• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Lâm Quân dừng một chút, thu hồi tay, rũ mắt nhìn Tây Ngạn Du trong chốc lát.

Nâng lên tay, tính toán một lúc lâu, bỗng nhiên thần sắc động, nhắm mắt lại mở, trước mặt đột nhiên xuất hiện vô số sợi tơ màu có màu sắc khác nhau.

Đây là sợi tơ vận mệnh.

Rắc rối phức tạp, trên người của mỗi người đều có vô số sợi tơ vận mệnh tương liên cùng những người khác.

Chỉ riêng Vân Lâm Quân lại không có bất cứ sợi tơ nào ở trên người.

Ánh mắt của hắn dừng ở mấy sợi tơ trên người Tây Ngạn Du, những sợi tơ này lan tràn bốn phương tám hướng, một màu đen nổi bật hiện ra.

Ý cười nhàn nhạt bên môi Vân Lâm Quân biến mất.

Hắn nhìn sợi tơ màu đen một lát, duỗi tay đụng vào nó.

Nháy mắt, vô số tin tức quá tải cùng hình ảnh sáng chói dũng mãnh tràn vào trong đầu Vân Lâm Quân.

Thần sắc Vân Lâm Quân dần dần ngưng trọng.

Sau khi đụng vào những sợi tơ khác, sắc mặt của hắn đã vô cùng đáng sợ.

Con ngươi màu tím nhìn sợi tơ màu đen, một mạt ý cười lạnh lẽo nổi lên, hắn vươn tay đem sợi tơ đó nắm chặt trong tay, dùng sức, vốn định cắt đứt, nhưng vào lúc này, Tây Ngạn Du trong lúc ngủ mơ thống khổ "Hừ hừ" một tiếng.

Động tác của Vân Lâm Quân cứng đờ.

Thật lâu sau, hắn buông sợi tơ ra, nhìn Tây Ngạn Du một lúc lâu, bỗng nhiên cười, xoay người, thân hình dần tiêu tán.

Hoàng cung Cần Chính Điện.

Đêm đã khuya, Tần Hoài Hoang vẫn phê duyệt tấu chương như cũ.

Hắn xem xong một quyển cuối cùng, duỗi người, nâng chung trà lên cho tổng quản đại nội hầu hạ bên người một ánh mắt, tổng quản lập tức cúi đầu khom người, mang theo các cung nhân trong điện lui ra, nhẹ nhàng đóng cửa điện lại, canh giữ ở ngoài.

Trong đại điện, hai hắc y nam tử có dáng người mạnh mẽ không biết từ chỗ nào xuất hiện, quỳ một gối ở trong đại điện, "Bệ hạ."

Đây là thủ lĩnh của hai đại tổ chức Thiên La — Địa Võng của Hoàng đế, phụ trách âm thầm giám thị, tra xét trên dưới triều dã cùng với một ít nhiệm vụ bên ngoài.

Tần Hoài Hoang uống ngụm trà: "Như thế nào?"

Thiên La trả lời: "Bẩm bệ hạ, tướng quân phái người vây bắt vị thầy bói kia ở vùng ngoại ô, nhưng hắn lại trốn thoát được. Kế tiếp còn cho người đuổi giết, có điều vẫn không tìm được vị thầy bói kia."

"Hả?" Tần Hoài Hoang buông chén trà, hứng thú, "Thế mà có người lại có thể từ trong tay Dạ Vân chạy thoát? Thân phận của hắn là gì?"

Địa Võng: "Hồi bệ hạ, chúng ta tra xét tên thầy bói. Xuất thân cô nhi, lưu lạc từ nhỏ, sau đó được một đạo sĩ ở đạo quan nhận nuôi. Sau đấy, vị đạo sĩ kia bệnh chết, đạo quan rách nát, hắn liền lưu lạc giang hồ, trở thành một thuật sĩ tha phương. Thời điểm thủ hạ của tướng quân vây giết hắn, chúng ta nhìn thấy võ công của hắn rất cao cường, còn dùng một ít thủ thuật che mắt, bởi vậy mới có thể chạy thoát. Chỉ là làm người xảo trá, hiện tại cũng không biết ẩn thân nơi nào, người của tướng quân cùng người của chúng ta trước mắt vẫn chưa tìm được hắn, giống như là tiêu tán vào hư không, không có một chút manh mối cùng tung tích."

Tần Hoài Hoang trầm ngâm một lát, cười lắc đầu, "Lần này sợ là Dạ Vân tức điên."

Thiên La: "Hiện giờ tướng quân phái người khắp nơi truy tra, xem động tác này, sợ là muốn đuổi giết vị thầy bói đến tận chân trời góc biển."

Địa Võng: "Bệ hạ, sát tính của tướng quân càng ngày càng nặng."

Tần Hoài Hoang không để bụng: "Sử dụng kiếm nhiều nên sát tính càng nặng, rất bình thường."

Nghĩ đến cái gì, Tần Hoài Hoang hiếu kỳ nói: "Thế lai lịch của tân sủng kia, đã tra được chưa?"

Thiên La: "Tân sủng kia tên là Thời Tiểu Chanh, là tân hoa khôi của Xuân Phong Lâu ở Vĩnh Khê Thành. Xuất thân từ thôn xóm Vĩnh Khê Thành, nổi tiếng gần xa với bộ dạng tuyệt sắc, cha là kẻ mê bài bạc, bị lâu chủ của Xuân Phong Lâu tính kế cho vay mượn cờ bạc, Thời Tiểu Chanh bị bán vào Xuân Phong Lâu. Ban đầu là muốn bồi dưỡng thành hoa khôi, nhưng vừa lúc thấy tướng quân đi qua, liền bị hiến cho tướng quân."

Tần Hoài Hoang: "Nguyên lai là loại địa phương này đi ra, trách không được Dạ Vân vẫn luôn cất giấu......"

Hắn lắc lắc đầu, lại cười: "Có điều, rốt cuộc khẩu vị của Dạ Vân cũng thay đổi. Lúc trước toàn là nhóm Lam Nhan, quả thực đều là từ một khuôn mẫu khắc ra, trẫm cũng phân biệt không rõ."

Cười than một lát, Tần Hoài Hoang phất phất tay, hai thân ảnh Thiên La Địa Võng biến mất ở trong đại điện.

Chờ trong đại điện chỉ còn lại một mình Tần Hoài Hoang, ý cười trên mặt hắn dần dần biến mất vô tung, ánh mắt sâu không thấy đáy.

"Cửu ngũ chí tôn......"

***

Tây Ngạn Du ngủ một giấc dài, sáng sớm ngày thứ hai mới tỉnh lại, thần thanh khí sảng.

Nhưng là......

Cậu từ trên giường ngồi dậy, duỗi người, nhìn xung quanh, không phát hiện bóng dáng tiên nhân.

Tây Ngạn Du ngồi phát ngốc trong chốc lát, ngáp một cái, đứng dậy đi chân trần trên thảm ra cửa.

Mở cửa phòng ra, nhìn thấy một gã sai vặt canh ở ngoài, liền kêu bọn họ đi chuẩn bị cơm sáng, sau đó duỗi eo vận động, tinh thần rất tốt đi tới trước cửa tiểu lâu.

Ánh mặt trời sáng sớm ngày xuân xán lạn mà không chói mắt, hít sâu mấy ngụm không khí trong lành, Tây Ngạn Du nheo đôi mắt lại, bỏ cũ lấy mới. Sau khi bệnh đỡ, nhìn cảnh sắc trước mắt đều tốt đẹp, cây xanh, hoa cỏ, ánh mặt trời cùng không khí tươi mát.

Nằm hai ngày, Tây Ngạn Du bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, cũng không đi giày, cứ thế chân trần bước lên đường nhỏ đầy đá cuội, một bên vừa đi một bên nhe răng nhếch miệng, cười rất vui vẻ. Duỗi duỗi cánh tay đá đá cái chân, thuận tiện nghĩ xem luyện Bát Đoạn Cẩm* như thế nào. Đầu tiên là đan đôi tay chống lên trời, sau đó kéo duỗi một chút, thở ra một ngụm khí, cả người liền thư thái. Lại đến dương cung hai bên trái phải bắn như chim điêu, lại đến đơn cử, đi đi dừng dừng, nghĩ đến đâu làm đến đó, cảm giác thoải mái cực kỳ.

* Hình ảnh mình hoạ cuối chương.

Quơ quơ đầu, ngẫu hứng nhảy dựng, tiếp đó ngũ lao thất hương. Nhìn lên, thấy quản gia. Nhìn tiếp, quản gia lại không thấy.

Tây Ngạn Du: "?"

Có điều, cậu cũng không để ý, làm xong mấy động tác này, liền dọc theo đường nhỏ trở về. Đi trong chốc lát, lại luyện nắm quyền trừng mắt tăng khí lực. Bộ quyền cước không rõ trật tự*, nhưng thật ra lại rất hữu ích, bỗng trừng mắt phía trước, còn "Ha!" một cái.

(*) không phải là không có trật tự, mà là ẻm luyện không theo trật tự.

Vừa lúc trừng quản gia cùng Quý Dạ Vân đang đi tới.

Quý Dạ Vân nhìn thân hình đơn bạc mặc áo trong tuyết trắng tập quyền cước rất có khí thế, không những trừng mắt hắn, lại còn "Ha" một tiếng: "......"

Có cảm giác bị khiêu khích.

Lại giống như không có.

Trái tim đột nhiên nhảy lên một cái.

Vẻ mặt lạnh băng của Quý Dạ Vân mấy ngày nay có chút hòa hoãn, hắn nhìn Tây Ngạn Du, cuối cùng ánh mắt dừng ở đôi chân trần của Tây Ngạn Du.

Lập tức nhíu mày.

Quản gia yên lặng lui về phía sau một bước.

Tây Ngạn Du nhìn đám người hầu cùng quản gia dùng ánh mắt quái dị nhìn mình, chậm rãi kéo quyền phải về, lại từ từ vươn quyền trái ra, đôi mắt trừng về phía trước: "Ha!"

Nhìn cái gì mà nhìn?

Chưa thấy qua Bát Đoạn Cẩm sao?

Quý Dạ Vân: "......"

Hắn bỗng nhiên ý vị không rõ cười lạnh một tiếng, đi lên phía trước, một tay đem Tây Ngạn Du đang trừng mắt hắn khiêng lên đi về phòng ngủ.

Tây Ngạn Du: "!"

Từ từ, ta còn vài cái chiêu thức chưa có có làm xong đâu!

Nhưng mà, không chờ cậu nói cái gì, người đã bị mang vào trong.

Quý Dạ Vân đem cậu đặt ở trên thảm, cúi đầu nhìn cậu: "Rất tinh thần?"

Hắn quá cao, Tây Ngạn Du lui về phía sau vài bước, còn chưa kịp nói, liền nhìn thấy được một bàn lớn đồ ăn đã sớm dọn xong, lập tức dời đi lực chú ý, ngồi vào bên cạnh bàn bắt đầu ăn cơm.

Quý Dạ Vân: "......"

Quản gia cùng nhóm người hầu đồng thời yên lặng lui về phía sau một bước, lại một bước.

Quý Dạ Vân nhìn Tây Ngạn Du như mèo con ăn uống vui vẻ, "Lại sinh bệnh, ta sẽ kêu người nấu thuốc đắng nhất cho ngươi uống, dùng kim châm dài nhất."

Tây Ngạn Du: "!"

Tây Ngạn Du một tay cầm đũa, một tay bưng chén cháo, không thể tưởng tượng được mà quay đầu nhìn về phía Quý Dạ Vân.

Ngươi còn có thể ác độc như thế sao!

Quý Dạ Vân nhìn cậu một cái, xoay người rời đi, hồi đại doanh kinh giao.

Tây Ngạn Du: "......"

Cúi đầu nhìn mỹ thực, cái gì cũng đã quên, tiếp tục vui vẻ ăn cơm.

Buổi tối trước khi ngủ, Tây Ngạn Du nhìn bàn bát tiên bên cạnh cửa sổ.

Tiểu thần tiên không có tới.

Buổi tối ngày hôm sau trước khi đi ngủ......

Tiểu thần tiên vẫn như cũ không tới.

Ngày thứ ba......

Quản gia cùng nhóm người hầu phát hiện, Tây Ngạn Du khi không bị bệnh cùng khi sinh bệnh là tiểu ma vương quả thực một trời một vực, dễ hầu hạ hơn nhiều.

Mỗi ngày chỉ cần hầu hạ cậu ăn uống no đủ, khi ngủ không quấy rầy, cơ bản là không có chuyện gì. Hơn nữa, bởi vì mệnh lệnh của tướng quân, nhóm Lam Nhan kia cũng không thể tiến vào, Tây Ngạn Du cũng không ra khỏi viện, làm cho người ta bớt lo hẳn.

Nhưng mà không vui vẻ bao lâu, sau khi mưa xuân vài ngày, Tây Ngạn Du lại lần nữa ngã bệnh.

Quý Dạ Vân nghỉ tắm gội trở về, mới biết được Tây Ngạn Du đã bị bệnh mấy ngày. Phong hàn lần này so với lần trước còn nghiêm trọng hơn, bệnh tim cũng phát tác, tuy rằng quản gia có mời thái y tới, nhưng vẫn không làm nên chuyện gì.

Quý Dạ Vân đi vào phòng của Tây Ngạn Du, Tây Ngạn Du đã hôn mê nửa ngày, hai vị thái y ở đó lắc đầu thở dài.

Nhìn Tây Ngạn Du nằm trên giường bệnh nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt tái nhợt phảng phất như chạm vào liền tan, hơi thở nhẹ đến nỗi gần như không phát hiện được, đối lập rõ ràng với một Tây Ngạn Du sinh long hoạt hổ trợn trừng mắt vào buổi sáng ngày hôm ấy, trái tim Quý Dạ Vân bỗng nhiên không hiểu sao giống như bị kim đâm một cái.

Quý Dạ Vân nhìn về phía thái y.

Thái y lắc đầu nói: "Tướng quân, vị công tử này vốn dĩ chân tay hay lạnh, lại còn có bệnh tim, hiện giờ bị phong hàn, bệnh tim đồng thời phát tác, muốn cứu, e rằng chỉ có thể dùng thuốc có công hiệu mạnh nhất. Nhưng kể từ đó, số tuổi thọ sẽ ngắn đi......" Thái y nhìn mắt con ngươi như có hàn băng của Quý Dạ Vân, run rẩy, không dám nói thêm nữa.

Một danh thái y khác rụt rụt bả vai, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, thử thăm dò mở miệng: "Nghe nói, thiên hạ đệ nhất thần y Vô Danh Tử gần đây đang du lịch ở Đông Tề, hiện giờ ngài ấy đang ở trong thành chữa bệnh miễn phí cho bá tánh nghèo khổ. Thần y y thuật cao siêu, cực kì giỏi về điều dưỡng thân thể, có lẽ có ngài ấy ở đây, vị tiểu công tử này không chỉ chuyển nguy thành an, mà còn có thể mời ngài ấy hỗ trợ điều dưỡng tốt thân thể."

Sau nửa canh giờ.

Thần y Vô Danh Tử được mời tới phủ Tướng quân.

Quý Dạ Vân đánh giá lão nhân râu tóc bạc trắng có y thuật nổi tiếng thiên hạ này một phen, vẻ mặt rốt cuộc cũng thả lỏng đôi chút.

Vô Danh Tử cõng hòm thuốc, đi đến mép giường nhìn Tây Ngạn Du hôn mê, ngồi xuống giường cầm lấy tay Tây Ngạn Du bắt mạch, một bên bắt mạch một bên vuốt chòm râu dài, một lát sau, gật gật đầu, kê phương thuốc sai người đi bốc, còn bản thân tự mình đun thuốc cùng đút thuốc cho Tây Ngạn Du.

Tây Ngạn Du trong lúc hôn mê, cảm giác được một chất lỏng có vị ngọt mát lạnh đút vào trong miệng, rất nhanh, thân thể tê dại, giống như dòng chất lỏng ngọt mát lạnh này chảy dọc theo toàn thân, rồi dần dần khôi phục tri giác.

Qua một hồi lâu, Tây Ngạn Du chậm rãi mở to mắt.

Liền nhìn thấy lão nhân râu bạc tóc trắng mi bạc ngồi bên người, hạc phát đồng nhan*, vẻ mặt từ ái nhìn cậu.

(*)Ý nghĩa: tóc bạc mặt hồng hào; già nhưng vẫn tráng kiện (tóc trắng như lông hạc, mặt hồng hào như mặt trẻ con, ý nói già nhưng tráng kiện.)

Nhưng mà......

Tây Ngạn Du: "......"

Tây Ngạn Du chớp chớp mắt.

Ồ!

Là phân tiên (thân) số 2 của tiểu thần tiên sao?

Nhìn đáy mắt Tây Ngạn Du dần dần nhiễm ý cười, Vô Danh Tử: "......"

Tay vuốt chòm râu dừng một chút, trong mắt hiếm khi hiện lên một tia thất bại.


Rất nhanh, Tây Ngạn Du tiếp tục ngủ.

Vô Danh Tử đứng dậy, nói với Quý Dạ Vân ngồi đối diện ở cách đó không xa uống trà: "Được rồi, hiện giờ người từ trong hôn mê đã thanh tỉnh, hiện tại đi ngủ rồi. Lão phu kê đơn thuốc này uống mấy chén là xong, rất nhanh sẽ khỏe lại."

Nói xong, liền đeo hòm thuốc chuẩn bị cáo từ.

Hai tên thái y đang ở nghiên cứu phương thuốc của thần y, nghe vậy đứng dậy, do dự không biết có nên tiễn hay không, không khỏi nhìn về phía Quý Dạ Vân.

Quản gia nhìn thoáng qua Quý Dạ Vân, vội vàng tiến lên, cung kính lại khách khí nói: "Thần y dừng bước. Thần y có tài diệu thủ hồi xuân, nhưng ngài cũng thấy đó, thân thể vị tiểu công tử này quá yếu, thỉnh cầu thần y lưu lại trong phủ vì cậu ấy điều dưỡng một đoạn thời gian. Phủ Tướng quân tất có hậu tạ."

Thấy quản gia động, chứng tỏ tướng quân cố ý lưu người, hai vị thái y cũng không hề do dự, cùng quản gia cùng nhau khách sáo một phen, hỗ trợ giữ vô danh tử lại.

Cuối cùng, vị thần y vuốt chòm râu, "Cũng được. Trước tiên lão phu sẽ vì vị công tử này mà điều dưỡng một phen, sau đó tính toán tiếp. Có điều......"

Hắn nhìn về phía quản gia: "Mọi bệnh sẽ có cách giải riêng. Nếu muốn thân thể khoẻ mạnh, đồng thời điều dưỡng, nên khuyên vị tiểu công tử này đi ra ngoài nhiều một chút, nung đúc tinh thần, lòng dạ trống trải. Nếu không, với thể chất của vị tiểu công tử này, chỉ hoạt động ở một chỗ trong thời gian dài, chỉ sợ không sống được bao lâu."

Quản gia quay đầu lại nhìn Quý Dạ Vân, nói với Vô Danh Tử: "Thần y nói có lý, chờ tiểu công tử tốt lên đôi chút, chúng ta sẽ thường xuyên dẫn cậu ấy ra ngoài đi dạo, ngắm nhìn kinh thành phồn hoa này."

Thần y vuốt râu gật đầu: "Như thế rất tốt."

Tiếp theo, quản gia nhiệt tình mang thần y đi ra ngoài nghỉ ngơi, sai người an bài gian phòng tốt, hai vị thái y cũng bưng phương thuốc kích động đi theo học hỏi thần y.

Quý Dạ Vân buông chén trà, đi đến bên giường, nhìn Tây Ngạn Du ngủ đến cực kì an tĩnh.

Giờ phút này, hắn thật ra muốn Tây Ngạn Du giống như lần trước khi sinh bệnh hành hạ mọi người một phen.

Ngồi xuống giường, vươn tay, muốn khẽ vuốt gương mặt tái nhợt của Tây Ngạn Du, chợt nghĩ đến cái gì, lật bàn tay nhìn những vết chai sạn trong lòng bàn tay, liền thu tay về, sau đó nhìn Tây Ngạn Du thật lâu, rồi xoay người rời đi.

Lại ngủ thêm hai ngày, Quý Dạ Vân đã trở về đại doanh kinh giao, thời điểm Tây Ngạn Du tỉnh lại, nghĩ tới lúc trước khi ngủ đã nhìn thấy phân tiên (thân) số 2 của tiểu thần tiên.

Vẫn không có cá nướng.

Cậu duỗi người đứng dậy đi ra cửa, lần này cậu nhất định phải đem Bát Đoạn Cẩm luyện cho xong.

Dậy sớm cơm nước xong, Vân Lâm Quân lấy thân phận thần y đi theo quản gia lại đây, vừa lúc nhìn thấy Tây Ngạn Du chân trần đi trên đường nhỏ trải đầy đá cuội, vừa đi vừa làm các động tác nhe răng nhếch miệng: "......"

Quản gia: "......"

Quản gia: "Thần y đúng là có tài diệu thủ hồi xuân, nhìn dáng vẻ của tiểu công tử đã tốt hơn rất nhiều."

Nói xong, nhìn chân trần của Tây Ngạn Du, cùng các loại động tác kỳ kỳ quái quái, liền tiến lên, lại bị Vân Lâm Quân ngăn cản: "Từ từ. Bộ động tác này, thật là thú vị"

Quản gia: "?"

Vân • lão thần y • Lâm Quân vuốt chòm râu, gương mặt hiền từ, cười tủm tỉm nhìn Tây Ngạn Du: "Thoạt nhìn, có thể cường thân kiện thể. Thú vị lắm."

Quản gia bừng tỉnh đại ngộ, nhìn về phía Tây Ngạn Du, thì ra là thế, đi theo quan sát.

Nhưng thật sự nhịn không được —— muốn cười.

Tuy nhiên, ở phương diện nhẫn cười, quản gia đã trải huấn luyện chuyên nghiệp, cho nên ông có thể nhịn xuống. Mắt thấy Tây Ngạn Du dạo tới dạo lui luyện xong động tác kì quái, trở lại tiểu lâu ăn bữa sáng, lúc này mới mang theo thần y đi phòng khách uống trà trước, chờ Tây Ngạn Du dùng xong bữa sáng, sẽ đi bắt mạch cho Tây Ngạn Du.

Tây Ngạn Du ngồi trên ghế mây trong phòng, nhìn Vân Lâm Quân bắt mạch cho mình.

Bộ dáng gương mặt hiền từ, nụ cười giống như dành cho tiểu bối, cùng với phong phạm thế ngoại cao nhân nhất phái thần y...... Nhưng mà, nhìn nhìn, ánh mắt Tây Ngạn Du dừng ở lông mày dài đến ngực của thần y.

Cuối cùng, chờ thần y bắt mạch xong, vừa vuốt râu muốn nói cái gì đó, Tây Ngạn Du nhịn không được, tò mò duỗi tay nhéo nhéo lông mày thần y.

Xúc cảm không tồi.

Là thật hay giả?

Nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng day day.

Vân Lâm Quân: "......"

Quản gia: "......"

Nhìn vẻ mặt ăn đau rất nhỏ của Vân Lâm Quân, Tây Ngạn Du yên lặng đem bàn tay giấu ra phía sau, cười cười với Vân Lâm Quân.

Vân Lâm Quân: "......"

Quản gia đỡ trán.

Vân Lâm Quân bắt mạch xong liền rời đi, Tây Ngạn Du nhìn bóng dáng Vân Lâm Quân, chớp chớp mắt.

Ở bên ngoài đi bộ một vòng, Tây Ngạn Du cũng mệt mỏi, đơn giản nằm trên giường nghỉ một lát.

Bất tri bất giác ngủ thiếp đi, giữa trưa mới tỉnh.

Mở hai mắt, theo bản năng quét một vòng ở trong phòng

......

Cá nướng đâu, cá nướng của ta đâu?

Cậu nhấp nhấp môi, đứng dậy đi một vòng trong phòng.

Che lại cái bụng thì thầm kêu đói, Tây Ngạn Du hừ lạnh một tiếng, đi ra ngoài.

Đi đến bên cạnh hồ, sau khi nhìn cá trong hồ một lúc lâu, mới kêu gã sai vặt đem con cá lớn nhất vớt lên cho cậu, thu thập tốt, chậu than nóng cùng giá nướng cũng đã dọn xong vào trong đình hóng gió, Tây Ngạn Du vén tay áo, tự mình động thủ nướng cá ăn.

Nhìn bề ngoài cá nướng vàng sẫm, Tây Ngạn Du một bên nuốt nước miếng một bên thêm gia vị, tiếp tục nướng.

Nhóm người hầu xung quanh bị hương vị này làm cho nước miếng chảy ròng ròng, một bên làm việc một bên không ngừng nhìn qua đây.

Cuối cùng, Tây Ngạn Du cũng nướng xong.

Cậu giơ cá nướng lên, đôi mắt sáng lấp lánh, há miệng muốn cắn một miếng thật to.

Thời điểm sắp cắn được cá, một đạo thân ảnh thổi qua, cá nướng trong tay không cánh mà bay.

Tây Ngạn Du: "???"

Cậu vừa ngẩng đầu, liền thấy Vân • thần y • Lâm Quân ngồi xếp bằng ở phía đối diện, trong tay cầm cá nướng thơm ngào ngạt kia, cắn một ngụm to.

Tây Ngạn Du: "!!!"

Cậu trừng lớn đôi mắt, không thể tưởng tượng mà nhìn Vân Lâm Quân cứ một ngụm rồi một ngụm đem cá nướng ăn sạch sẽ.

Vào lúc này, quản gia đang mang một cái tráp lại đây.

Quản gia vừa đi, vừa nhớ lại lúc sáng tướng quân đã phân phó trước khi trở về đại doanh.

Tướng quân kêu ông chuẩn bị ngân phiếu cùng vàng đưa cho công tử, dặn ông không có việc gì thì mang công tử đi các nơi trong kinh thành dạo chơi, còn dặn ông không cho người ở hậu viện, cùng với bất luận kẻ nào của Trấn Quốc công phủ tiếp cận tiểu công tử.

Quản gia nhớ lại giọng điệu cùng vẻ mặt của tướng quân lúc ấy, hiểu rõ thâm ý của tướng quân.

Vị tiểu công tử này chỉ sợ còn có tác dụng khác.

Quản gia thở dài một tiếng, còn tưởng rằng lần này tướng quân là thiệt tình. Không nghĩ tới......

Nhìn Tây Ngạn Du trong đình hóng gió xa xa, quản gia cảm giác có chút đáng thương.

Nhưng lúc ông đi đến bên người Tây Ngạn đã thu liễm biểu tình, đem cái tráp giao cho Tây Ngạn Du, chuyển lời tướng quân nói, sau đó, liền rời đi làm công chuyện của mình.

Tây Ngạn Du nhìn chằm chằm Vân Lâm Quân, vẻ mặt ngốc ngốc nhận lấy cái tráp nặng trĩu, nghe tới có thể đi ra ngoài chơi, tròng mắt rốt cuộc cũng giật giật. Sau khi mở tráp ra nhìn thấy ngân phiếu thật dày cùng thỏi vàng bên trong, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng, khóe miệng vui vẻ cong lên, bắt đầu đếm ngân phiếu.

Chờ đếm xong rồi, cậu vuốt ve một thỏi vàng, ngó Vân Lâm Quân đang ở sát tay ăn xong cá nướng, nhỏ giọng nói thầm:

"Hừ hừ."

"Tiểu thần tiên, bảng hiệu thứ hai của ngài đã bị rớt rồi, ngài có biết không hả?"

Vân Lâm Quân: "???"

Vân Lâm Quân: "......"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK