• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Ngạn vẻ mặt bất đắc dĩ đứng ở trong sảnh chờ máy bay, tay trái lôi kéo hành lý, tay phải cầm một đống đồ ăn vặt, hết sức ngạc nhiên nhìn đôi tham ăn nhà cậu. Hai nhóc con kia từ trên xe đã bắt đầu phi thường dính lấy Chu Mặc. Vứt đi xa lạ ngay từ đầu, Lâm Đậu Bao rất là tự nhiên cùng vị chú mới gặp mặt lần đầu này trò chuyện với nhau hết sức vui vẻ, tuy rằng phần lớn thời gian đều là anh bạn nhỏ Lâm Đậu Bao ngày hôm nay ở Diệp gia ăn mỹ thực, thế nhưng cũng không trở ngại trình độ nói chuyện trời đất vui vẻ của hai người này. Ngay cả Lâm Thang Viên thích thờ ơ lạnh nhạt cũng nói thêm vào vài câu, dọa sợ Lâm Ngạn hung hăng nhìn Lâm Thang Viên thêm mấy lần, ngày hôm nay Diệp Hằng cho bọn nó ăn trúng thuốc gì, bạn nhỏ Lâm Thang Viên cư nhiên không có nói một câu bất hòa! Lão cha của bé đều có chút không thể tiếp nhận rồi, lời nói độc ác của bé con này dường như là bẩm sinh, người vũ trụ cũng không đở nổi bé!

Lâm Đậu Bao đứng ở cách đó không xa đang ôm bắp đùi Chu Mặc, trong miệng còn mút thạch trái cây, bản chất tham ăn triển lộ không bỏ sót. Chu Mặc ngồi xổm xuống, giúp nhóc vặn lại nắp bình sữa chua, sờ sờ quả đầu dưa hấu của nhóc, cảm thấy đứa nhóc này thật đúng là giống Lâm Ngạn, nhìn dáng vẻ có chút ngơ ngơ ngác ngác.

Lâm Thang Viên đứng ở một bên, tuy rằng trong tay cũng cầm thạch hoa quả, thế nhưng lại không động một ngụm. Đứa bé này từ nhỏ đã không thích ăn mấy thứ này, nếu không phải là Chu Mặc giúp mở nắp, phỏng chừng bé ngay cả cầm cũng sẽ không cầm.

“Đậu Bao, đến chỗ ba ba, chị có lời muốn nói cùng với chú.” Lâm Thang Viên thấy Lâm Đậu Bao có chút không tình nguyện, đem thạch trái cây trong tay nhét vào trong tay cho em trai, Lâm Đậu Bao có chút bất đắc dĩ nhìn chị của nhóc. Bé đây là giải quyết đồ thừa!

Lâm Ngạn đứng bên cạnh, liền thấy Lâm Đậu Bao có chút tiếc nuối tạm biệt cùng với Chu Mặc, đi một bước quay đầu lại một lần trở lại bên cạnh mình. Mà Chu Mặc cúi người ôm lấy Lâm Thang Viên, bé con kia trong đầu không biết lại nghĩ ra cái gì, cùng Chu Mặc lẩm bẩm còn chưa có xong.

“Đậu Bao, chị con nói cái gì vậy?” Lâm Ngạn ôm lấy con trai, đè tay xuống, xoa xoa đầu Lâm Đậu Bao, sau khi trở về phải giảm cân cho nhóc rồi.

“Đại Lâm, cha nghĩ chị ấy sẽ nói cho con biết không?” Lâm Đậu Bao ủy khuất nhìn cha bé, so với mình thông minh không dậy nổi!

Lâm Ngạn bị nghẹn một chút, lập tức thuận mao cho con trai, hoàn toàn bỏ lỡ nét kinh ngạc vô cùng chợt lóe lên ở trên mặt Chu Mặc. Chu Mặc cẩn thận chỉnh lại tóc cho Lâm Thang Viên, rất là cảm khái, đứa nhỏ này giống hắn, thông minh!

“Anh Chu, hôm nay thực sự cám ơn anh!” Lâm Ngạn thực sự nhìn không được con gái nhà mình lại thân mật cùng người khác, đứa nhỏ này cùng mình cũng khó có được thân mật như thế, làm một người cha lập tức không cam lòng. Thuận lợi ôm Lâm Thang Viên, hai đứa bé một tay một đứa, thiếu chút nữa đem tay của cha bọn nó đè gảy. Lâm Ngạn âm thầm cắn răng chịu đựng, cảm giác nguy cơ không giải thích được cứ như vậy hợp thời xuất hiện.

Chu Mặc nhìn thấy bộ dạng thiếu chút tạc mao của cậu, rất có tâm lý trả thù lại đem Lâm Đậu Bao ôm ở trong ngực của mình, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt khó coi của Lâm Ngạn, hôn Lâm Đậu Bao một ngụm, mới cùng một lớn hai nhỏ tạm biệt. Còn nhiều thời gian, nếu như bị người này phát hiện chút gì, cậu phỏng chừng có thể chạy trốn tới chân trời góc bể chứ, đến lúc đó thua thiệt không phải là chính mình. Chu đổng không hổ là Chu đổng, tính toán mưu tính so với ai khác đều tinh.

Tâm Lâm Ngạn rất quấn quýt, theo lý thuyết người này ngày hôm nay vừa giúp tiễn người, vừa mua đồ ăn cho con cái, chính mình là cùng hắn khách khách khí khí. Thế nhưng không biết vì sao, thấy Chu Mặc cùng hai đứa con của cậu thân cận cũng cảm giác vô cùng khó chịu. Chẳng lẽ mình cũng có tình huống luyến tử?! Lâm Ngạn buồn nôn một hồi, lôi kéo hai đứa con đi lên máy bay. G thành quả nhiên tương khắc cùng cậu, bớt đến thì tốt hơn!

Lâm Thang Viên ngồi trong lòng Lâm Ngạn liếc mắt nhìn cha nhà mình, đột nhiên hôn Lâm Ngạn một ngụm, Lâm Ngạn đột nhiên dừng lại bước chân, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn bé, bi thương trong tâm nháy mắt tự chữa lành.

“Đại Lâm, bộ dạng cha ghen thật là xấu.”

“…” Người nào đó tâm được trấn an an ủi trong nháy mắt vỡ thành từng mảnh, ai có thể nói cho cậu biết, những lời nói “con gái là áo bông nhỏ tri kỷ” là ai nói?!

Bất luận Lâm Ngạn bên này tâm quấn quýt lại ngọt ngào, Chu Mặc vừa ra sân bay liền nhận được điện thoại truy hồn của Diệp Cảnh Văn, tâm tình tốt nhất thời giảm xuống.

“Diệp Hằng đi cùng Lâm Ngạn rồi?” Diệp Cảnh Văn đều sắp phát điên, thằng nhãi này cư nhiên bây giờ mới nghe điện thoại!

Chu Mặc có chút bất đắc dĩ sờ sờ ót, cái người điên Diệp Cảnh Văn này hắn là chuẩn bị đem Diệp Hằng nhốt ở nhà phải không?!

“Diệp Hằng đi qua bên Khâu Trật, thằng nhóc Khâu Trật dạo này mê lái xe, hai người đi đến hãng xe rồi. Diệp đại thiếu, cho phép người cả ngày bận sự nghiệp, liền không cho phép Diệp Hằng người ta có chút sở thích?!” Chu Mặc cảm thấy mình thực sự hẳn là cậy đầu Diệp Cảnh Văn ra, nhìn bên trong xem rốt cuộc sắp xếp cái gì!

Hơn nữa ngày đầu bên kia điện thoại cũng không có âm thanh, Chu Mặc không biết hắn là đi thu hồn hay là đi kiểm điểm chuẩn bị cúp điện thoại.

“Lâm Ngạn cũng không phải cô gái, những tâm địa gian xảo này ngươi dùng ở trên người hắn không thích hợp.” Ngay khi Chu Mặc chuẩn bị cúp máy, Diệp đại thiếu lên tiếng.

“Tôi không có đem Lâm Ngạn thành phụ nữ, cũng không có kỳ thị cậu ấy. Nếu như hiện tại tôi cùng cậu ấy ngả bài, Lâm Ngạn sẽ chỉ nghĩ tới tôi muốn cùng cậu ấy tranh con, cậu ấy đem hai đứa con này trở thành tính mạng của mình. Tôi nếu như tùy tiện mở miệng, cậu ấy có thể lập tức từ T thành biến mất. Cảnh Văn, có đôi khi cường thủ hào đoạt không bằng tế thủy trường lưu làm cho người ta kiên định.” Chu Mặc khó có được nghiêm chỉnh như vậy cùng bạn tốt nhiều năm đàm luận chuyện tình cảm, ngay cả năm đó hắn cùng Diệp Hằng cũng không có mở miệng nói nhiều hơn một câu. Hôm nay hắn mở miệng, cũng chỉ là muốn nhắc nhở cái người ở trong tình cảm như con thú bị nhốt, tình cảm tế thủy trường lưu tuy rằng thiếu kích thích kịch liệt, thế nhưng cũng đủ làm người khác an tâm.

Chu gia tuy rằng phú giáp một phương, nhưng không có đem hai đứa con giáo dục kiêu căng quá quắt. Chu Mặc kiên định, Chu Lam điệu thấp. Chu Mặc rất không thích cách làm của mấy đại thiếu gia kia, cũng chính là bởi vì như vậy, hắn mới đối với chuyện đã xảy ra đêm hôm đó canh cánh trong lòng. Hắn cảm thấy xin lỗi Lâm Ngạn, lại âm thầm may mắn chính mình lại gặp Lâm Ngạn. Mặc dù bây giờ còn chưa nói tới có bao nhiêu yêu thích gười này, thế nhưng Chu Mặc biết hắn có trách nhiệm làm cho Lâm Ngạn sống tốt hơn. Cũng làm cho hai đứa bé sống tốt hơn. Nếu như Lâm Ngạn là con gái thì cũng thôi, cánh cửa Chu gia không có cao như vậy, huống chi còn có hai đứa bé đáng yêu như thế. Thế nhưng Lâm Ngạn quá đặc thù, hắn không thể tùy tiện đi thu phục một con chim sợ cành cong.

Nhớ đến biểu tình Lâm Ngạn vừa ăn dấm vừa cố nén, khuôn mặt băng sơn vạn năm cũng lộ ra dáng tươi cười, người này thật đúng là vừa nhìn liền thấu …

Diệp Cảnh Văn nghe tiếng đô đô trong điện thoại ngẩn người, quản gia bên cạnh nhìn có chút luống cuống, “Thiếu gia?”

“Tôi đi đón Diệp Hằng.”

Nói xong cũng không đợi quản gia phản ứng kịp liền lái xe chạy đi, quản gia nhìn xe mất bóng, lập tức lấy điện thoại gọi, “Hằng thiếu gia, mau trở lại đi, đại thiếu đi tìm người rồi.” Nói xong không tự chủ lau mồ hôi, ông có tội danh liên đới nha!

Diệp Hằng bên kia đáp ứng rất sảng khoái, không đến năm phút đồng hồ liền trở về tổ trạch Diệp gia, phía sau quản gia mồ hôi lạnh đều chảy cả xuống, “Đại thiếu gia đâu?”

“Chú Phó, ăn cơm thôi.”

Làm bánh bích quy có nhân xong chú Phó lập tức mang thức ăn lên cho tiểu tổ tông, thuận tiện còn len lén báo cho thại thiếu gia của ông, người đã về đến nhà, mau trở về!

Chờ khi Diệp Cảnh Văn một đường cuồn cuộn trở về nhà, Diệp Hằng thiếu gia đã tắm chuẩn bị đi ngủ rồi. Ngày hôm nay tâm tình cậu không tệ, đôi tham ăn hôm nay cũng đặc biệt ngoan, thời điểm Lâm Ngạn đến đón bọn nhỏ cậu thật đúng là muốn đi cùng. Thế nhưng, cậu không đi được. Diệp Cảnh Văn nói, chỉ cần cậu dám rời nhà trốn đi một lần nữa, hắn có thể cột cậu ra ngước ngoài đăng ký kết hôn. Cậu ném cái mặt này đi đâu!

Diệp Cảnh Văn vốn là một bụng cơn tức trở về, lật thuyền trong mương, rốt cuộc bị Diệp Hằng bố trí một đường. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Diệp Hằng đang lúc vui vẻ, hắn lại đột nhiên an tĩnh lại. Đi tới bên giường Diệp Hằng, liền đem người cả chăn ôm vào trong ngực, không để ý người trong lòng đang giãy dụa, cứ gắt gao ôm cậu như vậy. Diệp Hằng vốn cũng không phải có thân thể cường tráng, ở bên ngoài hai năm cũng gầy gò không ít, ôm vào trong ngực như vậy, Diệp Cảnh Văn đau lòng, hắn biết hắn đem người ép quá chặt. Thế nhưng không nhìn thấy như vậy, hắn lại không nỡ, thật giống như Diệp Hằng sẽ tùy thời tùy chỗ mà cách hắn đi thật xa. Hắn không buông tâm được, càng không an thần được.

“Xin lỗi….” Hai người âm thầm so tài hồi lâu, Diệp Cảnh Văn mới khe khẽ thở dài. Hắn vẫn muốn nói một tiếng xin lỗi, thế nhưng vẫn không mở miệng được. Nếu không phải có cuộc nói chuyện hôm nay với Chu Mặc, hắn còn không nói được lời này. Chu Mặc nói rất đúng, hắn cùng Diệp Hằng chính là thiếu phần thông cảm và săn sóc này, mới có thể biến thành cái tình trạng ngày hôm nay. Cường thủ hào đoạt có lẽ là biểu hiện tình cảm kịch liệt, đáng tiếc kết quả cuối cùng thường thường đều là hai bên cùng thiệt hại. Diệp Hằng sợ hãi và rời đi, chính là bằng chứng tốt nhất.

Diệp Hằng nghe thanh âm xin lỗi, đột nhiên cứng người. Diệp Cảnh Văn là người nào, ngạo khí trong xương cho dù là Khâu Thiện xem chính mình như người trung tâm cũng không nhất định so được, cư nhiên lại cùng chính mình xin lỗi? Lòng Diệp Hằng đột nhiên bôi lên một tầng thương tâm, tại sao người anh trai này cậu vẫn kính trọng, trong lòng cậu không có cha, nhưng vẫn có người anh trai này, thế nhưng Diệp Cảnh Văn lại dùng phương thức vô cùng tàn nhẫn thống khổ nhất phá vỡ sự ỷ lại của cậu đối với phần thân tình này. Thời điểm Diệp Cảnh Văn hận nhất, chính là đè ép cậu từng câu từng chữ nói cho cậu biết, hắn không muốn làm người anh trai này, hắn chỉ muốn làm người đàn ông của Diệp Hằng!

Diệp Hằng cứ như vậy vô thanh vô tức chảy nước mắt, cậu không biết phải làm sao đối mặt với hết thảy mọi thứ, cho nên hai năm trước cậu chạy trốn. Cậu chạy trốn hai năm đau khổ hai năm, Diệp Cảnh Văn tìm cậu hai năm, điên cuồng hai năm. Hôm nay, hai người cách một cái chăn, gần gũi như vậy, rồi lại như xa xôi như thế…

“Diệp Hằng, thời điểm hai năm trước em rời nhà đi, ba mẹ đã trở về.” Diệp Cảnh Văn có chút tay chân lúng túng lau nước mắt chảy ràn rụa cho Diệp Hằng. Nguyên lai Diệp Hằng của hắn cũng là có tâm, cũng đang vì hắn khổ sở.

Diệp Hằng nghe vậy, vẻ mặt hoảng sợ nhìn hắn, da đầu tê dại, có loại cảm giác ngũ lôi oanh đỉnh. Cậu không nghi ngờ Diệp Cảnh Văn có thể làm ra cái sự tình gì kích thích người!

“Ba anh nói kế thừa gia nghiệp và em, anh chỉ có thể chọn một, em đoán anh chọn cái gì?” Diệp Cảnh Văn nhìn thấy bộ dạng cậu sợ hãi, lập tức đau lòng, vội hôn một cái lên trán của Diệp Hằng, rốt cuộc trấn an.

“Anh điên rồi?!” Toàn thân Diệp Hằng đều đang run rẩy, cậu đã đoán được kết quả.

Diệp Cảnh Văn cười khẽ, “Diệp Hằng, anh yêu em, những thứ đó đối với anh đều không quan trọng.” Tuy rằng cười, thế nhưng người nói chuyện cũng nghiêm túc hứa hẹn.

Tâm Diệp Hằng chợt nhảy một chút, cậu nghĩ, Diệp Cảnh Văn thật đúng là người điên mười phần mười…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK