Edit: Min
Vân Lâm Quân cười như không cười nhìn cậu một cái.
Tây Ngạn Du dừng bước chân, không dám đi trước một bước.
Tây Ngạn Du: "......"
Đáng sợ đáng sợ.
Cậu yên lặng nhìn bóng dáng Vân Lâm Quân rời đi, ngáp một cái.
Thôi thôi.
Vẫn là trở về ngủ nướng thôi.
***
Lần này, Quý Dạ Vân dẫn 30 vạn đại quân chạy tới biên cảnh chiến trường giữa Bắc Nguỵ cùng Đông Tề. Tần Hoài Hoang và toàn bộ quan viên tự mình tiễn đưa, một đường đưa ra đến cửa thành mới trở về.
Đại quân mênh mông cuồn cuộn, Ngụy Thanh Thành hơi thở thoi thóp bị nhốt trong một chiếc xe ngựa.
Không biết qua bao lâu, Ngụy Thanh Thành bị tra tấn đến không có hình người mở mắt ra, cảm giác được bản thân ở trong xe ngựa, nghe động tĩnh bên ngoài, cười.
Quý Dạ Vân.
Ngươi hiện tại không giết chết ta, một ngày nào đó ta nhất định sẽ đem Thời Tiểu Chanh kia hành hạ đủ giống như ta hôm nay.
Quý Dạ Vân dẫn đầu đại quân đi phía trước, quay đầu lại nhìn kinh thành xa xa, thật lâu sau mới quay đầu về.
Quý Dạ Vân vừa đi, lời đồn đãi ngày càng nhiều, chẳng qua hướng gió cũng thay đổi rất nhiều.
Cái gì mà cuối cùng tướng quân vẫn không có thể đoạt lấy người từ Vương gia, cái gì mà người yêu mình bị đoạt đi rồi còn muốn đi đánh giặc, v.v.......
Lúc trước chỉ có tấu chương buộc tội tướng quân, lúc này còn có người dám dâng tấu chương buộc tội Tần Du Đường.
Tần Hoài Hoang xem xong sổ con, xoa xoa giữa mày.
"Gọi Tần Du Đường đến cho ta!"
Không bao lâu sau, Tần Du Đường đi tới Cần Chính Điện: "Hoàng huynh, huynh tìm đệ có chuyện gì?"
Tần Hoài Hoang đem sổ con ném vào người hắn: "Tự ngươi xem đi."
Tần Du Đường nhặt sổ con lên nhìn một lần, nhàn nhạt nói: "Đây là chuyện của Tiểu Chanh cùng Quý Dạ Vân, những người này xem náo nhiệt cái gì."
Tần Hoài Hoang: "Ngươi cũng biết đây là chuyện giữa hai bọn họ, vậy ngươi trộn lẫn làm loạn trong đó làm cái gì?"
Tần Du Đường đúng lý hợp tình: "Đệ cùng Tiểu Chanh là huynh đệ tốt, chuyện của cậu ấy chính là chuyện của đệ."
Tần Hoài Hoang cười lạnh, đôi mắt phảng phất như nhìn thấu Tần Du Đường: "Huynh đệ tốt?"
Tần Du Đường chột dạ chớp mắt một cái, lại thẳng thắn sống lưng, "Không sai, huynh đệ tốt. Lần này là do Quý Dạ Vân lấy Tiểu Chanh làm mồi dụ, Tiểu Chanh không nên tức giận sao? Tiểu Chanh nói, cậu ấy đã cùng Quý Dạ Vân nói rõ, bọn họ đã nhất đao lưỡng đoạn."
Tần Hoài Hoang: "...... Ta xem chưa chắc. Ngươi mau đem cậu ta tiễn đi, chờ Dạ Vân trở về, chuyện của bọn họ tự mình giải quyết, ngươi đừng xen vào cho ta."
Tần Du Đường vừa muốn phản bác, nhưng nhìn vẻ mặt của đại ca nhà mình, lại nói: "Đã biết."
***
Xuân Phong Lâu.
Lục Thiên Ánh nhìn tin tức trong tay, thật lâu sau, mới đưa cho Ngọc Thanh Sương phía sau.
Ninh Chiếu nhịn không được mà tiến đến bên người Ngọc Thanh Sương, đọc nhanh như gió một lần, xoa xoa mắt, lại nhìn một lần nữa, "Trên này là nói về tiểu tử kia sao? Ta còn tưởng rằng cậu ta ở trong tay họ Quý sống không được bao lâu. Không nghĩ tới, mới qua bao lâu, cậu ta cũng đã làm cho họ Quý cùng đệ đệ của Hoàng đế Đông Tề xích mích?"
Ninh Chiếu có chút hoài nghi nhân sinh.
Ngọc Thanh Sương: "Đáng tiếc, vị Hoàng đế này từ trước đến nay luôn yêu thương người đệ đệ kia, nếu muốn cậu ấy mê hoặc Hoàng đế Đông Tề, chỉ sợ không dễ dàng."
Ninh Chiếu vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn Ngọc Thanh Sương: "Hừ, ngươi có phải có hiểu lầm gì với cậu ta hay không? Ta cảm thấy tiểu tử kia luyện khúc đơn giản nhất đã hơn một năm cũng không xong, có thể làm được như vậy cũng đã là ông trời phù hộ rồi."
Ngọc Thanh Sương nhìn Ninh Chiếu một cái: "Ngươi rốt cuộc là muốn chê bai cậu ấy, hay là khen cậu ấy?"
Ninh Chiếu: "......"
Ninh Chiếu trừng hắn, "Ngươi quản được sao?"
Lục Thiên Ánh rũ mắt, vuốt ve nhẫn ban chỉ trên ngón cái, thật lâu sau, nói với người hầu cận: "Chuẩn bị ngựa."
Dứt lời, liền đi ra ngoài.
Ninh Chiếu vội vàng hỏi: "Chủ thượng, trời đã tối rồi, ngài muốn đi đâu?"
Lục Thiên Ánh đã ra cửa, chỉ chừa cho hắn một cái bóng dáng.
"Kinh đô Đông Tề."
***
Du thân vương phủ.
Tây Ngạn Du ngủ đến mặt trời lên cao mới dậy, ăn xong bữa sáng phong phú, ở bên hồ cho cá ăn trong chốc lát, thấy Tần Du Đường bên cạnh đang tâm sự nặng nề, liền hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Tần Du Đường lấy lại tinh thần, nhìn ánh mắt quan tâm lo lắng của Tây Ngạn Du, cười nói: "Không có gì. Hôm nay còn đi ra ngoài tìm sư phụ ngươi không?"
Tây Ngạn Du bất đắc dĩ thở dài, chán muốn chết ném một đống thức ăn cho cá trong hồ, "Lão nhân còn rất khó dỗ."
Tần Du Đường nhớ đến khuôn mặt trẻ tuổi của thầy bói, lại nhìn bộ dáng mặt ủ mày ê của Tây Ngạn Du, lắc đầu bật cười. Tuy rằng, hắn cũng không biết đôi thầy trò này có mâu thuẫn như thế nào.
"Đúng rồi." Tây Ngạn Du thuận miệng hỏi, "Lúc trước nhờ ngươi tìm nhà hộ, có nơi nào thích hợp chưa?"
Ánh mắt Tần Du Đường nhìn về phía mặt hồ, ném chút thức ăn cho cá, "Còn đang tìm."
"Được rồi." Tây Ngạn Du đem toàn bộ thức ăn ném vào trong hồ, vỗ vỗ tay, "Thế ta đi dỗ lão nhân đây, có muốn đi cùng không?"
Tần Du Đường lắc đầu, cười nói: "Hôm nay không được, trong phủ còn có việc."
"Vậy ta đi đây ~" Tây Ngạn Du vẫy vẫy tay, mang theo gã sai vặt và hộ vệ mà Tần Du Đường an bài cho cậu, cùng nhau rời đi.
Tần Du Đường nhìn bóng dáng Tây Ngạn Du biến mất ở nơi xa.
Trường sử đi đến trước mặt hắn, thấp giọng nói: "Vương gia, người mà ngài cần tìm lúc trước đã chuẩn bị xong."
Trong mắt Tần Du Đường dần dần không có độ ấm, trầm mặc một lát, mới nói: "Làm lưu loát chút, đừng lộ ra sơ hở để cho người ta phát hiện."
Trường sử: "Vương gia yên tâm."
***
Tây Ngạn Du ngồi xe ngựa Vương phủ, tìm được Vân Lâm Quân hôm nay bày quán chỗ mới, ở cách đó không xa dừng lại, đi đến trước quán Vân Lâm Quân, giữ chặt ống tay áo hắn, "Sư phụ, ta đói bụng, đi ăn cơm đi ~"
Vân Lâm Quân đang đoán mệnh cho người ta, ngước mắt nhìn Tây Ngạn Du.
Đoàn người đang đừng chờ phía quán để đoán mệnh đều nhìn về phía Tây Ngạn Du.
Vân Lâm Quân chỉ nhìn Tây Ngạn Du một cái, liền quay đầu lại tiếp tục cho đoán mệnh người ta.
Tính xong người trước, người tiếp theo muốn tiến lên.
Tây Ngạn Du liếc nhìn người nọ.
Người nọ sửng sốt hồi lâu, nhìn Tây Ngạn Du, lại nhìn Vân Lâm Quân, vội vàng nói: "Ha ha, chúng ta không vội. Vị tiên sinh này, ngài xem đồ nhi của ngài đã đói bụng, đến giờ ăn cơm rồi, đi trước ăn cơm đi."
Những người khác: "Đúng đúng đúng đúng, chúng ta cũng đi ăn cơm, đợi chút nữa lại đến, đợi chút nữa lại đến."
Không quá mấy phút, đám người đứng trước quán vừa quay đầu lại nhìn, vừa nhanh chóng giải tán.
Vân Lâm Quân nhìn Tây Ngạn Du một cái, Tây Ngạn Du cười cực kì ngoan ngoãn, "Thật đói bụng, vừa mới nghe nói gần đây có trà lâu làm đồ ăn không tồi, bên trong còn có biểu diễn khẩu kỹ*, ta cũng chưa xem qua, đi, cùng nhau đi xem."
(*) dùng kỹ xảo của miệng để bắt chước các loại âm thanh khác nhau.
Nói xong, không đợi Vân Lâm Quân trả lời, liền kéo người đi tới trà lâu.
Vân Lâm Quân tùy ý cậu lôi kéo, biểu tình nhàn nhạt trên mặt trước sau như một.
Hai người ở trà lâu xem biểu diễn khẩu kỹ, đủ các loại tiếng chim kêu, tiếng gió, tiếng sấm, tiếng người, tiếng vó ngựa...... Giống y như đúc.
Ăn cơm xong, Tây Ngạn Du lôi kéo Vân Lâm Quân đi dạo phố.
Tây Ngạn Du đi đến trước cửa hàng của một nhà bán bánh quai chèo chuẩn bị mua hai cái, bỗng nhiên một trận tiếng gió vang lên, Tây Ngạn Du quay đầu, chỉ thấy mười tên hắc y nhân che mặt từ trên lầu cao thả người xuống, phi thân đến chỗ bọn họ, trong đó năm người đánh nhau với hộ vệ, năm người còn lại lao thẳng tới chỗ Tây Ngạn Du cùng Vân Lâm Quân.
Tây Ngạn Du lập tức tránh ở phía sau Vân Lâm Quân, Vân Lâm Quân dùng lá cờ vải đánh bay hai người, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, một bên che chở Tây Ngạn Du, một bên đấu với ba người còn lại.
Một lưỡi đao chợt loé lên, Vân Lâm Quân làm bộ chưa kịp tránh, cánh tay liền trúng một đao, mới đưa ba người kia đánh lui.
Mắt thấy quan binh Kinh Triệu Phủ chạy tới, mười tên thích khách thấy tình thế không ổn, lập tức chạy thoát.
Tây Ngạn Du ôm đầu giống như không có việc gì, buông tay, lại thấy Vân Lâm Quân đưa lưng về phía mình che chở, trên cánh tay phải có một vết thương thật dài.
"Sư phụ, người, người bị thương?"
Không nên.
Vân Lâm Quân quay đầu nhìn cậu, lại nhìn cánh tay bị thương, nhàn nhạt nói: "Không sao."
Tây Ngạn Du liếc Vân Lâm Quân, bỗng nhiên đã hiểu.
Cậu lại nhìn cánh tay Vân Lâm Quân: "Không tốt, sư phụ, đao của bọn họ có bôi độc!"
Vân Lâm Quân nhìn vết thương về dần dần biến thành màu đen, trầm mặc trong chốc lát, nhắm mắt lại, té xỉu.
Thân thể nhỏ nhắn của Tây Ngạn Du thiếu chút nữa không đỡ được, vẫn là hộ vệ chạy tới đỡ một phen, đoàn người vội vàng chạy về Vương phủ.
Trở lại Vương phủ, lại là một trận binh hoang mã loạn.
Tần Du Đường mời thái y tới, nhóm lương y ở trong phủ đang cùng nhau xử lý vết thương cho Vân Lâm Quân.
Tây Ngạn Du ở ngoài cửa nhìn vào trong, Tần Du Đường đứng cạnh an ủi.
Trời gần tối đen, thái y mới đi ra.
Tây Ngạn Du vội tiến lên hỏi, "Thái y, sư phụ ta thế nào rồi?"
Lão thái y lau mồ hôi, "Chỉ là vết thương da thịt, không nghiêm trọng. Mặc dù, độc kia lợi hại, nhưng cũng may hắn tuổi trẻ, lão phu đã cho hắn uống thuốc giải độc rồi, sau đó, ấn theo phương thuốc uống thêm mấy ngày là được. Có điều, đêm nay hắn sẽ phát sốt, phải chăm sóc cẩn thận."
Tiễn lão thái y đi, Tây Ngạn Du vào phòng ngủ của Vân Lâm Quân, ngồi ở mép giường, nhìn Vân Lâm Quân "Hôn mê" phát ngốc.
Qua một hồi lâu, mới dùng vẻ mặt khó hiểu, lẩm bẩm nói: "Ta và sư phụ cũng không trêu chọc đến người nào? Vì sao có thích khách tới giết chúng ta? Có phải nhận sai người rồi hay không?"
Tần Du Đường đứng bên cạnh cậu, thở dài một tiếng, chần chờ một lát, mới nói: "Không biết có nên nói hay không, có lẽ là Quý......"
Tần Du Đường chỉ nói một chữ, liền im miệng, lắc lắc đầu.
Tây Ngạn Du mờ mịt, không thể tin nổi mà nhìn về phía hắn, "Quý Dạ Vân? Vì sao?" Trầm mặc trong chốc lát, "Chắc là, chắc là...... Cũng không đến mức giết người đi?"
Tần Du Đường có chút khó xử, "Cũng không nhất định là hắn. Có điều, lúc trước hắn cũng từng làm chuyện như vậy, giết Lam Nhan rời khỏi hắn......"
Tây Ngạn Du trầm mặc cúi đầu, nhìn nhìn Vân Lâm Quân "Hôn mê", vẻ mặt khổ sở.
Tần Du Đường không đành lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của cậu, thở dài một tiếng, "Sư phụ ngươi tuy rằng võ công cao cường, nhưng rốt cuộc một mình cũng không thể đánh lại đám đông. Địch ở trong tối, ngươi ở ngoài sáng, khó lòng phòng bị. Ở bên ngoài chỉ sợ không ai có thể ngăn cản đám sát thủ này, nhưng ở Vương phủ lại không giống, bọn họ không dám tới. Bằng không, ngươi cùng sư phụ ngươi vẫn ở Vương phủ một đoạn thời gian nữa đi, chờ sóng gió qua đi rồi nói sau."
Tây Ngạn Du: "...... Cũng được. Thế làm phiền ngươi."
Tần Du Đường cười nói: "Không phiền. Vương phủ này, ngươi muốn ở bao lâu thì ở."
Thấy Tây Ngạn Du lo lắng nhìn Vân Lâm Quân, Tần Du Đường nhìn sắc trời bên ngoài, "Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, ta cho người ở chỗ này chăm sóc sư phụ ngươi."
Tây Ngạn Du vẻ mặt áy náy: "Không cần. Sư phụ là bởi vì ta mới bị thương, tự ta chăm sóc người. Ngươi bận thì đi trước đi."
Tần Du Đường còn định muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vành mắt Tây Ngạn Du đỏ lên, nghĩ đến chuyện lớn xảy ra hôm nay, lát nữa Vân Lâm Quân tỉnh lại, hai thầy trò có lẽ muốn nói chuyện với nhau, liền lưu lại vài người, có chút không muốn rời đi.
Một lát sau, Tây Ngạn Du cũng bảo những người khác đi ra ngoài.
Cậu thu hồi biểu tình khổ sở, tò mò nhìn Vân Lâm Quân.
Con rối sẽ bị thương sao?
Bấm bấm gõ gõ cánh tay trái không bị thương của Vân Lâm Quân.
Đây chỉ là tài liệu làm xác ngoài?
Thế mà cũng bị thương sao?
Tây Ngạn Du ghé vào mép giường, vén óng tay áo tay trái của Vân Lâm Quân lên, trái gõ gõ, phải sở sờ cánh tay cùng làn da của Vân Lâm Quân, tò mò nghiên cứu.
Vân Lâm Quân: "......"
Qua một lát, Tây Ngạn Du đứng dậy, nhìn băng vải quấn cánh tay phải của Vân Lâm Quân, ngo ngoe rục rịch.
Vân Lâm Quân: "......"
Lúc đầu gối đùi phải Tây Ngạn Du đặt ở mép giường muốn bò lên trên, băng vải trên cánh tay phải của Vân Lâm Quân chảy ra một ít máu.
Tây Ngạn Du: "......"
Tây Ngạn Du chớp chớp mắt, yên lặng thu hồi đầu gối về.
Chẳng lẽ bị thương thật sao?
Con rối cũng sẽ biết đau sao?
Tây Ngạn Du nhìn Vân Lâm Quân một lát, nhịn xuống ý niệm tội ác, ngồi trở lại mép giường, tiếp tục tò mò nghiên cứu cánh tay trái của Vân Lâm Quân.
Một lát sau, nhìn Vân Lâm Quân nhắm hai mắt, cậu liền hé miệng, để sát vào cánh tay trái, nhẹ nhàng cắn một ngụm.
Cánh tay hơi run rẩy.
Tây Ngạn Du lập tức ngồi thẳng, cúi đầu nhìn nhìn.
Xem ra, thật sự là đau?
Lập tức có chút héo.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, người hầu mang cơm chiều tới.
Tây Ngạn Du lấy lại tinh thần, chạy đi mở cửa.
Vân Lâm Quân mở mắt ra, nhìn về phía cánh tay không thể thấy dấu răng cùng nước miếng: "......"
Thấy Tây Ngạn Du đi vào, lập tức nhắm mắt lại.
Sau nửa canh giờ.
Tây Ngạn Du mới vừa ăn xong cơm chiều, Vân Lâm Quân tỉnh.
Tây Ngạn Du chạy đến bên giường, "Sư phụ, người đã khá hơn chưa?"
Vân Lâm Quân ho nhẹ một tiếng, "Ừm."
Hắn chậm rãi ngồi dậy, dựa vào đầu giường, che chỗ bị thương, "Shh!" một tiếng.
Tây Ngạn Du: "......"
Tái nhợt ốm yếu, đáng thương cực kỳ.
Tây Ngạn Du: "......"
Cậu nghiêng nghiêng đầu, nhìn Vân Lâm Quân trong chốc lát, rồi mang một chén cháo đến trước mặt Vân Lâm Quân, "Sư phụ, thái y nói người hiện tại tốt nhất là ăn chút thanh đạm, uống chút cháo đi."
Vân Lâm Quân giật giật, thoạt nhìn một bộ dáng vô lực nâng cánh tay lên.
Tây Ngạn Du, "...... Ta đút cho người."
Nói xong, ngồi xuống mép giường, múc một muỗng cháo trắng đưa đến bên miệng Vân Lâm Quân.
Vân Lâm Quân uống một ngụm, giữa mày nhíu lại, "Không có hương vị."
Tây Ngạn Du: "......"
Tây Ngạn Du xoay người, thêm mật ong vào cháo, đút cho Vân Lâm Quân.
Vân Lâm Quân: "Quá ngọt."
Tây Ngạn Du: "......"
Tây Ngạn Du một lần nữa xoay người, bỏ thêm chút tương hoa quế, tiếp tục đút cho Vân Lâm Quân.
Vân Lâm Quân nhìn qua như phát sốt, mặt nóng đỏ bừng, uống xong cháo, suy yếu dựa vào đầu giường, hoãn trong chốc lát, nhìn về phía Tây Ngạn Du, "Khát."
Tây Ngạn Du: "......"
Tây Ngạn Du rót một ly trà, đưa tới bên miệng.
Vân Lâm Quân uống một ngụm, "Lạnh."
Giọng nói khàn khàn, cực kì ủy khuất.
Tây Ngạn Du: "......"
Tây Ngạn Du chần chờ, lúc sau mang nước ấm trở lại.
Vân Lâm Quân nhận lấy, uống một ngụm, mày nhíu chặt: "Nóng."
Tây Ngạn Du: "......"
Cậu quan sát kỹ Vân Lâm Quân nửa khép mắt đang tỏ vẻ suy yếu, hừ lạnh một tiếng, xoay người không tình nguyện mà lại lần nữa rót cho hắn ly trà khác, thử độ ấm, đưa tới bên miệng Vân Lâm Quân.
Lần này, Vân Lâm Quân cúi đầu uống.
Ăn cơm xong rồi, Tây Ngạn Du bưng thuốc tới, ngửi ngửi.
Thật đắng.
Khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, chuẩn bị tốt tư thái, nếu tiểu thần tiên không chịu ngoan ngoãn uống thuốc, trận địa sẵn sàng đón quân địch, "Sư phụ, uống thuốc."
Vân Lâm Quân chậm rãi nhận thuốc, tay không có chút sức lực, thiếu chút nữa không giữ được chén thuốc.
Quả nhiên.
Tây Ngạn Du bất đắc dĩ: "Vẫn là để ta đút cho người đi."
Tây Ngạn Du múc một muỗng thuốc, đưa tới bên miệng Vân Lâm Quân.
Vân Lâm Quân nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của cậu, đáy mắt nhanh chóng hiện lên một mạt ý cười, uống thuốc xuống.
Tây Ngạn Du: "......"
Ánh mắt cậu sáng lên, đơn giản như vậy?
Vội vàng đút thêm một muỗng.
Vân Lâm Quân nhìn cậu một cái, uống một ngụm.
***
Đút xong chén thuốc, Tây Ngạn Du thở phào nhẹ nhõm một hơi, mới vừa xoay người đem chén đặt trên bàn, liền nghe thấy hơi thở mong manh của Vân Lâm Quân: "Đắng......"
Tây Ngạn Du: "......"
Được rồi, đúng thật là rất đắng.
Tây Ngạn Du cầm một khối bánh hoa quế, đi đến mép giường, đưa đến bên miệng Vân Lâm Quân.
Vân Lâm Quân cắn một miếng.
Tây Ngạn Du mắt trông mong nhìn hắn.
Vân Lâm Quân lại cắn tiếp, đem toàn bộ khối điểm tâm nuốt vào bụng.
Tây Ngạn Du cúi đầu lau vụn điểm tâm trên tay, ngẩng đầu hỏi, "Còn đắng không?"
Vân Lâm Quân lắc đầu, mỏi mệt vô lực nằm trở về, mặt so với vừa rồi còn hồng hơn, cả người toàn là mồ hôi.
Tây Ngạn Du vội vàng đắp chăn cho hắn.
Vân Lâm Quân suy yếu vô lực: "Nóng."
Tây Ngạn Du thật cẩn thận kéo chăn xuống.
Vân Lâm Quân: "Lạnh."
Tây Ngạn Du lục tung, tìm được cái chăn mỏng đắp cho hắn, rốt cuộc cũng im ắng.
Ho mấy tiếng, Vân Lâm Quân giơ tay che cái trán: "Đau đầu."
Tây Ngạn Du bưng chậu nước tới, đem khăn lông tẩm ướt đặt lên trán Vân Lâm Quân.
"......" Vân Lâm Quân mở mắt ra, lau một phen bọt nước trên mặt, khiển trách nhìn về phía Tây Ngạn Du, "Quá ướt."
Tây Ngạn Du nhìn từng hàng bọt nước theo thái dương của Vân Lâm Quân chảy xuống, ngượng ngùng cầm lấy khăn lông, vặn vặn, rồi cẩn thận đặt lại lên trán.
Vân Lâm Quân: "Quá khô, không nước, không lạnh, khụ khụ khụ khụ......"
Tây Ngạn Du: "......"
Tây Ngạn Du lấy khăn lông, bỏ vào trong nước tẩm ướt một lần, cẩn thận vắt khô một nửa, lại đặt lên trán Vân Lâm Quân.
Vân Lâm Quân nhắm mắt, ngừng nghỉ.
Tây Ngạn Du nhẹ nhàng thở ra.
Lúc sau, vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh, nửa đêm thay lông khăn Vân Lâm Quân, sau đó mệt quá, liền ghé vào mép giường ngủ quên.
Vân Lâm Quân mở mắt, sắc mặt khôi phục bình thường.
Hắn nghiêng thân, gối đầu lên tay trái, nhìn Tây Ngạn Du ngủ bên cạnh, nâng cánh tay phải bị thương lên, vươn ngón tay ra chọc chọc mặt Tây Ngạn Du.
Trong lúc ngủ mơ, hàng lông mi như cánh quạt của Tây Ngạn Du vô lực run rẩy, mày giữa cùng cái mũi nhăn lại.
Khóe môi Vân Lâm Quân khẽ nhếch.
Lại chọc chọc.
Tây Ngạn Du hơi nhíu mày, nhăn mũi, đem mặt vùi vào trong khuỷu tay, chỉ để lại cho Vân Lâm Quân một cái cái ót.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Tây Ngạn Du ngủ không tốt, cảm giác eo đau bức bối, đứng dậy nhìn Vân Lâm Quân, giơ tay sờ sờ cái trán của hắn.
Còn có chút nóng.
Ngáp một cái, thay khăn lông khác cho Vân Lâm Quân.
Vân Lâm Quân ho nhẹ một tiếng, mở mắt ra: "Gió quá lớn."
Tây Ngạn Du quay đầu nhìn, phát hiện cửa sổ không đóng, vội vàng đứng dậy đi đóng cửa sổ lại.
Bởi vì nằm bò ngủ, cho nên chân có chút tê, thiếu chút nữa té ngã.
Vân Lâm Quân: "......"
**
Ngày thứ ba.
Vân Lâm Quân ho khan hai tiếng: "Căn phòng này quá khô, khụ khụ khụ......"
Tây Ngạn Du tay đấm bả vai cùng eo, đứng dậy chậm rì rì đi bưng mấy cái chậu nước lại đây, đặt bên cạnh cái giá, tìm mấy cái khăn bố thật dài treo ở trên, phía dưới tẩm vào nước.
Không khí dần dần ướt át, Vân Lâm Quân rốt cuộc không khụ nữa.
Nhưng là......
Vân Lâm Quân nằm ở trên giường, "Quá sáng."
Tây Ngạn Du kéo bức màn.
Vân Lâm Quân: "Quá tối."
Tây Ngạn Du nhìn hắn một cái, đi đến bên cửa sổ, đem bức màn kéo ra một nửa.
Vân Lâm Quân: "Quá......"
Tây Ngạn Du hít sâu một hơi, xoay người đi đến mép giường, yên lặng nhìn Vân Lâm Quân.
"Sư phụ, người có từng nghe câu: Trước giường bệnh lâu ngày do có đứa con bất hiếu, không?"
Nếu không tốt......
Nếu không tốt, ta sẽ không hiếu nữa.
Vân Lâm Quân: "......"
__________