• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Min

Tây Ngạn Du: "......"

Tây Ngạn Du không thể tưởng tượng được, hiện tại là lúc nói cái này sao?

Vân Lâm Quân: "Hửm?"

Tây Ngạn Du lặng lẽ trợn tròn mắt, không tình nguyện nói: "Sư phụ tốt nhất nhất nhất nhất nhất khắp thiên hạ~"

Vân Lâm Quân nhẹ nhàng sờ sờ đầu cậu: "Ngoan, vi sư đánh gã cho ngươi."

Lúc Tần Du Đường mang theo người chạy tới, liền nhìn thấy Vân Lâm Quân một đường nghiền áp Lục Thiên Ánh, mà Tây Ngạn Du đứng ở một bên xem diễn.

"Tiểu Chanh, ngươi không sao chứ? Đó là ai?"

Tây Ngạn Du: "Gã chính là tên lâu chủ xấu xa kia!"

Lục Thiên Ánh phun ra một búng máu, đỡ công kích của Vân Lâm Quân, liếc Tây Ngạn Du một cái, Tây Ngạn Du lập tức trốn ra phía sau Tần Du Đường, Tần Du Đường an ủi cậu: "Không có việc gì không có việc gì."

Lục Thiên Ánh một bên bị Vân Lâm Quân đánh tới đầy một bụng lửa, một bên nhìn Tây Ngạn Du trốn phía sau Tần Du Đường, bộ dáng của hai người nhìn qua có tình cảm thật tốt, sắc mặt u lãnh cực kì.

Rất nhanh, thủ hạ của Lục Thiên Ánh đuổi tới, đánh về phía Vân Lâm Quân, lại bị hộ vệ của Tần Du Đường ngăn lại, đao kiếm trong ngõ nhỏ loé lên liên tục. Nhưng mà, hộ vệ của Vương phủ hiển nhiên không phải là đối thủ của thủ hạ Lục Thiên Ánh, bọn họ đều là sát thủ chuyên nghiệp.

Thấy thế, Tần Du Đường cũng có chút khẩn trương, sai người đi gọi cứu binh.

Tây Ngạn Du tránh ở phía sau Tần Du Đường, cổ vũ Vân Lâm Quân cố lên.

Lục Thiên Ánh bị lá cờ vải của Vân Lâm Quân đánh trúng bả vai, phun ra ngụm máu, lui về phía sau một bước, hít sâu một hơi, đỡ công kích của Vân Lâm Quân, "Rút."

Những sát thủ khác nhanh chóng thu nạp trận hình, quay xung quanh bên người Lục Thiên Ánh, lui vào trong bóng đêm rời đi.

Tây Ngạn Du chạy đến bên người Vân Lâm Quân: "Sư phụ, người quá tuyệt vời!"

Vân Lâm Quân nhàn nhạt nhìn cậu một cái.

Tây Ngạn Du nhớ tới chuyện lúc trước không liên lạc được cho Vân Lâm Quân, hỏi: "Sư phụ, rất nhiều ngày không thấy được người, người đang làm cái gì vậy? Chẳng lẽ là tìm được món ăn ngon tự mình độc hưởng không muốn mang cho ta?"

Vân Lâm Quân: "......"

Vân Lâm Quân liếc nhìn cậu, nhàn nhạt nói: "Chuẩn bị hậu sự."

Tây Ngạn Du: "?"

Ngày thứ hai.

Sáng sớm kinh thành bỗng nhiên lan truyền tin đồn, Tây Ngạn Du có xuất thân từ Xuân Phong Lâu ở Vĩnh Khê Thành, còn có người nói tối hôm qua ở thành Bắc thấy lâu chủ của Xuân Phong Lâu, cùng Vương gia đoạt Tây Ngạn Du, hai bên đánh nhau.

Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.

Trên dưới triều đình nghị luận sôi nổi, hướng gió trong dân gian thảo luận về đại hôn của Tần Du Đường cùng Tây Ngạn Du cũng chuyển biến bất ngờ.

Lần này hình tượng của Tây Ngạn Du ở trong lòng bọn họ thậm chí còn không bằng danh họa thủy trước kia, nói tới Tây Ngạn Du đều là khinh thường.

"Trách không được phủ Tướng quân vẫn luôn đem lai lịch của Thời Tiểu Chanh bảo mật như vậy, làm đến thần thần bí bí, còn tưởng rằng là tiểu công tử của đại gia tộc nào, không nghĩ tới là xuất thân từ loại địa phương kia?"

"Đúng vậy đúng vậy, hoá ra là người không có thân phận."

"Nhất định rất có thủ đoạn đi? Lúc trước Vương gia cùng tướng quân vì đoạt người này mà nháo đến dư luận xôn xao, hiện tại lại lòi ra một lâu chủ của Xuân Phong Lâu, vị này chính là lão tình nhân rồi đi?"

"Vương gia thế mà muốn cưới người như vậy làm Vương phi sao? Này giống cái gì chứ ......"

***

Bá tánh nghị luận sôi nổi, văn võ bá quan cũng sôi nổi trình sổ con phản đối Tần Du Đường cưới Tây Ngạn Du.

Mắt thấy lời đồn đãi càng ngày càng khó nghe, phủ Trấn Quốc công ra mặt thay phủ Tướng quân cùng Tây Ngạn Du cắt đứt, nói hai người đã sớm nhất đao lưỡng đoạn, không hề liên quan.

Cái này càng là lửa cháy đổ thêm dầu, trong triều cùng dân gian phản đối Thân vương đương triều lấy một nam tử có xuất thân phong nguyệt làm Vương phi càng lúc càng lớn.

Tần Du Đường bận sứt đầu mẻ trán, ở trong thư phòng đi tới đi lui.

Đám người Trường sử cũng mặt ủ mày chau.

Trường sử: "Vương gia, trước đó vài ngày chúng ta đã đưa ra thiệp mời, lục tục nhiều ngày nay có thế gia huân quý phái người tới nói ngày hôm đó trong nhà có việc, không thể tới."

Tần Du Đường nắm chặt tay, hừ lạnh một tiếng, "Không tới thì không tới. Thiếu một người không tới cũng không sao, người của Vương phủ chúng ta đủ nhiều, chắc chắn sẽ không làm cho Tiểu Chanh có cảm giác quạnh quẽ."

Đám người Trường sử hai mặt nhìn nhau, cũng bất đắc dĩ.

Trước kia là không biết chuyện, nhưng hiện tại đã biết xuất thân của Tây Ngạn Du, bọn họ cũng không muốn một người như vậy làm Vương phi nhà mình. Đi ra ngoài kiểu gì cũng bị chê cười chết, đến lúc đó bọn họ thật sự không còn mặt mũi.

Nhưng nhìn bộ dáng chấp mê bất ngộ này của Vương gia, bọn họ cũng không dám nói chuyện.

Tần Du Đường dừng bước chân, phảng phất như hạ quyết tâm, nhìn mấy người nói: "Các ngươi quản tốt người phía dưới, không được để mấy tin tức này truyền tới tai của Tiểu Chanh."

Mọi người chỉ có thể dạ vâng.

Đúng lúc này, người trong cung tới, Hoàng đế triệu kiến.

Tần Du Đường trầm mặc một lát, gọi Trường sử hỏi: "Ngươi đã phái người đi tìm lâu chủ kia."

Nhất định là tên lâu chủ kia làm, lúc ấy không nên để gã rời đi, nhất định là do gã thả ra tin tức!

Cho rằng như vậy là có thể phá hư hôn sự của ta cùng Tiểu Chanh sao, muốn cướp đi Tiểu Chanh sao?

Mơ tưởng!

Trường sử: "Vâng."

Tần Du Đường: "Hôn lễ tiếp tục chuẩn bị, không ai tới thì Vương phủ chúng ta tự mình làm."

Phân phó vài câu, lại lần nữa cường điệu đừng để cho Tây Ngạn Du biết những việc này, mới tiến cung.

Cần Chính Điện.

Tần Hoài Hoang đem tấu chương ném cho Tần Du Đường, "Tự ngươi xem đi!"

Tần Du Đường nhặt lên một quyển, càng xem càng tức giận, "Bọn họ sao có thế chửi bới Tiểu Chanh như vậy! Cũng chỉ là do xuất thân của cậu ấy sao? Đây cũng không phải chuyện cậu ấy có thể quyết định!"

Tần Hoài Hoang trầm mặc nhìn hắn một lát, "Lập tức đem Thời Tiểu Chanh tiễn đi, hôn lễ không cần làm."

Tần Du Đường: "Không có khả năng!"

Tần Hoài Hoang bưng chén trà lên, uống ngụm trà, nhàn nhạt nói: "Thời Tiểu Chanh kia nói như thế nào? Cậu ta cũng kiên trì tiếp tục làm hôn lễ sao?"

Tần Du Đường: "Tiểu Chanh không biết chuyện bát nháo này, đệ cũng sẽ không cho cậu ấy biết. Cậu ấy chỉ cần vui vẻ cùng đệ thành thân thì tốt rồi."

Tần Hoài Hoang: "......" Hắn vừa muốn nói cái gì, tổng quản tiến vào nói: "Bệ hạ, điện hạ, Thái Hậu nương nương bên kia cho mời."

Tần Du Đường: "...... Trong phủ của đệ còn có việc, qua mấy ngày nữa sẽ đi vấn an mẫu hậu, đệ đi trước."

Nhưng mà, hắn mới vừa mới bước tới cửa, liền dừng lại.

"Qua mấy ngày sẽ đi thăm ai gia?"

Thái Hậu được người vây quanh, đi vào cửa Cần Chính Điện, mặt không cảm xúc nhìn về phía Tần Du Đường.

Bà bảo dưỡng tốt, nhìn qua như mới 40 tuổi, ung dung hoa quý, tuy rằng đã không còn thanh xuân nữa, nhưng vẫn có thể nhìn ra khi còn trẻ là một đại mỹ nữ vị phương hoa tuyệt.

Tần Du Đường: "Mẫu hậu."

Tần Hoài Hoang cũng đi tới, hơi hơi đem Tần Du Đường che ở phía sau, "Mẫu hậu như thế nào mà tự mình lại đây? Nhi thần đang muốn mang Du Đường đi qua chỗ người đây."

Thái Hậu nhìn Tần Hoài Hoang  một cái: "Ngươi cứ dung túng nó đi."

Dứt lời, đi vào noãn các ở phía sau Cần Chính Điện, ngồi xuống ghế.

Tần Hoài Hoang cùng Tần Du Đường cũng từng người ngồi xuống.

Thái Hậu nhìn về phía Tần Du Đường: "Thật là hồ nháo. Thành hôn là chuyện lớn, thế mà một người cũng không nói cho ai gia. Không được sự đồng ý của Hoàng huynh ngươi. Không được thông qua Tông Nhân Phủ, ngươi có thể tự mình làm? Trong mắt ngươi còn có ai gia cùng Hoàng huynh ngươi sao? Còn có tông thân hoàng thất sao?"

Tần Du Đường: "Chỉ là thành thân mà thôi, cần gì lao sư động chúng? Tiền triều cũng chính bởi vì lễ nghi phiền phức này mà diệt vong, Đông Tề chúng ta xưa nay không coi trọng chuyện này."

Thái Hậu buông chung trà: "Ăn nói hàm hồ!"

Tần Du Đường rụt cổ, cẩn thận nhìn nhìn Thái Hậu, lại nhìn về phía Tần Hoài Hoang.

Tần Hoài Hoang vừa muốn nói cái gì, Thái Hậu nhìn hắn một cái.

Tần Hoài Hoang: "......"

Thái Hậu dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tần Du Đường: "Du Đường, ngươi thích Thời Tiểu Chanh kia sao? Không phải cậu ta thì không cưới?"

Ánh mắt Tần Du đều kiên định nhìn bà: "Không sai!"

Thái Hậu cười, "Được."

Ánh mắt Tần Du đều sáng lên.

Thái Hậu nhàn nhạt nói: "Ai gia cho ngươi hai lựa chọn. Thứ nhất, ngươi cưới Thời Tiểu Chanh, có thể, nhưng từ đây cùng ta, Hoàng huynh đoạn tuyệt quan hệ, xoá tên khỏi tông thất, biếm làm thứ dân, mất đi tước vị Thân vương cùng các tước vị có liên quan —— Vương phủ, quyền lực, tài phú, thuộc quan, hạ nhân...... Từ Vương phủ dọn ra đi, một hào một li của Vương phủ cũng không được mang, từ nay về sau, hai người các ngươi bỉ dực song phi, muốn đi nơi nào thì đi đâu."

Tần Du Đường sửng sốt, không thể tin nổi mà nhìn bà: "Mẫu hậu......"

Thái Hậu bưng chung trà lên, nhấp một ngụm, "Thứ hai, ai gia sẽ lựa chọn Vương phi cùng Trắc phi của con nhà quan cho ngươi, ngươi vẫn đại hôn như cũ, nhưng Thời Tiểu Chanh kia, giao cho ai gia. Ngươi chọn đi."

Tần Du Đường đứng dậy, cầu cứu nhìn về phía Tần Hoài Hoang.

Thái Hậu cũng nhìn Tần Hoài Hoang: "Hoài Hoang, ngươi quá dung túng nó. Mới làm nó dám đem mẫu tử chúng ta cùng thể diện của hoàng thất đạp dưới lòng bàn chân."


Thái Hậu lại nhìn về phía Tần Du Đường: "Ngươi là tiểu nhi tử của ai gia, ai gia từ trước đến nay thương ngươi nhiều hơn một ít, lại không nghĩ đem ngươi túng thành như vậy, đây là khuyết điểm của ai gia. Được rồi, mau chọn đi."

Từ nhỏ đến lớn, Tần Du Đường chưa bao giờ gặp qua bộ dáng nghiêm khắc của mẫu hậu đối với mình như vậy, nhất thời có chút không biết làm sao.

Tần Hoài Hoang nhìn bộ dạng bị dọa của hắn, nói với Thái Hậu: "Mẫu hậu, là khi đó Tiểu Chanh mê hoặc Du Đường, chờ đệ ấy nghĩ kỹ thì tốt rồi, chúng ta cho đệ ấy chút thời gian."

Thái Hậu hừ lạnh một tiếng, "Cho ngươi năm ngày, tự mình suy xét rõ ràng, rốt cuộc là muốn cái nào."

Vẻ mặt Tần Du Đường mờ mịt ra khỏi hoàng cung.

Tần Hoài Hoang nhìn về phía Thái Hậu, "Mẫu hậu, có cần phải như vậy hay không......"

Thái Hậu rũ mắt thưởng thức Phật châu, "Ngươi nên sớm báo cho ai gia, hiện giờ làm cho dư luận xôn xao, ai gia thế mới biết được."

Tần Hoài Hoang: "Lúc trước mẫu hậu đang dưỡng bệnh, nhi thần không dám dùng những việc này phiền nhiễu người."

Thái Hậu nhăn nhăn mày, ma ma phía sau lập tức tiến lên giúp bà xoa ấn huyệt Thái Dương, qua một hồi lâu, Thái Hậu mới nói: "Ngươi cùng Du Đường là điểm mấu chốt của ai gia. Bất luận là kẻ nào cũng không thể thương tổn các ngươi, cho các ngươi gánh lấy ô danh. Hiện tại không nhẫn tâm, chắc chắn sẽ hại nó."

"Ngươi yên tâm." Thái Hậu thở dài, "Ai gia quá hiểu Du Đường, nó nhất định sẽ làm ra lựa chọn chính xác. Đến lúc đó chọn Vương phi xong, ngày đại hôn ngày vẫn là mùng 6 tháng 5. Nó làm cho ai gia khó coi, ai gia khiến cho nó không có mặt mũi."

***

Buổi sáng Tây Ngạn Du tỉnh dậy, lười biếng đi vào phòng khách dùng bữa sáng, lại thấy hạ nhân Vương phủ tuy rằng không có gì khác với mấy ngày trước, nhưng ánh mắt nhìn cậu thay đổi vi diệu, lập tức hiểu ra cái gì.

A này, ta có phải nên giả bị bệnh hay không?

Rồi biểu diễn tiết mục bi tình: Cầm gậy đánh uyên ương.

Vì thế, cơm nước xong, Tây Ngạn Du liền ho khan vài tiếng, che ngực, nằm ở trên giường thở không ra.

Nhóm người hầu lập tức muốn đi tìm lương y của Vương phủ, Tây Ngạn Du lại nói: "Không cần, khụ khụ khụ, sư phụ ta biết y thuật, gọi người tới xem cho ta là được."

Lát sau, Vân Lâm Quân lại đây, nhìn cậu một cái, ngồi ở mép giường bắt mạch cho cậu.

Vân Lâm Quân: "......"

Trong phòng không có những người khác, Tây Ngạn Du thu hồi tay, lười biếng nằm ở trên giường, duỗi tay sờ sờ cái trán của mình, "Sư phụ, ta phát sốt."

Dứt lời, đáng thương hề hề nhìn Vân Lâm Quân cười cười: "Sư phụ, lấy cho ta một miếng dưa hấu ướp lạnh đi, ta không sức lực."

Vân Lâm Quân nhìn cậu, đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, bưng mâm trái cây lại đặt ở trên bàn con sát giường.

Tây Ngạn Du ngồi dậy, cầm lấy một miếng, răng rắc ăn hai ngụm, thở phào một hơi.

Vân Lâm Quân: "Lại tính bày trò gì?"

Tây Ngạn Du ăn dưa, hiếu kỳ nói: "Sư phụ, tình huống hiện tại bên ngoài như thế nào?"

Vân Lâm Quân: "Lục Thiên Ánh đem xuất thân của cậu nói ra ngoài, Thái Hậu cùng Hoàng đế liên hợp tạo áp lực, cho Tần Du Đường 5 ngày suy nghĩ, hắn lựa chọn ở cùng ngươi hay địa vị quyền thế."

Tây Ngạn Du phun ra một hạt dưa: "A, tiến triển nhanh như vậy sao? Thế hắn có chọn không?"

Vân Lâm Quân: "Ngày đó sau khi ra khỏi cung, hắn đi ở trên đường cả một buổi trưa, buổi tối trở về, liền nhốt mình trong phòng uống rượu giải sầu. Sau khi tỉnh rượu nghe nói ngươi bị bệnh, liền tới nhà thuỷ tạ dạo qua một vòng, không đi vào. Ở trong vương phủ đi qua đi lại, cùng Đại Ngoan và Tiểu Ngoan chơi nửa ngày, sau đó ôm Đại Ngoan đứng ở bên hồ của nhà thuỷ tạ một đêm, hiện tại lại ở trong phòng uống rượu giải sầu."

Tây Ngạn Du lắc lắc chân, gặm dưa: "Phỏng chừng còn phải chờ hai ngày nữa."

Vân Lâm Quân: "."

Giữa trưa ngày thứ 5 của kỳ hạn Thái Hậu định ra.

Vân Lâm Quân đi vào nhà thuỷ tạ, xem bệnh cho Tây Ngạn Du "Một bệnh không dậy nổi".

Tây Ngạn Du nhìn thấy hắn, vui sướng ngồi dậy, xuống giường đi đến bên cạnh bàn cầm dưa hấu ướp lạnh lại đây, ngồi xếp bằng ở trên giường, phân cho Vân Lâm Quân một miếng, bản thân một miếng: "Thế nào thế nào? Hắn chọn xong chưa?"

Vân Lâm Quân nhận lấy dưa, liếc mắt nhìn Tây Ngạn Du một cái, ăn một ngụm, nói: "Tiến cung rồi."

Tây Ngạn Du: "Nhanh nhanh ~"

Ngày hôm sau.

Vân Lâm Quân: "Tối hôm qua đứng ở cửa phòng ngươi một đêm, sáng sớm hôm nay Hoàng đế cùng Thái Hậu cho người gọi hắn tiến cung, để hắn tuyển phi."

Đôi mắt Tây Ngạn Du sáng lấp lánh, răng rắc gặm dưa.

Ngày thứ ba.

Vân Lâm Quân: "Chọn xong rồi, một vị chính phi, hai vị trắc phi, ngày đại hôn như cũ là mùng 6 tháng 5."

Tây Ngạn Du ăn dưa: "Tàn nhẫn vẫn là Thái Hậu nương nương." Răng rắc răng rắc, "Đáng tiếc, ta còn chưa gặp qua hiện trường tuyển phi đâu, không thể đi được. Haiz!"

Vân Lâm Quân: "......"

Ngày thứ tư.

Vân Lâm Quân: "Tần Du Đường cùng Thái Hậu và Hoàng đế nháo lên, Thái Hậu lấy cái chết bức hắn."

Tây Ngạn Du: "Oa ~"

Vân Lâm Quân: "Thái Hậu cùng Hoàng đế hứa hẹn, sẽ không tổn thương ngươi, nhưng ngươi cùng Tần Du Đường phải tách ra. Chuẩn bị đem ngươi vào lãnh cung nhốt lại. Nhưng lui một bước ——"

"Tân hoàng đế của Nam Sở chết bệnh, truyền ngôi cho hoàng tử mới 3 tuổi, phong Phạm Vô Cấu làm Nhiếp Chính Vương, hiện giờ Phạm Vô Cấu tập trung hỏa lực ở biên cảnh Đông Tề."

"Hoàng đế lệnh cho Tần Du Đường sau thành hôn mang theo đại quân đi biên thành đóng giữ, chỉ cần đánh thắng trận lập công, chờ thêm mấy năm sóng gió kinh thành bình ổn, liền cho ngươi một thân phận mới, sửa tên đổi họ, cho các ngươi ở bên nhau."

Tây Ngạn Du ăn miếng dưa, "Này là bàn tính thôi, muốn cho một nhà ở trong hoàn cảnh gian khổ bồi dưỡng tình cảm, vài năm sau mấy nhóc hài tử lớn lên, chuyện cũ năm xưa cũng sẽ quên mất đi?"

Mùng 3 tháng 5.

Tiểu thần tiên không thấy.

Mùng 6 tháng 5.

Tận mắt thấy cảnh tượng náo nhiệt của đại hôn, Tây Ngạn Du đeo tay nải, được người trong cung tới đón vào cung.

Trong lúc thu dọn tay nải, liền phát hiện 5 ngàn lượng lúc trước phân cho Tần Du Đường được thả lại vào trong tráp.

Trên lưng cậu đang cõng tiền mừng tuổi của tiểu thần tiên, một tráp ngân phiếu cùng thỏi vàng mà Quý Dạ Vân cho, cùng với một vạn lượng ngân phiếu Tần Hoài Hoang đưa, ngoài ra còn có kẹo mừng, bao lớn bao nhỏ bị đưa tới trước đại môn của lãnh môn, thấy rõ cảnh tượng trước mắt, ánh mắt liền sáng lên.

Tiểu thần tiên muốn chuẩn bị hậu sự, hoá ra là hậu sự này.

_________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK