Số lượng chênh lệch quá lớn, bọn họ muốn chạy là vô cùng khó khăn.
Viên Quỳnh dựa lưng vào cửa xe, thở hổn hển, cúi người nhìn qua gầm xe, nhìn thấy mấy cái chân, Viên Quỳnh nằm trên mặt đất, cầm súng nhắm, theo tiếng súng vang lên liền truyền đến mấy tiếng kêu la thảm thiết, ba người bị nàng bắn vào cẳng chân té ngã trên mặt đất.
Hoả lực lập tức bị phương hướng của Viên Quỳnh chú ý, Viên Quỳnh nghe thấy tiếng đạn từ súng tiểu liên bắn liên tiếp vào chiếc xe mà mình đang ẩn nấp, viên đạn ma sát với sắt tạo ra tia lửa bắn tung tóe khắp nơi.
Viên Quỳnh cắn môi lui về phía sau xe, lộn một vòng trên mặt đất lăn đến cây cột gần đó, nhắm một chiếc xe gần đó rồi lao ra.
Theo động tác của nàng, đạn từ trên thân xe chuyển xuống mặt đất, đạn găm vào xe giống như tổ ong.
Viên Quỳnh bổ nhào vào chiếc xe nhỏ bên cạnh, lập tức mấy viên đạn liền hướng vào chiếc xe bắn tới tấp, ở một bên thân xe bị đạn bắn lõm vào một chút.
ngôn tình tổng tài
Viên Quỳnh lấy chìa khoá mình mang theo ra, ở phần chui cầm tay tròn tròn của chiếc chìa khoá có một cái móc câu nho nhỏ, nàng dùng nó để mở khoá cửa xe, lên được xe liền lái đến vòng ngoài bãi đỗ xe, rồi sau đó vòng lên phía trước.
A Vượng và mấy người khác đang ở chỗ đó chống trả, Viên Quỳnh lái xe vọt tới dừng ở bên cạnh, tự mình mở cửa xe ra, núp sau cửa xe bắn trả bọn chúng, một bên kêu bọn A Vượng lên xe.
Bọn A Vượng dưới sự yểm trợ của nàng nhanh chóng nhảy vào xe, Viên Quỳnh liền lái xe chạy ra ngoài, hướng A Đạt hét lớn: “Đi, tất cả chạy nhanh”.
A Đạt liền lái xe vận tải chạy ra ngoài, Viên Quỳnh quay đầu xe hướng cửa ra bãi đổ xe chạy tới, chạy chưa được bao xa đã bị hai chiếc xe một mực chặn lại.
Viên Quỳnh thả chậm tốc độ xe lại, suy nghĩ biện pháp.
A Đạt từ phía sau vọt lên, tăng tốc hướng về phía hai chiếc xe kia đâm tới, chỉ còn cách hai chiếc xe khoảng hai ba thước, A Đạt mở cửa xe nhảy xuống, Viên Quỳnh thả chậm tốc độ, A Đạt liền nhảy lên xe.
Xe vận tải to lớn đâm thẳng vào hai chiếc xe kia, một chiếc xe bị đâm văng ra ngoài, chiếc còn lại đâm vào chiếc ô tô đậu kế bên, miễn cưỡng tạo ra một chút không gian.
Viên Quỳnh tăng tốc lao về phía trước, chiếc xe bên phải phía trước đã tông vào chiếc xe kế bên, chiếc xe phía trước do va chạm mạnh mà gần như biến dạng.
Viên Quỳnh không thèm quản nhiều chuyện như vậy, phía sau người của Bành Vượng Thành đã muốn lên xe đuổi kịp, phía trước cũng có xe của bọn chúng đang tiến lại gần.
Viên Quỳnh đổi cần số, đạp ga hết mức, định tông thẳng vào chiếc xe phía trước.
Xe phía trước cũng tăng tốc độ, tiếng động cơ gầm rú trong không gian, Viên Quỳnh cũng không giảm tốc, vẫn như trước thẳng tắp một đường lao vào chiếc xe phía trước, không gian ở chỗ này khá hẹp, nếu hai chiếc xe cứ giữ nguyên tốc độ như vậy mà đâm vào nhau, phỏng chừng hai bên đều tan xương nát thịt.
Như vậy đành phải xem ai đủ cứng, xem ai sợ ai trước.
Hiển nhiên tố chất tâm lý của đối phương không bằng, ngay tại thời điểm hai chiếc xe sắp đâm vào nhau, đột nhiên xe của đối phương chuyển hướng, đâm vào chiếc xe bên cạnh.
Giữa cú va chạm mạnh, cửa kính của xe vỡ thành từng mảnh, Viên Quỳnh cười đầy vẻ khinh thường, nhìn mấy mảnh vụn kính rơi xuống đất, lái xe rời đi.
Bành Vượng Thành đuổi theo sau trơ mắt nhìn Viên Quỳnh quay đầu xe 180 độ, mang theo tươi cười khinh thường, bỡn cợt cho hắn một cái hôn gió rồi nhanh chóng cho xe rời khỏi bãi đỗ xe.
Ra đường lộ xe nàng mới cắt đuôi hẳn, chạy nhanh như chớp.
Trong xe Viên Quỳnh vừa cầm tay lái vừa gọi điện cho Ngô Phong, chuông vang lên một hồi lâu vẫn không có ai trả lời.
Tim Viên Quỳnh hẫng lại, lần nữa tăng nhanh tốc độ.
A Vượng ngồi ở ghế sau, sắc mặt trắng bệch nói: “Chị…..
chị Quỳnh…… tốc độ này có khi còn đuổi kịp máy bay”.
Viên Quỳnh: “Sợ rằng chị Phong đã xảy ra chuyện, chị ấy không nghe máy, tôi phải lập tức đến đó”.
Cánh tay bị thương của nàng còn đang chảy máu, máu chảy loang lổ nhỏ xuống trên đùi rồi lại rơi xuống sàn xe, nhưng Viên Quỳnh dường như không có cảm giác gì, lúc này lòng của nàng chỉ lo lắng cho sự an toàn của Ngô Phong.
Nàng cũng không suy nghĩ gì nhiều, nàng chỉ mong Ngô Phong không chết, Ngô Phong chết đối với nàng cũng không phải chuyện tốt.
Cũng không có nghĩ đến hiện tại đi cứu Ngô Phong sẽ làm cho Ngô Phong càng ngày càng tin tưởng nàng, để làm cho mục tiêu của nàng dễ dàng đạt được mà cố ý đi cứu Ngô Phong.
Mấy vấn đề này nàng lúc này căn bản không có nghĩ tới, chỉ có trực giác nói cho nàng, nàng phải đi cứu Ngô Phong.
A Vượng nhìn thấy cánh tay của nàng chảy máu không ngừng, liền cởi ra dây giày của mình, vươn người lên định dùng dây giày cột lại động mạch chủ của nàng để cầm máu, nhưng mà góc độ này khó mà làm được, bèn đưa dây giày cho A Đạt đang ngồi bên cạnh nàng, mang theo ánh mắt phức tạp nhìn nàng.
Chuyện trước kia của Trình An Nhi làm cho hắn vẫn luôn nghi ngờ Viên Quỳnh, nhưng nhìn Viên Quỳnh lúc này, A Đạt nghĩ rằng bản thân mình quá đa nghi, hắn liền đem dây giày buộc chặt vào phía trên miệng vết thương của Viên Quỳnh.
Viên Quỳnh dường như không có cảm nhận được cái gì, trong đầu nàng bây giờ chỉ có một điều chính là, nhanh nhanh nhanh lên, mau tới nơi đi.
Đến khu giải trí nội thành, nhìn cửa ra vào vẫn như trước đèn đuốc huy hoàng, bên trong tiếng cười vẫn ồn ào huyên náo.
Viên Quỳnh nhảy xuống xe gọi điện lại cho Ngô Phong, nhưng vẫn như trước không có người bắt máy, Viên Quỳnh hai ba bước liền nhanh chóng vọt vào, tìm được phòng hẹn mà Ngô Phong nói với nàng, một cước đá văng cửa, nhưng bên trong phòng một mảng yên tĩnh, không có lấy một bóng người.
Tim Viên Quỳnh như bị treo lên hòn đá, nàng quay đầu nhìn hành lang, trên hành lang chỉ có vài ba nhân viên tạp vụ, mấy nhân viên tạp vụ nhìn đám người Viên Quỳnh hùng hùng hổ hổ như vậy đều sợ hãi, không dám lại gần.
Tiêm Chuỷ Tử túm lấy một người tạp vụ hỏi: “Người ở trong phòng này đâu?”.
Nhân viên tạp vụ sợ hãi nói: “Bọn họ đã rời đi rồi”.
Trong màn đêm quạnh quẽ, Viên Quỳnh láng máng nghe được một vài thanh âm rất nhỏ, thanh âm này giống như tiếng nổ súng, nàng lập tức hỏi: “Ở phía sau nơi này là cái gì?”.
Nhân viên tạp vụ đáp: “Phía sau nơi này là một khu đổ rác”.
Bãi đổ rác, là một nơi thích hợp để giết người.
Viên Quỳnh quay đầu xông ra ngoài, những người khác cũng nhanh chóng đuổi theo, Viên Quỳnh tìm được bãi rác mà tên tạp vụ nói, quả nhiên ở cửa nghe thấy rất rõ tiếng nổ súng, nhưng là trong bóng đêm không thấy rõ được người.
Viêm Quỳnh lại lần nữa gọi cho Ngô Phong, trong bãi rác truyền đến tiếng chuông điện thoại, một tia sáng đột ngột xuất hiện, là điện thoại của Ngô Phong.
Viên Quỳnh nghe thấy tiếng chuông, bỗng nhiên có cảm giác muốn khóc, điện thoại của Ngô Phong ở trong đây, người chắc chắn cũng ở gần đây, nhưng mà nhìn xung quanh lại không thấy một ai.
Viên Quỳnh cho rằng cô đã gặp phải bất lợi, nàng đi vào trong khu đổ rác, theo tiếng súng mà tìm.
Trong bóng đêm chợt vang lên tiếng gọi tên Ngô Phong: “A Phong…..
A Phong …..”
Tình cảm làm mất đi khả năng suy nghĩ của con người, lo lắng quá độ làm cho nàng quên mất an toàn của bản thân, bằng không với kinh nghiệm chiến đấu dày dặn nàng hẳn là biết rõ, trong bóng đêm mà tuỳ tiện xông vào trận địa của kẻ thù, còn la lớn tiếng như vậy sẽ rất dễ dàng làm bại lộ vị trí của bản thân, đây là một chuyện vô cùng nguy hiểm.
Trong bóng đêm truyền đến một luồng âm thanh gió thổi, Viên Quỳnh lập tức xoay người rút súng ra, phía sau có người đang nhắm ngay nàng, tốc độ của Viên Quỳnh nhanh hơn tên kia một chút, trước khi hắn kịp bóp cò, một viên đạn đã xuyên thấu ngực hắn.
Cũng ngay tại lúc đó, phía sau nàng vang lên tiếng súng, một viên đạn găm vào thùng rác phía trước nàng làm nó vỡ tung, nơi nơi đều là rác, cùng lúc đó lại có hai tiếng hét thảm thiết vang lên, người nổ súng là A Đạt cùng vài người đang đứng phía sau nàng, A Đạt một bên nổ súng, một bên kéo nàng núp sau chiếc tủ lạnh hỏng nói: “Cô không muốn sống nữa hả? Dám chạy vô đây còn la lớn như vậy!”.
Viên Quỳnh nói: “Tôi lo cho A Phong”.
Không có nguỵ trang, không có diễn trò, nàng thật sự lo lắng cho Ngô Phong, tình cảm như vậy tự nhiên bộc lộ ra ngoài, nàng rốt cuộc cũng hiểu được tâm tư của chính mình, nàng vẫn là không thể điều khiển được bản thân mà yêu Ngô Phong, còn yêu một cách mù quáng….
- --------------------------------------------------------