc điện thoại đường dài mới đem đứa nhỏ này thoải mái lại được. Lâm Ngạn ngồi một bên thở dài, đứa nhỏ này hình như càng ngày càng dính Chu Mặc.

Lâm Ngạn bên này còn đang tự than thở, chuông cửa đột nhiên vang lên, Lâm Thang Viên để bút xuống nhìn mắt mèo liếc mắt, lập tức có chút mê mang quay đầu lại, “Ba ba, là bác.”

Lâm Ngạn sửng sốt một chút, tưởng lầm là Khâu Thiện, ai biết mở rộng cửa vừa nhìn, mới hiểu được bác trong miệng Lâm Thang Viên nói là ai.

“Lâm Thanh Sơn, anh sao lại ở nơi này?!”

Lâm Ngạn vội vả đóng cửa lại, đứng ở ngoài cửa nhìn vẻ mặt mệt mỏi của người đàn ông này. Tuy rằng đã áo mũ chỉnh tề, đáng tiếc là người đều có thể nhìn ra trạng thái tinh thần cử người trước mắt này.

Tâm Lâm Ngạn rất khẩn trương, thế nhưng nét mặt cũng không dám hiện ra.

Lâm Thanh Sơn bị chặn ngoài cửa cũng không giận, cười ha hả nhìn Lâm Ngạn, “Không nghĩ đến, cậu còn là con phượng hoàng chân thật, nếu không theo Chu Mặc, tôi còn thật tìm không được cậu.”

“Tôi với anh đã không còn quan hệ gì rồi, xin anh không cần quấy rầy cuộc sống của tôi!” Lâm Ngạn không muốn cùng hắn nói lời vô ích, nhìn hắn một cái liền muốn trở về nhà.

Lâm Thanh Sơn bước đến phía trước một bước lập tức kéo tay của Lâm Ngạn, “Làm cho người cha giàu có của cậu tha cho ta một mạng, Hoàn Vũ là một tay ta dựng lên, ta tuyệt không thể nhìn nó ngã xuống!”

Lâm Ngạn nhíu mày, bất khả tư nghị nhìn hắn, “Lâm Thanh Sơn, anh thật đúng là vô liêm sỉ!”

“Lâm Ngạn, chuyện này là một tay bọn họ làm ra, ta tuyệt không thể cứ như vậy xong đời!”

Lâm Ngạn im lặng nhìn hắn, hất tay của hắn ra, “Chuyện của các người không liên quan gì đến tôi!”

Nói xong liền mở cửa đi vào nhà, kéo tay của Lâm Thang Viên, “Sau này gặp người bác đó nghìn vạn lần không được mở cửa!”

Lâm Ngạn rất lo lắng, lần này Lâm Thanh Sơn lại muốn làm gì?! Từng lần một lôi kéo đôi tham ăn dặn dò, nghìn vạn lần phải cùng Lâm Thanh Sơn giữ một khoảng cách.

Không biết là Lâm Ngạn suy nghĩ nhiều hay là quá mức cẩn thận, một tuần, Lâm Ngạn lại cũng không có gặp lại Lâm Thanh Sơn, ai biết sáng sớm thứ hai đến trường vừa nhận điện thoại thiếu chút nữa muốn mạng của Lâm Ngạn.

“Ngài nói cái gì? Lâm Thiên Vũ ngày hôm nay không có đến trường? Lâm Thiên Dực cũng không có?” Lâm Ngạn hít ngụm khí lạnh, cậu nhớ kỹ chính mình đem con đưa đến cửa trường học a!

Giáo viên ở bên trường học kia vốn là muốn hỏi thăm các gia đình, nghe thấy Lâm Ngạn vừa nói như vậy cũng lại càng hoảng sợ, “Bọn nó quả thực chưa có đến trường.”

Lâm Ngạn chân mềm nhũn, nhất thời té ở trên mặt đất, dọa bạn cùng lớp vội vã nâng cậu dậy, “Ngạn, cậu làm sao vậy?”

Lâm Ngạn run rẩy móc điện thoại ra, “Chu Mặc, đôi tham ăn đã xảy ra chuyện rồi….”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK