Nhưng nàng đã quen với những đêm như vây, ngồi im lặng trên ban công, một bên hút thuốc, một bên ngắm bầu trời về đêm.
Sau khi hút xong điếu thuốc, Viên Quỳnh cảm thấy dạ dày của mình có chút không thoải mái, nàng có bệnh đau dạ dày, bệnh đau dạ dày cũng giống như một loại bệnh nghề nghiệp.
Bởi vì thường xuyên ăn uống không đúng giờ, thường xuyên một ngày không ăn gì cũng là điều bình thường.
Làm cảnh sát thì mười người thì hết sáu bảy người đều có bệnh đau dạ dày, Viên Quỳnh bị bệnh đau dạ dày cũng là do nguyên nhân đó.
Ban đầu cũng không đau lắm, về sau càng lúc càng đau.
Viên Quỳnh đau đến không nhịn được, nhớ ra tủ đầu giường trong phòng ngủ có để sẵn thuốc, kết quả mở ngăn kéo ra, thuốc đã uống hết.
Viên Quỳnh thở dài, định đi ra ngoài mua thuốc, nhưng lại cảm thấy cả người không có sức, đau đến eo cũng không thể đứng thẳng được chứ đừng nói đến chuyện ra ngoài mua thuốc, tiệm thuốc gần nhất cũng phải đi qua hai ba ngã tư.
Nàng định đi đến phòng bếp uống một ly nước ấm, nhưng phát hiện bình nước không có một miếng nước nào.
Viên Quỳnh có chút tuyệt vọng, sống một mình đúng là thật bất tiện, nàng trở lại giường đắp chăn đi ngủ, cơn đau càng ngày càng kịch liệt.
Đau đớn cùng với từng đợt buồn nôn, Viên Quỳnh miễn cưỡng đứng lên, đi đến nhà vệ sinh nhưng chỉ phun ra được hai ngụm nước chua.
Nàng mệt mỏi lết lên giường, trong lòng đè nén từng đợt nỗi buồn, lúc này nàng thật mong có người ở bên chăm sóc cho mình thật tốt.
Viên Quỳnh cầm điện thoại bên gối lên, bấm một dãy số, bấm xong mới phát hiện, dãy số này thật là quen thuộc, hóa ra là số điện thoại của Ngô Phong.
Nàng do dự có nên hay không gọi cho Ngô Phong, do dự một hồi, lại nhìn xem thời gian, đã hơn một giờ sáng, Ngô Phong bây giờ chắc là đang ngủ.
Viên Quỳnh ném điện thoại sang một bên rồi chui lại vào chăn, nhưng là từng đợt đau bụng tra tấn làm nàng căn bản không thể ngủ, nàng ép buộc bản thân mình đi ngủ.
Sau một lúc giằng co, đau đớn lại thúc đẩy nàng cầm lấy điện thoại, cuối cùng vẫn là gọi cho Ngô Phong.
Điện thoại truyền đến giọng nói mơ mơ màng màng của Ngô Phong: “Alo, ai vậy?”.
Viên Quỳnh yếu ớt, nói: “Là em”.
Ngô Phong có chút ngoài ý muốn, nói: “A Quỳnh? Em làm sao vậy?”.
Viên Quỳnh nói: “Em đau bụng”.
Điện thoại truyền đến tiếng Ngô Phong: “À...” một tiếng liền cúp máy.
Viên Quỳnh ngơ ra, này là phản ứng gì thế? Không quan tâm? Hay là chê mình quấy rầy mộng đẹp của cô?
Bị đau đớn tra tấn trong lòng liền bực mình, Viên Quỳnh theo bản năng muốn ném điện thoại trong tay, nghĩ nghĩ một hồi vẫn là buông xuống, nhìn xem thời gian, đã là hai giờ sáng…….
Viên Quỳnh cảm thấy bản thân mình thật buồn cười, Ngô Phong là cái gì của nàng? Gặp dịp thì chơi cũng thế, đùa mà thành thật cũng thế, chung quy vẫn là cách biệt một trời.
Nhìn bóng đêm vô tận ngoài cửa sổ, Viên Quỳnh cảm thấy đêm này trải qua thật sự quá khó khăn, nàng cuộn mình trên giường, chỉ có thể hy vọng cơn đau bụng nhanh qua đi.
Đại khái qua hơn mười hay hai mươi phút gì đó, Viên Quỳnh bỗng nghe thấy âm thanh cửa mở, nàng có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ là Ngô Phong?
Không bao lâu có người đẩy cửa vào, đi tới phòng ngủ.
Viên Quỳnh ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là Ngô Phong, cũng chỉ mình Ngô Phong có chìa khoá của nơi này, trong lòng Viên Quỳnh như có dòng nước ấm chảy qua.
Ngô Phong đi tới, ngồi xuống giường, trên tay còn cầm một cái túi bóng nhỏ, là thuốc cô vừa mới mua, nhìn sắc mặt tái nhợt của Viên Quỳnh, Ngô Phong nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ cảm thấy thế nào?”.
Ngô Phong là kiểu người luôn dùng lời nói ngon ngọt để theo đuổi người khác, nhưng dường như đã thay đổi phương thức đối với Viên Quỳnh, dùng hành động thay cho lời nói.
Vừa nhận được điện thoại của Viên Quỳnh liền lập tức rời giường, chạy đến đây, bằng không cũng không thể nào đến nhanh như vậy.
Viện Quỳnh dựa vào gối nói: “Vẫn còn đau”.
Ngô Phong nói: “Tôi có mua thuốc cho em, giờ tôi rót cho em ly nước ấm, em uống thuốc trước đi”.
Viên Quỳnh có vẻ yếu ớt, nói: “Bình giữ nhiệt không có nước”.
Ngô Phong nghe thấy liền đổi hướng đi ra ngoài, nói: “Tôi đi nấu chút nước ấm”.
Nói xong cô đi tới phòng bếp, lấy bình siêu tốc, đổ nước vào một phần ba bình.
Chưa đầy mười phút nước đã sôi, Ngô Phong đổ nước ra ly, đem vào phòng cho Viên Quỳnh, nhìn nàng uống xong thuốc rồi đắp chăn đàng hoàng cho nàng.
Ngô Phong liền nói: “Biết mình có bệnh đau dạ dày sao lại không chuẩn bị sẵn thuốc?”.
Viên Quỳnh nói: “Có chuẩn bị mà hết rồi”.
Ngô Phong nhìn nàng cuộn tròn trong chăn, tóc tai bị mồ hôi lạnh thấm ướt, sắc mặt tái nhợt, trong lòng cảm thấy đau đớn vuốt ve tóc của nàng, nói: “Em cũng thật là, ở trong nhà cũng không có nổi một bình nước ấm, cũng không có một chút biết chăm sóc bản thân”.
Viên Quỳnh nghe lời trách móc của cô mà lòng cảm thấy ấm áp, nhìn cô cười cười, Ngô Phong nhìn nàng cười yếu ớt, chọc chọc trán nàng, nói: “Ngủ đi, tôi sẽ chăm sóc em, giờ thấy đỡ hơn chưa?”.
Viên Quỳnh lùi vào bên trong nói: “Chị cũng lên đây đi, em thấy đỡ hơn rồi”.
Uống thuốc xong, cơn đau không bao lâu cũng giảm đi rất nhiều.
Ngô Phong cởi áo khoác, giở chăn lên chui vào giường, ôm nàng vào trong lòng, ở bên tai nàng nói: “Về sau ít uống rượu bia lại, bớt hút thuốc, mấy thứ đó không tốt cho người có bệnh đau dạ dày, dạ dày không tốt còn thích mấy thứ đó”.
Viên Quỳnh cười cười, đầu vùi vào ngực của cô, nhẹ nhàng khép lại ánh mắt, yên lặng hưởng thụ cảm giác Ngô Phong nhẹ nhàng vuốt ve hai má và tóc của nàng, tại thời khắc này, nàng cuối cùng cũng cảm thấy được Ngô Phong thật yêu nàng.
Thời khắc yên bình như vậy, có thể duy trì được bao lâu?.
Tình cảm của Ngô Phong nàng không thể chấp nhận, nhưng mà cảm giác này lại khiến nàng tham lam hưởng thụ.
Viên Quỳnh không thèm nghĩ tới ngày mai nữa, mỗi khi nghĩ tới ngày mai và tương lai, trái tim nàng lại xám xịt một mảnh, tương lai tươi sáng không thuộc về nàng.
Sáng sớm ngủ dậy, Ngô Phong còn ôm Viên Quỳnh, tư thế cả đêm đều không thay đổi.
Nhìn Ngô Phong yên lặng mà ngủ, Viên Quỳnh nhẹ nhàng thở dài một hơi, Ngô Phong dù ngủ say nhưng trên gương mặt xinh đẹp trắng nõn vẫn lộ vẻ mỉm cười, nhìn qua trông dịu dàng và vô hại.
Viên Quỳnh nghĩ nếu Ngô Phong không phải trùm buôn bán ma tuý thì tốt rồi, hoặc là bản thân mình không làm cảnh sát thì hay biết bao nhiêu.
Nhưng là nếu nàng không phải là cảnh sát nàng có thể gặp được Ngô Phong sao? Chung quy Ngô Phong vẫn là một tên buôn ma tuý, cho dù Viên Quỳnh không phải là cảnh sát, nàng cũng sẽ không cùng một tên trùm buôn ma tuý yêu nhau, trừ phi Ngô Phong không phải là tên buôn ma tuý, nhưng mà điều này có khả năng sao?.
Ngô Phong cũng thức dậy, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Viên Quỳnh mang vẻ tò mò nghiên cứu mình, vô thức lấy tay sờ sờ mặt mình, hỏi: “Có gì để nhìn sao?”.
Viên Quỳnh cười cười, đáp: “Tại chị đẹp nên em thích nhìn”.
Ngô Phong cười, nhéo nhéo khuôn mặt nàng, Viên Quỳnh xoay người đứng lên, Ngô Phong ở trên giường duỗi người, nói: “Nửa người trên của tôi bị em đè đến tê rần rồi”.
Viên Quỳnh nhẹ nhàng thở dài một hơi, Ngô Phong hỏi: “ Sao vậy? Bụng còn đau sao?”.
Viên Quỳnh lắc đầu, nói: “Chỉ là cảm thấy hơi mệt, sống một mình ở bên ngoài, lúc bệnh cũng không có người chăm sóc…… Khi nào mới có thể….
rửa tay gác kiếm đây...?”.
Ngô Phong cười nói: “Sau này có tôi chăm sóc em là được rồi”.
Viên Quỳnh cười cười nói: “Chị có nghĩ tới việc…..
rửa tay gác kiếm không?”
Ngô Phong nói: “Bước trên con đường này vốn dĩ là không có đường lui, muốn rửa tay gác kiếm chỉ sợ là không có khả năng, trừ phi có một ngày em chết”.
Viên Quỳnh im lặng một hồi, lại leo lên giường, chui vào lòng Ngô Phong, nói: “A Phong, em về sau gọi chị là A Phong được không?”.
Ngô Phong cười ôm vai nàng, nói: “Được, em với tôi không cần câu nệ”.
Viên Quỳnh dùng đầu ngón tay vuốt ve vành tai cô, nói: “Sống một mình thật cô đơn.
A Phong, có thể ở bên chị thật tốt”.
Ngô Phong im lặng một hồi, dường như đang lo lắng gì đó, còn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới nói: “Như vậy đi, hôm nay em thu dọn một chút đồ rồi chuyển đến nhà của tôi ở, để em một mình ở đây tôi cũng không yên tâm, lỡ như tình huống đêm qua lại tái diễn, tôi lại không có ở đây thì làm sao?”.
Viên Quỳnh nói: “Như vậy không được đâu, còn ba của chị mà, ông ấy có thể sẽ không vui đâu?”.
Ngô Phong cười nói: “Không sao, tôi không sống cùng ông ấy, cho dù ông ấy biết, nhiều nhất cũng chỉ la tôi mấy câu”.
Viên Quỳnh: “À” một tiếng, lại nói: “Thì ra chị không ở cùng ba chị, vậy chị có thường xuyên đi thăm ông ấy không?l”.
Ngô Phong gật đầu, Viên Quỳnh cười cho nàng một cái hôn, lại nói: “A Phong, chị thật tốt”.
- --------------------------------------------------------