Edit: Min
Quản gia nhìn xe ngựa đi xa, vội vàng cưỡi ngựa đi đại doanh báo tin cho Quý Dạ Vân.
Đại doanh kinh giao, Quý Dạ Vân nghe xong, trong mắt hiện lên một tia ngoài ý muốn, sau đó trầm mặc thật lâu.
Quản gia nhìn sắc mặt của hắn, cẩn thận hỏi: "Tướng quân, có cần ta dẫn người đi mang tiểu công tử về không?"
Quý Dạ Vân lấy lại tinh thần, nhàn nhạt nói: "Không cần. Cậu ta chơi đủ rồi, sẽ tự trở về."
Quản gia nhìn bộ dáng vân đạm phong khinh kia của Quý Dạ Vân, thở dài.
"Vâng."
Sau khi quản gia lui ra, trong quân trướng chỉ còn lại một mình Quý Dạ Vân, ánh mắt của hắn dừng ở bản đồ địa hình bày biện trên bàn, rất lâu không thấy di chuyển.
Trong mắt xẹt qua một mạt không tha cùng chần chờ, nhưng rất nhanh bị lạnh băng thay thế.
Ánh mắt Quý Dạ Vân một lần nữa tập trung lên bản đồ, trong lòng không còn phân vân.
Ngày thứ hai.
Chân của Quý Nguyên Thanh tốt lên chút, thật vất vả mới thoát khỏi tai mắt của Ân thị để chạy tới tửu lâu, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, đám ăn chơi trác táng nhìn gã cười đầy thâm ý.
Quý Nguyên Thanh không thể hiểu được nhìn một vòng, tức giận nói: "Làm gì mà đều nhìn ta như vậy? Chưa thấy qua sao?"
Một tên trong đó dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn gã, "Hoá ra ngươi thế mà cũng không biết."
Vẻ mặt của Quý Nguyên Thanh mê mang, "Cái gì?"
Một tên khác nhẫn cười nói: "Vị tân sủng kia của đại ca ngươi, bị Du thân vương điện hạ đoạt đi rồi ~ Ngươi không biết sao?"
Quý Nguyên Thanh đơ một hồi lâu, đột nhiên đứng dậy, "Không có khả năng! A!"
Chân gã còn chưa hoàn toàn khôi phục, lập tức ngồi xuống, vẻ mặt khó tin, "Không có khả năng! Sao có thể? Vì sao Du thân vương điện hạ muốn cùng đại ca ta đoạt người?"
Gã còn đang suy nghĩ biện pháp tiếp cận Tiểu Chanh, còn tưởng sau khi đại ca chơi chán, liền tìm cơ hội, như thế nào mà?
"Ha ha ha!" Đám ăn chơi trác táng cười, "Chúng ta làm sao mà biết? Hiện tại các quý nhân kinh thành đều nghe nói, nội tình trong đó chúng ta còn muốn hỏi ngươi đây. Ngươi là không biết thật hay giả vờ không biết ?"
Quý Nguyên Thanh: "Ta, ta, chuyện khi nào?"
Ăn chơi trác táng: "Là ngày hôm qua đó. Có người tận mắt nhìn thấy Thời Tiểu Chanh kia đi, hiện tại cậu ta xem như nổi danh khắp kinh thành, tận mắt nhìn thấy cậu ta đeo tay nải từ trong phủ Tướng quân đi ra, leo lên xe ngựa Du thân vương, sau đó đi vào trong Vương phủ không thấy ra nữa."
Quý Nguyên Thanh mơ màng hồ đồ trở lại Trấn Quốc công phủ, gặp phải Ân thị đang đi dạo cùng nha hoàn, Ân thị nhíu chặt mày.
Quý Nguyên Thanh tiến lên, "Nương, người biết chuyện kia sao? Là thật sao?"
Ân thị nhìn gã một cái, bất đắc dĩ thở dài, "Việc này không liên quan đến con, con không cần dính vào. Dưỡng thương cho tốt, gần đây đừng đi ra ngoài, bằng không chờ đại ca con trở về, đánh gãy nốt chân còn lại."
Quý Nguyên Thanh run lập cập.
Sai người đem Quý Nguyên Thanh dàn xếp tốt, Ân thị đi qua đi lại trong hoa viên nhỏ của chủ viện, không hiểu sao có chút bất an.
Phó Thanh Minh từ trong cây cối hiện thân, "Ta đã nói cậu ta là họa thủy mà."
Ân thị có chút nôn nóng: "Không biết Quý Dạ Vân có nhận được tin tức không, như thế nào mà không có động tĩnh? Lấy cái tính tình kia của hắn...... Đừng gây họa cho Trấn Quốc công phủ. Du thân vương, chính là đệ đệ ruột của đương kim Thánh Thượng, vạn nhất hắn không nhịn được, muốn chĩa kiếm vào Du thân vương......"
Phó Thanh Minh thở dài một tiếng.
Gã hiện tại cũng không thể nào đoán được Quý Dạ Vân sẽ làm cái gì, cộng thêm Thời Tiểu Chanh đang ở Vương phủ, cho nên chỉ có thể chờ tin tức.
Lại qua hai ngày, tin đồn trong giới quý nhân đã lan đến tai bá tánh bình thường, kinh thành hai ngày nay, ngoại trừ nhóm người thi khoa cử, còn lại khắp trà lâu đều bàn tán xôn xao câu chuyện này.
Trong trà lâu, nghe mọi người nghị luận sôi nổi, Thường Thương Hổ vừa lòng uống trà, còn hừ lên tiểu khúc.
Hoàng cung Cần Chính Điện.
Tần Hoài Hoang đã nhiều ngày bận chuyện thủ sĩ khoa cử, nhất thời không quan tâm chuyện khác.
Sau khi mở ra một phần tấu chương của ngự sử buộc tội Quý Dạ Vân trị gia không nghiêm, nghi hoặc một chút, thấy rõ nội dung, nhất thời hoài nghi mình nhìn lầm. Tần Hoài Hoang trầm mặc trong cái chớp mắt, rồi mở tin vắn gần đây Thiên La Địa Võng đưa lên, nhìn câu chuyện sôi nổi này.
Nhìn hai lần, hắn gọi hai vị thủ lĩnh Thiên La Địa Võng tới, sắc mặt âm trầm, đem tin vắn ném ở trước mặt hai người, lạnh lùng nói: "Đây là có chuyện gì?"
Hai người Thiên La Địa Võng cúi đầu, đem mọi chuyện phát sinh hai ngày nay nói một lần, cuối cùng Địa Võng nói:
"Ban đầu chuyện này là tư mật, không mấy người biết. Nhưng Thường quốc cữu vẫn luôn chú ý hướng đi của phủ Tướng quân, bị người của gã thấy được. Thường quốc cữu đem chuyện này tuyên truyền ra ngoài, thêm mắm thêm muối, nháo đến dư luận xôn xao."
Thiên La cùng Địa Võng cũng không thể không cảm thán Thường Thương Hổ, chiêu này vừa độc ác vừa dùng được.
Rõ ràng Vương gia cùng Thời Tiểu Chanh nhìn qua chỉ là quan hệ bằng hữu, hơn nữa, việc giữa Tướng quân phủ và Vương phủ là việc tư, từ từ bảo nhau giải quyết, kết quả, Thường Thương Hổ quạt gió thêm củi, thành công khiến nó thành tiêu điểm chú ý người người đàm luận, làm cho hai bên hiện giờ ngồi trên lưng hổ khó xuống.
Thanh danh tướng quân bị hao tổn, mặc dù xem như là người bị hại, nhưng đường đường là đại tướng quân, tân sủng của mình lại bị người đoạt đi, nói ra cũng thật sự không dễ nghe, đồng tình nhiều, mà chê cười cũng không ít.
Thanh danh Vương gia cũng bị hao tổn, tuy rằng phiên bản đồn đãi khác nhau, nói hắn nhân lúc tướng quân không ở trong phủ, liền đoạt đi Thời Tiểu Chanh, cũng có nói Thời Tiểu Chanh cùng hắn chạy, nhưng dù là cái nào cũng đều không dễ nghe.
Nội tình trong đó càng là hoa hoè loè loẹt, khác hẳn phiên bản với suy đoán.
Mặc dù đã nhiều ngày quan sát bọn họ, nhưng Vương gia nhìn qua không thèm quan tâm.
Chỉ là Thời Tiểu Chanh kia, lần này xem như hoàn toàn nổi danh kinh thành —— họa thủy chi danh.
Chưa thấy qua người, cho nên ai cũng muốn tận mắt nhìn xem vị này rốt cuộc có bao nhiêu khuynh quốc khuynh thành.
Tần Hoài Hoang trầm mặc thật lâu, xoa xoa huyệt Thái Dương, "Dạ Vân bên kia có động tĩnh gì?"
Thiên La: "Tạm thời không có động tĩnh."
Tần Hoài Hoang thở dài một tiếng, phất tay cho người lui xuống.
Tổng quản đại nội dâng cho hắn một chén trà nóng, Tần Hoài Hoang hỏi: "Du Đường đâu?"
Tổng quản: "Bệ hạ, Vương gia đã nhiều ngày đều ở Vương phủ, ngoại trừ......"
Tần Hoài Hoang: "Ngoại trừ cái gì?"
Tổng quản: "Ngoại trừ hôm trước mang đi hai vị ngự trù chuyên làm điểm tâm cùng đồ ăn vặt."
Tần Hoài Hoang: "......"
Không đợi hắn nói cái gì, Thiên La đi rồi lại quay lại: "Bệ hạ, không tốt!"
***
Tây Ngạn Du sống nhiều ngày trong Vương phủ vô cùng thoải mái, viện khách xác thật rất lớn, so với tiểu viện ở phủ Tướng quân còn lớn hơn gấp 10 lần.
Đình đài lầu các, nước chảy uốn lượn cùng hoa viên ao hồ cái gì cần có đều có, cảnh đẹp không sao tả xiết.
Tần Du Đường là Vương gia nhàn tản, không tiếp xúc triều chính, người hầu của Vương phủ cũng rất đơn giản, hơn nữa, cơ bản là không có khách nhân tới thăm, toàn bộ viện khách chỉ có một mình Tây Ngạn Du tuỳ tiện ở.
Tây Ngạn Du cũng không khách khí, hôm nay ở phòng chính trong viện, ngày mai lượn lờ trên tầng 7 của lầu các xem phong cảnh kinh thành, ngày kia đã thấy nằm vất vẻo ở nhà thuỷ tạ, mỗi ngày đều ở trong phong cảnh khác nhau đi vào giấc ngủ cùng tỉnh lại, vui vẻ vô cùng.
Sáng trưa chiều ba bữa cơm đều là ngự thiện, các loại sơn hào hải vị, đồ ăn vặt còn có điểm tâm, mấy ngày nay mỗi món đều không trùng lặp.
Tây Ngạn Du có lộc ăn.
Ăn uống no đủ, Tần Du Đường sẽ bồi cậu đi bộ trong tiền viện to lớn cùng viện khách của Vương phủ, ngẫu nhiên còn trêu chọc Đại Ngoan và Tiểu Ngoan.
Vân Lâm Quân cũng tùy tiện chọn một gian phòng, mỗi ngày đi ra ngoài bày quán đoán mệnh.
Chạng vạng hôm nay, ba người mới vừa cùng nhau cơm nước xong, Tây Ngạn Du ôm bụng dựa vào trên ghế, một bên đùa hai tiểu sủng vật, một bên chờ tiêu thực, Trường sử của Vương phủ tiến vào thì thầm bên tai Tần Du Đường vài câu.
Ban đầu Tần Du Đường còn đang cười nhìn Tây Ngạn Du trêu chọc mèo con, sau khi nghe xong, tươi cười biến mất, nhìn Tây Ngạn Du một cái, nhẹ giọng nói: "Tiểu Chanh, Dạ Vân tới, muốn gặp ngươi."
Tây Ngạn Du nghe vậy, đôi mắt rũ xuống, cũng không cười, không đùa mèo, trầm mặc trong chốc lát, nhàn nhạt nói: "Nói với hắn, ta đã chết."
Nói xong, đứng dậy đi ra cửa.
Tần Du Đường thấy Tây Ngạn Du như thế, trong mắt chậm rãi tràn ra một tia ý cười, một lát sau, mới thu hồi nụ cười, đứng dậy mang theo Trường sử đi phòng khách của tiền viện tiếp khách.
Tần Du Đường đi đến phòng khách, đi được một nửa, quay đầu, liền thấy Tây Ngạn Du trộm theo ở phía sau trốn ở góc tường.
Tần Du Đường: "......"
Tần Du Đường bất đắc dĩ lắc đầu, mang theo cái đuôi nhỏ đi tới phòng khách. Đến nơi, liền thấy Quý Dạ Vân đang ngồi ở trên ghế uống trà, vẻ mặt nhìn qua cùng ngày thường giống nhau như đúc.
Hai người hàn huyên một phen, Quý Dạ Vân nói: "Cậu ta đâu?"
Nơi cửa sau phòng khách, cách song cửa sổ khắc hoa chạm rỗng, Tây Ngạn Du nhìn hai người bên trong.
Nhìn ánh mắt của đối phương dào dạt hứng thú, Tây Ngạn Du: "......"
Tiểu thần tiên, ngài hiện tại là thầy bói cao lãnh, không cần lộ ra cái vẻ mặt như vậy.
Muốn OOC à?
Tây Ngạn Du trợn trắng mắt, quay đầu tiếp tục xem.
Phòng khách, Tần Du Đường bất đắc dĩ cười nói: "Chuyện ám sát ngày có lẽ là có hiểu lầm gì đó, mấy ngày nay Tiểu Chanh vẫn luôn không vui vẻ. Vừa mới nghe thấy ngươi đến liền trốn đi. Không bằng ngươi đi về trước, ta khuyên nhủ cậu ấy. Chờ Tiểu Chanh nghĩ thông suốt, sẽ cùng ngươi trở về."
Quý Dạ Vân đứng dậy, "Mang ta đi gặp người."
Hắn sắc mặt lãnh đạm đứng ở nơi đó, bình tĩnh nhìn Tần Du Đường, cực có cảm giác áp bách.
Tươi cười trên mặt Tần Du Đường biến mất, buông chung trà, nhàn nhạt nói: "Tiểu Chanh nói, tạm thời không muốn gặp ngươi. Tướng quân không bằng trở về nghĩ xem, mình đối xử với Tiểu Chanh như thế nào."
Nháy mắt trường đao ra khỏi vỏ, đáp ở trên cổ Tần Du Đường.
Trường sử: "Tướng quân!"
Tây Ngạn Du: "!" Đánh nhau rồi đánh nhau rồi!
Nhưng mà, đúng vào lúc này ——
"Dạ Vân, Du Đường, các ngươi đây là đang làm cái gì?"
Tây Ngạn Du nhìn phía cửa, liền thấy Tần Hoài Hoang mặt mang ý cười đi vào, nhìn hai người, "Như thế nào mà ở trong phòng khoa tay múa chân đây?"
Hắn đi lên trước, vỗ vỗ bả vai Quý Dạ Vân, "Ta đang muốn tìm ngươi đây, có tin tình báo, Bắc Nguỵ bên kia có động tĩnh, đang muốn tìm ngươi thương lượng, hôm nay sao lại rảnh rỗi tới tìm Du Đường vậy?"
Quý Dạ Vân nhìn Tần Du Đường, chậm rãi thu đao vào vỏ, "Hỏi hắn."
Tần Hoài Hoang nhìn về phía Tần Du Đường, sắc mặt nghiêm túc hỏi: "Sao lại thế này?"
Tần Du Đường nhìn ca ca, trầm mặc trong chốc lát, mới nói: "Lần trước ám sát, Tiểu Chanh cảm thấy Dạ Vân lấy cậu ấy làm mồi nhử, cậu ấy không thể tiếp thu, liền không muốn cùng Dạ Vân ở bên nhau. Tạm thời cũng không muốn thấy hắn, cho nên ở tạm chỗ đệ mấy ngày."
Tần Hoài Hoang: "Thì ra là thế." Hắn lắc đầu bật cười, "Nhất định là Tiểu Chanh hiểu lầm ngươi, lúc ấy là biện pháp tốt nhất, không phải cậu ta cũng không bị thương sao?"
Tần Du Đường bất mãn nhìn ca ca một cái, bị ánh mắt của đối phương trừng trở về, liền không dám một lời nói.
Tần Hoài Hoang ôm lấy bả vai Quý Dạ Vân, "Tiểu hài tử cáu kỉnh, qua mấy ngày nữa hai người các ngươi từ từ nói chuyện, ngươi dỗ dành cậu ta thêm vài câu là được. Trước tiên cứ để Tiểu Chanh bình tĩnh hai ngày đi. Đi đi đi, cùng trẫm đi xem chuyện Bắc Nguỵ."
Thấy Quý Dạ Vân bị Tần Hoài Hoang lôi đi, Tây Ngạn Du thất vọng thở dài.
Ngước mắt nhìn tiểu thần tiên lười biếng dựa vào một bên cũng có chút chưa đã thèm, Tây Ngạn Du vội vàng lôi kéo người rời đi.
Đại quân Bắc Nguỵ đến gần, tùy tiện công kích biên cảnh Đông Tề, cứ một trận rồi lại một trận, Tần Hoài Hoang lệnh Quý Dạ Vân ít ngày nữa xuất chinh.
Quý Dạ Vân vội vàng chuẩn bị xuất chinh, cũng không có thời gian tới xem Tây Ngạn Du. Thẳng đến nửa tháng sau, sáng sớm trước một ngày xuất chinh, Tây Ngạn Du từ trong lúc ngủ mơ bị đánh thức, vừa mở mắt, liền thấy được vẻ mặt không tình nguyện của Tần Du Đường cùng tổng quản đại nội.
Tây Ngạn Du: "?"
Tổng quản đại nội cười tủm tỉm nói: "Tiểu công tử, tướng quân chuẩn bị xuất chinh. Bệ hạ an bài cho hai người các ngài gặp mặt, từ từ nói chuyện."
Nội thị hầu hạ Tây Ngạn Du mơ mơ hồ hồ đứng dậy, đem Tây Ngạn Du đưa đến hoa viên của Vương phủ.
Tần Du Đường muốn đuổi theo, lại bị tổng quản ngăn cản.
Tây Ngạn Du mê mê hoặc hoặc đi vào trong đình hóng gió, Quý Dạ Vân đưa lưng về phía cậu đứng chờ ở nơi đó.
Nghe thấy tiếng bước chân, Quý Dạ Vân quay đầu lại.
Nhóm nội thị kéo nhau thối lui đến nơi xa, để lại không gian cho hai người.
Quý Dạ Vân trầm mặc nhìn Tây Ngạn Du, không mở miệng.
Tây Ngạn Du nhịn xuống xúc động muốn ngáp, cúi đầu, yên lặng nói: "Ngươi lấy ta làm mồi nhử."
Quý Dạ Vân: "......"
Thật lâu sau, hắn tiến lên một bước, giơ tay sờ sờ tóc Tây Ngạn Du, ánh mắt thâm thúy u ám: "Chờ ta trở lại."
"Mới không cần!"
Tây Ngạn Du lui về phía sau một bước, ngước mắt trừng hắn, từ trong ống tay áo lấy ra một xấp ngân phiếu, "Ai hiếm lạ chờ ngươi. Nói đi, lúc trước ngươi mua ta từ Xuân Phong Lâu hết bao nhiêu tiền? Ta cho ngươi, ta tự mình chuộc thân cho chính mình."
Quý Dạ Vân: "......"
Hắn cúi đầu nhìn Tây Ngạn Du, thật lâu sau, xoay người nhanh chóng rời đi.
Thấy Quý Dạ Vân bị làm cho tức giận rời đi, Tây Ngạn Du cười to.
Lười biếng ngáp một cái, Tây Ngạn Du chuẩn bị trở về ngủ nướng, quay người lại, liền thấy tiểu thần tiên cười như không cười đứng ở phía sau cậu cách đó không xa.
Tây Ngạn Du giơ tay chào hỏi: "Sư phụ, thật trùng hợp. Sớm như vậy đã đi ra ngoài bày quán hả?"
Vân Lâm Quân nhìn về phía tay cậu, cười nói: "Cậu cảm thấy...... Hắn, thật, tốt?"
Tây Ngạn Du: "???"
Nhìn tay mình vừa mới làm đại gia, hồi tưởng lại chuyện gì đó.
Tây Ngạn Du: "......"
A này, ngươi nghe ta giải thích.
__________