Viên Quỳnh nghe vậy có chút kinh hãi, quả nhiên gừng càng già càng cay, Ngô Thiên Dã chỉ mới thấy nàng một lần, đã có thể dường như nhìn thấu được bản chất của nàng.
Khi còn ở trong học viện cảnh sát, Viên Quỳnh từng giành được giải nhất trận thi đấu tán thủ*, trong hạng mục ngay cả những nam học viên ưu tú nhất cũng không so được với nàng, nàng từng là niềm tự hào của tất cả các học viên nữ trong trường, ai nói phụ nữ không bằng đàn ông kia chứ.
*Tán thủ: còn được gọi là Sanshou, võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc.
Nhưng là võ sư chỉ đạo võ thuật nói nàng đối với điều này không nên quá hài lòng, người võ sư ấy cũng từng nói qua với nàng câu tương tự như vậy: ”Năng lực thực sự của em nếu so với mấy tên đó chưa chắc đã hơn, chẳng qua trên người em có một loại cuồng bạo hơn người, sẽ dễ dàng làm ra một vài chuyện nguy hiểm bất chấp hậu quả của nó, với loại tính cách như vậy trong một vài thời điểm có thể giúp em giành được chiến thắng, nhưng nếu em không biết tự kiềm chế, chung quy cũng sẽ có một ngày hại người hại mình”.
Cũng may Ngô Phong nghe mấy lời này cũng chỉ nghe một chút rồi cho qua, hiện tại cô vô cùng tin tưởng Viên Quỳnh, hoàn toàn không suy nghĩ quá nhiều về lời nói của Ngô Thiên Dã.
Hai ngày sau, Ngô Chính đến đây, hắn ở lại Hồng Kông không quá lâu, qua vài ngày nữa sẽ về lại Mỹ.
Viên Quỳnh từ phòng thể thao đi ra, chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ, vừa mới vào cửa liền nhìn thấy Ngô Chính ngồi trong phòng, Ngô Chính đang sử dụng máy tính của Ngô Phong, mà máy tính lại đang được kết nối với điện thoại của Viên Quỳnh, lúc Viên Quỳnh đi đến phòng tập thể thao không có mang theo điện thoại bên người, nàng bình tĩnh đi tới, nhìn xem màn hình máy tính, Ngô Chính đang dùng phần mềm để chỉnh sửa lại bản ghi chép danh sách cuộc gọi đã bị xoá lúc ban đầu, chính là vừa mới bắt đầu chưa được bao lâu.
Viên Quỳnh khịt mũi một tiếng, không nói gì chỉ đứng ở một bên nhìn, Ngô Phong trở lại, trong tay bưng một dĩa trái cây, nhìn thấy Ngô Chính đang kiểm điện thoại của Viên Quỳnh.
Viên Quỳnh đứng ở một bên xem, nhìn thấy cô trở về, chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái.
Trong lòng Ngô Phong liền không yên, vội vàng nói: ”A Chính, em đang làm gì vậy?”.
Ngô Chính cũng thờ ơ nói: ”Không có gì, tuỳ tiện xem một chút thôi, cô ấy nếu không có giấu giếm cái gì, cũng không cần phải sợ không cho em xem”.
Viên Quỳnh nói: ”Cậu muốn xem thì cứ xem”.
Nói xong liền đi ra khỏi phòng, Ngô Phong liền khẩn trương, vội vàng rút dây kết nối ra, cầm lấy điện thoại của Viên Quỳnh, đuổi theo.
Ngô Chính thấy vậy liền nói: ”Còn một chút nữa là xong rồi, chị không thể đợi một chút sao?”.
Ngô Phong nhìn hắn nói: ”Chị không cần em điều tra cái gì, chị tin tưởng em ấy không có vấn đề gì”.
Nói xong lại chạy xuống phòng khách ở tầng trệt, nhìn thấy Viên Quỳnh ngồi lẳng lặng ở sô pha, sắc mặt có chút ảm đạm, cô liền đi qua nói: ”A Quỳnh, vừa rồi là nó tự ý làm, không phải ý của tôi”.
Viên Quỳnh nhìn cô nói: ”Em không có trách chị, chị cứ để cho cậu ấy kiểm tra đi, xong việc thì mọi người đều an tâm”.
Ngô Phong đi tới ngồi bên cạnh nàng, trả điện thoại lại cho nàng, nói: ”Tôi tin tưởng em mà, em đừng để bụng, vui vẻ lên một chút được không? Chuyện vừa rồi thực sự không phải ý của tôi”.
Viên Quỳnh cầm lấy điện thoại của mình, thở dài một hơi cũng không nói gì, Ngô Phong hôn lên trán nàng, nói: ”Tôi thay nó xin lỗi em mà, em đừng giận nữa nha?”.
Viên Quỳnh nhìn vẻ mặt khẩn trương của Ngô Phong, cảm thấy trong lòng đau nhói, cất điện thoại đi, nói: ”Em thật sự không có tức giận mà”.
Ngô Phong nâng mặt nàng lên một chút: ”Không giận thì cười một cái xem nào”.
Viên Quỳnh cười cười nói: ”Sao chị lại giống như con nít thế!”.
Ngô Phong nhìn nàng cười, trong lòng cũng không khẩn trương nữa, nhìn nàng, nói: ”Tôi chuẩn bị dẫn A Chính ra ngoài chơi một chút, em cũng đi cùng nha?”.
Viên Quỳnh bĩu môi, nói: ”Em không đi đâu, em thấy cậu ấy không được thích em cho lắm”.
Ngô Phong nói: ”Làm sao có thể như vậy?”.
Viên Quỳnh cười cười nói: ”Thật mà, em không đi đâu, mắc công làm cho mọi người mất vui, không bằng em tự lái xe ra ngoài hóng gió”.
Ngô Phong nhìn nàng không muốn đi cũng không có miễn cưỡng nàng, cười cười nhéo nhéo khuôn mặt của nàng, nói: ”Phải nhớ tới tôi đó nha”.
Ngô Phong ngày càng không muốn rời xa Viên Quỳnh, mỗi khi nhìn đến ánh mắt không nỡ rời xa mình của Ngô Phong, Viên Quỳnh lại không hiểu sao cảm thấy đau lòng.
Sau khi Ngô Phong cùng Ngô Chính ra ngoài, Viên Quỳnh cũng lái xe đến xem Trình An Nhi, suốt dọc đường đi Viên Quỳnh đều suy nghĩ về Ngô Phong.
Ngô Phong, hiện tại Viên Quỳnh yêu cô, cái yêu này đã muốn khắc sâu vào tận xương tuỷ, nhưng là Viên Quỳnh lại từng bước đẩy cô vào ngõ cụt, cái giá mà cô phải trả cho mỗi một chút nhu tình đều là tính kế, mỗi một khắc ân cần đều là lợi dụng.
Viên Quỳnh đem tình cảm chân thành và sinh mệnh của mình từng bước huỷ diệt, nàng không thể tưởng tượng thời điểm mà Ngô Phong phát hiện được thân phận thật của mình sẽ cảm thấy như thế nào.
Có lẽ sẽ giống như lúc cô đối mặt với việc bạn gái cũ tự sát, đột nhiên phát hiện mình không xứng đáng để cô yêu, cô sẽ hoàn toàn tuyệt tình mà vứt bỏ tình yêu này một cách lạnh lùng, hẳn là cô sẽ làm như vậy, dù sao cô cũng là Ngô Phong, là một trùm buôn ma tuý máu lạnh vô tình không từ thủ đoạn.
Mà tâm lý của nàng phải thường xuyên chịu đựng áp lực giày vò, tuyệt đối không phải là thứ mà người thường nào cũng có thể chịu được, hiện tại nàng rất lo lắng rằng mình có thể hay không phát điên, nói ra thân phận thực sự của mình cho Ngô Phong biết, sau đó một phát súng tự kết liễu mình.
Xe chạy vào con hẻm nhỏ gần nơi ở của Trình An Nhi, đúng lúc một chiếc ô tô cũng chạy tới, Viên Quỳnh đang miên man suy nghĩ nên cũng không có phát hiện, chờ đến khi nàng phát hiện ra chiếc xe đó thì hai chiếc xe đã xém chút nữa va vào nhau, may mà đối phương kịp thời xoay vô lăng sang một bên, nên hai bên mới không tông vào nhau, nhưng thân của hai chiếc xe bị cà xát vào nhau, kính xe của Viên Quỳnh bị cụp xuống.
Thân xe của đối phương cũng bị trầy một phần, một người đàn ông hùng hùng hổ hổ từ trên xe đi xuống, nhìn xem thân xe, rồi quay đầu về phía Viên Quỳnh mà mắng chửi: ”Mày có biết lái xe không vậy? Chạy xe không đem mắt theo hả?”.
Sau khi thấy rõ người lái xe là Viên Quỳnh, trên mặt hắn lại đổi thành tươi cười, Viên Quỳnh nhìn thân xe của hắn, nói: ”Xin lỗi anh”
Người đàn ông ngoài cười nhưng trong không cười, dựa vào cửa kính xe đang hạ xuống của Viên Quỳnh, nhìn Viên Quỳnh, nói: ”Em gái à, nếu bàn về trách nhiệm thì em cũng có trách nhiệm chứ? Nói một câu xin lỗi là xong sao?”.
Nói xong liền quan sát của Viên Quỳnh, nói: ”Đúng là xe tốt nha, chạy loại xe này lại còn đến nơi như vậy, em gái à em không phải là bồ nhí được bao nuôi chứ?”.
Viên Quỳnh hoàn toàn không thèm để ý đến biểu tình cùng lời nói tục tĩu của hắn, từ trong bóp lấy ra một vài tờ tiền ném ra ngoài cửa sổ, lại khởi động xe muốn rời đi, nhưng tên đàn ông này lại không biết tốt xấu, một tay cầm lấy cửa kính xe, nhìn Viên Quỳnh nói: ”Em gái, đừng có đi gấp như vậy chứ, chúng ta cũng coi như có duyên, hay là trao đổi số điện thoại với nhau đi”.
Thần sắc của Viên Quỳnh trở nên lạnh như băng, nhưng trên mặt lại mang theo tươi cười, tên đàn ông lại tưởng là có trò hay, hoàn toàn không chú ý tới sự lạnh lùng ẩn trong nụ cười đó.
Viên Quỳnh cười mở cửa xe đi xuống, nhìn hắn, nói: ”Anh theo tôi qua đây, chúng ta đi đến bên kia nói chuyện đi”.
Nàng xoay người đi đến bên góc đường, tên đàn ông mang theo một bộ dạng dâm loạn đi theo.
Ở một góc đường sáng sủa, Viên Quỳnh đứng tại nơi đó, xoay người lại, tên đàn ông vẻ mặt tươi cười tiêu sái đi tới.
Viên Quỳnh cười nhìn hắn, trong ánh mắt lại mang theo một tia âm lãnh, ngay lúc tên đàn ông còn đang tràn đầy vẻ hớn hở đi tới, Viên Quỳnh bỗng nhiên tung cú đấm vào mặt hắn, khiến hắn bật ngửa đập vào bức tường phía sau, tên đàn ông kêu lên đau đớn, còn chưa kịp phản ứng lại, Viên Quỳnh đã nâng đầu gối lên, đập mạnh vào giữa hai chân hắn.
Tên đàn ông hét lên, cúi gặp người xuống vì đau đớn, Viên Quỳnh giơ chân đá vào cằm hắn, hắn ngã xuống, miệng đầy máu.
Viên Quỳnh thở một chút, lại đi tới nắm lấy đầu của hắn, kéo hắn đứng lên, lôi kéo đi về phía trước, đập mạnh đầu hắn vào tường, đầu người đàn ông bê bết máu, máu giống như nước từ trán chảy xuống, thấm ướt đẫm quần áo trước ngực.
Viên Quỳnh nhìn máu đỏ tươi loá mắt, trong lòng đột nhiên cảm thấy bình tĩnh đến lạ thường, nàng chậm rãi buông lỏng tay ra, tên đàn ông giống như một vũng bùn từ từ trượt xuống bức tường.
Viên Quỳnh lại bình tĩnh giống như là chưa có chuyện gì xảy ra, xoay người đi đến bên đường, lên xe khởi động rời đi.
Đến nơi ở của Trình An Nhi, Viên Quỳnh gõ cửa, nhưng mãi vẫn không thấy Trình An Nhi ra mở cửa, Viên Quỳnh cảm thấy kì quái, dùng chìa khoá Trình An Nhi cho nàng mở cửa đi vào, chiếc chìa khoá này bình thường Viên Quỳnh đều giấu dưới đệm của ghế sau, sợ bị Ngô Phong phát hiện.
Mở cửa ra, cả phòng im ắng, Viên Quỳnh cảm thấy có chút thất vọng, nàng từng dặn Trình An Nhi rằng, nếu không có chuyện gì cần thiết thì cố gắng đừng đi ra ngoài quá nhiều, chỉ sợ rằng thứ bột trắng đó lại dụ hoặc nàng ta.
Mà giờ phút này Trình An Nhi không có ở nhà, chỉ sợ lại ra ngoài tìm ma tuý.
Viên Quỳnh thở dài, xoay người muốn rời đi, lại nhìn đến cửa nhà vệ sinh bị đóng hờ lại, mơ hồ lộ ra một cái chân, trong lòng Viên Quỳnh liền căng thẳng, vội vàng đi tới mở cửa nhà vệ sinh, nhìn thấy Trình An Nhi đang té xỉu dưới đất.
Sắc mặt Trình An Nhi xanh tím, hơi thở yếu ớt, Viên Quỳnh vội vàng đỡ nàng ta lên, dùng sức vô vỗ hai má của nàng ta, nhưng Trình An Nhi vẫn không có phản ứng gì, Viên Quỳnh không kịp suy nghĩ gì nhiều, lập tức bế nàng ta lên, đưa đến bệnh viện gần đấy.
Trình An Nhi là bị ngộ độc methadone, cai nghiện là một chuyện vô cùng khó khăn, Trình An Nhi còn là người nghiện lâu năm, khó khăn càng tăng gấp đôi, methadone cũng chứa một loại độc tính khá cao, dùng một thời gian dài sẽ dẫn đến việc kháng thuốc và dẫn đến nghiện, đây chỉ là trị ngọn mà không trị góc, nhưng Viên Quỳnh không đành lòng cưỡng cầu nàng ta, đành phải từng bước từ từ đi.
Methadone thường được sử dụng để làm giảm bớt đau đớn trong quá trình cai nghiện ma tuý, nhưng chỉ được dùng vào lúc không thể chịu được nữa, Trình An Nhi chỉ vì một câu nói của Viên Quỳnh mà kiên trì chấp nhận đau khổ, ở thời điểm cơn nghiện phát tác, cố gắng không đụng đến methadone, nhưng nàng ta không thể chịu nổi, vẫn là dùng đến methadone, nhưng vì đau đớn quá độ không canh được liều lượng mà uống quá nhiều, nếu không phải Viên Quỳnh tới kịp thời, có lẽ là nàng ta chết cũng không ai biết.
Khi Trình An Nhi tỉnh lại đã nhìn thấy Viên Quỳnh đang ngồi bên cạnh, nắm chặt tay Viên Quỳnh không chịu buông, nhìn Viên Quỳnh, nói: ”Tôi biết là em sẽ không mặc kệ tôi mà”.
Viên Quỳnh nhìn nàng ta gầy đến độ hai má hóp lại, con ngươi tràn đầy khẩn trương cùng sự ỷ lại, lại nghĩ đến Trình An Nhi vì mình mà kiên trì, nàng bèn nắm chặt tay Trình An Nhi, nhắm mắt lại, cắn chặt răng.
- --------------------------------------------------------