Trong cung cũng xuất hiện những lời đồn đại không hay, nói rằng: “Nàng chính là yêu nữ nhập thân. Người thường sao có dấu ấn lạ lùng như vậy được.”
Nói về dấu ấn mạn đà la giữa trán của Tố Cẩm, ai cũng biết nó còn có tên gọi khác là bỉ ngạn hoa, là hoa của cõi phật. Nó đại diện cho sự ưu mỹ thuần khiết tức sự chia ly u buồn. Các nữ nhân khác vì thế mà không giao lưu qua lại với nàng ta. Bên cạnh nàng chỉ có mỗi một cung nữ theo hầu sớm hôm.
Đến cả ngự thiện phòng đối với nàng cũng rất phân biệt, cung nữ khác đến nhận thức ăn cho chủ tử của mình đều được đối đãi một cách ôn nhu, ba phần lấy lòng. Còn Tú Như đến từ cung của nàng thì bị người ta khinh bỉ ra mặt muốn xin thêm một chút điểm tâm cũng bị từ chối, nói “Không có dư.”
***Chuyện đêm qua.***
Cẩn thận dùng tay kiểm tra một lượt trái bắp trên tay đã chín đều chưa, sau khi chắc chắn đã có thể ăn được, Tố Cẩm đưa lên miệng thổi thổi một lượt để cho hạt bắp nguội bớt. Tiếp đó, nàng tự tay tách từng hạt đưa đến trước mặt quân thượng, nói: “Có thể ăn rồi, ngài thử xem.”
Lần đầu tiên ăn món ăn dân giã này trong đôi mắt chàng có chút nghi ngờ không biết có thật sự ăn được không? Nhìn qua nữ tử bên cạnh thấy nàng ta cầm cái bắp trên tay ngấu nghiến cạp cắn ăn một cách ngon lành.
“Còn có thể ăn như thế sao?” - Chàng nhìn mấy hạt bắp trên tay mình rồi lại nhìn nàng hỏi.
Tố Cẩm gật đầu, vừa nhai vừa nói: “Vâng, rất ngon!” - Nàng còn đưa ngón cái lên ra hiệu. Cái con người này được ăn là mụn mị đầu óc, không còn quan tâm người trước mặt mình là ai nữa. Nói chuyện một cách vô cùng thoải mái.
Cảm nhận được đây mới đích thị là con người thật của nàng: Hoạt bát, phóng khoáng. Khoé môi chàng khẽ cong lên một đường cong hiếm thấy, chàng cười, suốt mấy mươi năm qua từ khi hiểu chuyện chàng đã không làm việc này. Bây giờ lại bị nữ tử trước mặt chọc cười, nhìn nàng ta thập phần thú vị.
Đưa thú kia vào miệng nếm thử, mùi vị thật không tệ: Dẻo dẻo, dai dai, hương thơm ngai ngái nhưng không làm người ta khó chịu. Đặc biệt, hạt bắp béo ngậy do phần sữa trong hạt có vị ngọt ngọt kích thích vị giác của người dùng.
Cũng kéo lên một xiên bắp đang nướng trên lửa, chàng làm hệt như Tố Cẩm ban nảy, kiểm tra bắp đã chín chưa. Bất cẩn làm mình bỏng tay, theo phản ứng rụt tay lại kêu lên: “A” một tiếng.
Nàng bây giờ mới để ý đến người bên cạnh, thấy chàng bị bỏng vội vàng bỏ cái bắp đang ăn dở qua một bên, xem xét vết thương cho hoàng thượng: “Ngài không sao chứ?”
Hỏi nhưng không cần chàng trả lời, nàng tự nói: “Rộp nước mất rồi. Ngài thật bất cẩn!” - Vừa nói nàng vừa nhẹ nhàng đưa chỗ vết thương lên miệng thổi thổi cứ như thể thổi như vậy thật sự sẽ hết đau.
Không biết có phải do ảo giác nhưng chàng thật sự không còn cảm thấy đau nữa, gió từ cái miệng nhỏ của nàng thổi ra mang một cái gì đó lành lạnh, làm vết thương tê tê, một chút đã không còn thấy đau. Hồi sau, nàng không ngần ngại xé một góc váy của mình băng lại chỗ bị thương cho chàng. Từng động tác rất thành thục lưu lót, không khỏi khiến người ta nghĩ nàng từng làm qua những việc này rất nhiều lần.
“Nàng hay làm những việc như thế này lắm sao?”
“Ừm, tiểu nữ thường hay phải tự mình xử lý vết thương.” - Không suy nghĩ nhiều nàng liền trả lời. Bên cạnh vẫn chăm chú băng bó vết thương cho bệ hạ.
Ngạc nhiên trước câu trả lời của nàng, chàng lại hỏi: “Nàng là tiểu thư nhà thừa tướng mà phải tự mình làm những việc như thế này sao? Xem ra hoàn cảnh trước đây của nàng không tốt.” - Chàng nhìn Tố Cẩm dò xét.
Tố Cẩm bây giờ mới ý thức được bản thân lỡ lời, vội chữa: “Không. Tiểu nữ khi trước thường hay trốn cha đi chơi, lúc trèo tường bất cẩn nên bị thương. Không nặng lắm!” - Nàng ái ngại cười cười. Trong lời nói bảy phần thật, ba phần dối trá hy vọng hoàng thượng không nhìn ra.
***Thực tại.***
“Người đâu.” - Đóng lại tấu chương trên tay, chàng lớn tiếng gọi người.
Từ ngoài thái giám cấp tốc chạy vào, cung kính hành lễ: “Hoàng thượng có gì dặn dò ạ?”
“Khỏi giá đến hậu trách cung đáp ứng.”
Hồi tưởng lại những gì đã xảy ra tối qua khiến chàng không khỏi nhớ thương nữ nhân kia, muốn ngay lập tức nhìn thấy nàng ta. Thấy hoàng thượng chủ động tìm mỹ nhân thì tên thái giám bên cạnh cũng lấy làm vui mừng, xem ra hậu cung sắp có chủ rồi. Ngày trước, nhìn hoàng thượng ưu sầu vì ngày nào cũng bị các đại thần hối thúc tuyển phi, lập hậu hắn bên cạnh không thể phân ưu cũng lấy làm đau lòng lắm. Giờ thì tốt rồi, hoàng thượng đã có người nhớ thương. Trong lòng hắn bắt đầu suy đoán nữ nhân nào lại lọt vào mắt xanh của hoàng thượng.
Giật mình nhớ ra gần đây hoàng thượng thường xuyên nhắc đến đáp ứng Tố Cẩm hắn bàng hoàng trấn kinh: “Không lẽ là nàng ấy!” - Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác bất an khó diễn tả.