• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Thiệu Hoa là thanh tra cao cấp của đội phòng chống ma tuý sở cảnh sát Hồng Kông, chính là người đã làm khó dễ Viên Quỳnh mấy lần - Mạc sir.

Viên Quỳnh lại phải đối mặt với một thử thách khó khăn khác, nàng phải nghĩ cách để thông báo tin tức này ra ngoài.

Mạc Thiệu Hoa cùng người của hắn từng nhiều lần làm khó dễ nàng, nhưng họ chung quy cũng là thực hiện chức trách của họ, Viên Quỳnh chưa từng ghi hận bọn họ trong lòng.

Nàng cùng Ngô Phong khác biệt nhất chính là chỗ này, nàng thuỷ chung vẫn một lòng tin vào chính nghĩa, là một người chính nghĩa, sẽ vì tính mạng của người khác mà phụ trách.

Nhưng là hiện tại nàng không có cơ hội đi ra ngoài, trên người nàng còn bị thương, hành động không tiện.

Điểm mấu chốt là nàng không tìm được cớ gì để rời khỏi Ngô Phong, hai ngày nay Ngô Phong vẫn luôn ở cùng nàng, chăm sóc vô cùng chu đáo.

Viên Quỳnh đứng dựa vào cửa sổ, nhìn vườn hoa lớn ở dưới lầu, Ngô Phong ngồi ở trên giường phía sau nàng, đang dùng máy tính xách tay gửi đi một phần email.

Ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng gầy của Viên Quỳnh, trong lòng không khỏi tràn đầy yêu thương, không biết vì sao, trên người Viên Quỳnh luôn toát ra một loại hơi thở cô đơn, bộ dáng của nàng luôn làm cho Ngô Phong cảm thấy đau lòng.

Ngô Phong tiện tay cầm lấy áo ngủ bằng tơ tằm của mình, xuống giường đi tới đắp lên vai Viên Quỳnh chỉ đang mặc mỗi áo ba lỗ màu đen, nói: “Em bây giờ còn rất yếu, đừng đứng ở chỗ này kẻo bị cảm lạnh”.

Viên Quỳnh quay đầu cười nhìn cô, đi tới ghế sô pha ngồi, nói: “Phạm Xương Duy nói cho chị biết chỗ ở của Bành Vượng Thành chưa?”.

Ngô Phong cười nói: “Chưa nói, chờ hắn sắp xếp xong sẽ gọi điện cho tôi”.

Viên Quỳnh gật gật đầu, nói: “Chị định kêu đàn em đi giải quyết hả? Hay là thuê sát thủ?”.

Ngô Phong nói: “Bành Vượng Thành dù sao cũng là người của tôi, muốn xử hắn, đương nhiên là phải tự tôi đi rồi”.

Viên Quỳnh cười cười, không nói gì.

Ngô Phong gửi xong email, tắt máy tính, tuỳ tiện để máy tính trên giường, nhìn Viên Quỳnh, nói: “Tôi đi tắm đã”.

Viên Quỳnh nói giỡn: “Không phê chuẩn”.

Ngô Phong đi tới nhéo nhéo mặt nàng một cái, xoay người đi vào phòng vệ sinh, trong phòng ngủ của Ngô Phong có phòng vệ sinh lẫn phòng đựng quần áo, cuộc sống của kẻ có tiền có khác, chỉ là một cái phòng ngủ thôi đã rộng gấp mấy lần nhà của người khác.

Viên Quỳnh nhìn Ngô Phong vào phòng vệ sinh, đưa ánh mắt dừng lại trên máy tính xách tay.

Ngô Phong một bên ca hát, một bên tắm rửa, tiếng nước ồn ào làm cô không nghe được âm thanh bên ngoài.

Sau khi tắm xong, vừa mở cửa, vừa nói chuyện với Viên Quỳnh: “A Quỳnh, hai ngày nữa tôi định đi thăm ba tôi, em đi với tôi đi”.

Vừa ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy Viên Quỳnh ngồi trên giường, nhìn vào máy tính xách tay để trước mặt, thấy Ngô Phong đi ra, liền nhanh tay khép máy tính lại.

Trong lòng Ngô Phong lập tức nổi lên nghi hoặc, trên mặt vẫn tươi cười nhìn Viên Quỳnh, nói: “A Quỳnh, em đang làm gì đó?”.

Vẻ mặt Viên Quỳnh có chút lúng túng, ánh mắt cũng có chút trốn tránh, nói: “Đâu có làm gì đâu”.

Ngô Phong nhìn nàng, trong lòng lại càng thêm nghi hoặc, đi tới bên giường.

Viên Quỳnh lại đi xuống giường, cũng không nhìn vào cô, nói: “Em đi vệ sinh một chút”.

Nói xong liền xoay người rời đi, Ngô Phong nhìn bóng lưng của mành, mở máy tính của mình, tất cả hồ sơ qua trọng của cô cũng không có bị động qua, Viên Quỳnh chỉ là lên mạng.

Ngô Phong lần theo dấu vết trên internet để kiểm tra, tìm thấy được một trang web, bấm vào trang web liền hiện lên một bộ phim khiêu dâm nữ nữ, tâm tình Ngô Phong cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, thì ra Viên Quỳnh vừa rồi khẩn trương xấu hổ như vậy là vì ngượng ngùng.

Viên Quỳnh từ phòng vệ sinh đi ra, thấy Ngô Phong ngồi xếp bằng trên giường, một tay đặt lên đầu gối, chống cằm, gian tà nhìn Viên Quỳnh, nói: “Hai ngày nay phải dưỡng thương, không thể làm yêu được, không phải là em chịu không nổi chứ?”.

Viên Quỳnh nghe thấy tiếng rên rỉ của phụ nữ truyền ra từ máy tính, lại nghe thấy mấy lời châm chọc của Ngô Phong, mặt liền đỏ lên.

Ngô Phong nhìn gương mặt đỏ bừng của Viên Quỳnh, lại càng thêm yêu thích, cười nói: “Thật là đáng ghét, em một mình lén xem phim khiêu dâm, nói em một chút đã xấu hổ thành như vậy”.

Viên Quỳnh mặt càng đỏ hơn, xấu hổ hừ một tiếng

Đi đến cửa số đứng, Ngô Phong cười nói: “Muốn xem thì xem thôi, lại đây, chúng ta cùng nhau xem, có gì mà phải xấu hổ”.

Viên Quỳnh bĩu môi đi tới, Ngô Phong kéo nàng dựa vào lòng mình, nói: “Vừa rồi nói với em, hai ngày nữa cùng tôi đi thăm ba tôi”.

Viên Quỳnh ngây ra một lúc, nói: “Không đi”.

Ngô Phong nghe thấy cũng ngẩn ra, hỏi: “Tại sao?”.

Viên Quỳnh đáp: “Chị tính cho em lấy thân phận gì đi gặp ba chị, nếu là thân phận đàn em thì em mới đi”.

Ngô Phong nói: “Tôi đã nói điện thoại với ba tôi về quan hệ của chúng ta, ông ấy quả thật có chút nổi giận, nhưng dù sao ông ấy cũng đồng ý với tôi, nếu em thật lòng yêu tôi muốn cùng tôi ở cùng một chỗ, ông ấy cũng sẽ không nói gì”.

Viên Quỳnh lắc đầu như trống lắc, nói: “Em không đi, tuyệt đối không đi, chị muốn em tới đó làm gì?”.

Hai tay Ngô Phong ôm lấy cái đầu đang không ngừng lắc tới lắc lui của nàng, hung hăng hôn nàng, hôn xong một trận mới buông nàng ra nói: “Em không đi, tôi sẽ trói em lại mang đi”.

Viên Quỳnh bĩu môi, tỏ vẻ không muốn, Ngô Phong có chút bực mình, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, nói: “Em đừng không ngoan như vậy được không, em thật sự không đi sao? Tôi sẽ nổi giận đó”.

Viên Quỳnh cầm lấy gối đầu đánh vào người cô nói: “Chị muốn tức giận thì tức giận, quản chuyện em làm gì?”.

Ngô Phong có chút tức giận nhìn Viên Quỳnh, rất muốn nói với nàng hai ba câu, nhưng nghĩ lại tính tình Viên Quỳnh bướng bỉnh, bị cô nói vài câu, chắc chắn sẽ cãi tay đôi với cô tới tấp.

Ngô Phong đành thở dài nói: “Đến lúc đó rồi nói sau, dù sao cũng không phải bây giờ đi”.

Ngay tại lúc Viên Quỳnh đang rối rắm không có cách nào thông báo tin tức cho Mạc Thiệu Hoa, thì A Vượng lại nói cho nàng biết tin tức của Trình An Nhi.

Trình An Nhi xảy ra chuyện, thời điểm nàng ta lên cơn nghiện đi ra ngoài mua ma tuý, bị tên bán ma tuý lấy cớ là không có đem hàng theo trên người, lừa nàng ta tới nhà hắn lấy.

Lúc đó Trình An Nhi lên cơn nghiện liền gấp gáp tiêm thuốc vào tĩnh mạch, trong lúc mơ mơ màng màng liền bị tên bán ma tuý kia cưỡng bức.

Lúc A Vượng tới tìm Viên Quỳnh thì Ngô Phong không có bên cạnh nàng, nói cho cho nàng nghe mọi chuyện.

Viên Quỳnh nghe xong liền cảm thấy trong lòng giống như bị người cầm gậy hung hắn đánh vào, cũng không chỉ có đau lòng, nhiều hơn vẫn là bởi vì tức giận rèn sắt không thành thép.

Ngây người một lúc, mới nói: “Biết là ai làm không?”.

A Vượng nói: “Tên đó gọi là Du Bì, chắc là người của Đại Cơ Lão”.

Viên Quỳnh đứng dậy đi ra ngoài, A Vượng thấy nàng đi ra ngoài liền hỏi: “Cô định đi tìm hắn sao?”.

Viên Quỳnh cố ý lớn tiếng nói: “Tôi đã nói Trình An Nhi là người của tôi, người của Đại Cơ Lão còn dám động đến cô ấy, đến tột cùng bọn họ có xem tôi vào mắt không? Căn bản chính là khiêu khích”.

Ngô Phong đúng lúc trở về, nhìn thấy Viên Quỳnh tức giận đứng dưới sân, hỏi nàng: “Có chuyện gì vậy?”.

Viên Quỳnh nói: “Trình An Nhi bị người của Đại Cơ Lão cưỡng bức, em phải đi hỏi rõ Đại Cơ Lão, chuyện này tính như thế nào đây”.

Nói xong liền đi tới gara, Ngô Phong nói: “Em không cần đi qua đó làm gì, tội gọi hắn qua đây cho em một lời giải thích”.

Viên Quỳnh cùng A Vượng đã ngồi vào trong xe, hạ cửa kính xe xuống nói: “Không cần, Đại Cơ Lão đương nhiên sẽ cho chị mặt mũi, nhưng hắn sẽ không để em vào mắt”.

Ngô Phong thở dài, cô phát giác mình thật không có biện pháp nào để đối phó với cái tính bướng bỉnh của Viên Quỳnh, đành phải nói: “Em còn bị thương, cẩn thận một chút”.

Viên Quỳnh nói: “Em biết rồi” liền lái xe rời đi, Viên Quỳnh lái xe đến nơi chỗ của Trình An Nhi.

Trình An Nhi vẫn còn mặc bộ quần áo rách nát, sắc mặt tái nhợt nằm ở phía sau cửa, Viên Quỳnh đi vào nhìn thấy Trình An Nhi nằm cuộn tròn một góc.

Tâm trạng vừa phức tạp vừa đau đớn.

Nàng đỡ Trình An Nhi dậy, nói: “Cô có sao không?”.

Trình An Nhi ban đầu còn sợ hãi, lúc sau nhìn rõ người đến là Viên Quỳnh liền ôm chặt nàng, khóc rống lên.

Ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân.

A Vượng nhìn ra ngoài xem thử, nói: “Chị Quỳnh, Tiêm Chuỷ Tử đến”.

Viên Quỳnh cảm thấy đau lòng cho Trình An Nhi, nhưng cũng không thể an ủi nàng ta, chỉ có thể kéo nàng đứng lên, nói: “Không thể để cho người ta biết cô trước đây từng quen biết tôi”.

Trình An Nhi gật gật đầu, miễn cưỡng ngừng khóc.

Tiêm Chuỷ Tử đi tới, Viên Quỳnh có chút ngạc nhiên nhìn hắn hỏi: “Cậu tại sao lại đến đây?”.

Tiêm Chuỷ Tử đáp: “Đại tỷ bảo tôi đến đây, nói là cô đang bị thương nên kêu tôi đến bảo vệ cô”.

Viên Quỳnh như trước trên mặt vẫn tươi cười, trong lòng lại là cười lạnh.

Ngô Phong ơi là Ngô Phong, cho dù cô có thật sự yêu Viên Quỳnh, nhưng trong lòng vẫn không buông bỏ đề phòng.

Cô sắp xếp Tiêm Chuỷ Tử đi theo Viên Quỳnh chính là để giám sát Viên Quỳnh.

Cô chung quy vẫn là một người đa nghi, là một tên buôn ma tuý độc ác.

Viên Quỳnh dường như bị sự yêu thương của cô làm cho mềm lòng bây giờ đột nhiên tỉnh táo.

Việc nàng phải làm là đem Ngô Phong ra trước vành đai của pháp luật…….

- --------------------------------------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK